Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 128: Thuật hồi sinh
Mạnh Phàm Song
12/08/2024
Mạnh Thu Nhiên nói: “Rời khỏi đây trước đã, trong này tối om, chỉ khiến lòng người hoang mang.”
Mạnh Lan được Mạnh Thu Nhiên nắm tay, tim cô đập thình thịch.
Hai người mò mẫm trong bóng tối mười lăm phút, cuối cùng cũng thoát ra.
Bên ngoài căn lều, cỏ xanh mềm mại, ánh nắng rực rỡ.
Mạnh Thu Nhiên vén mái tóc dài gợn sóng ra sau tai, bà quan sát Mạnh Lan, hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của con là gì?”
“Hồi sinh mẹ, sau đó tới chỗ Cố Diệp.” Mạnh Lan ôm Mạnh Thu Nhiên: “Có điều con cũng không rõ, con cảm thấy mẹ có thể sống lại, sau đó cũng có thể nghĩ cách giúp con, nói chung phần đầu tiên của mục tiêu đã thành công rồi ạ!”
Mạnh Thu Nhiên cười nói: “Đúng là ngày càng không thích động não.”
Bà ấy xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô: “Được thôi, mẹ con mình mau chóng kết thúc nào!”
*
Bạch Thanh Thủy đứng trong bóng tối, trước mặt là Mạnh Thu Nhiên và Mạnh Lan đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt cả hai vô hồn.
Ninh Lịch đứng cạnh Bạch Thanh Thủy không dám hành động thiếu suy nghĩ, gã chỉ hung tợn nhìn Mạnh Lan, ánh mắt như thể muốn rạch từng vết máu lên da cô. Bạch Thanh Thủy cười khẩy: “Quả thực đã lâu không gặp, tôi còn tưởng đời này sẽ không được gặp Mạnh Thu Nhiên nữa chứ, hời to cho tôi rồi. Vừa vặn Trì Lân đã mất mạng, vị trí kia bị bỏ trống, tôi có thể khống chế hai người bọn họ, còn về Bách Liễn, để cô ta nằm trong lều này đi, ngoại trừ nói chuyện ra thì cô ta cũng vô dụng rồi.”
Năng lực [Cường điệu] không mang tới tác dụng gì trong nhiệm vụ, hiện tại cuộc chiến giữa hai bên đã bước vào giai đoạn đối đầu trực tiếp, không cần mấy mánh khóe nhỏ nhặt này nữa.
Bạch Thanh Thủy chỉ có thể khống chế ba con rối, đồng thời ông ta cũng cần Trì Lân và Ninh Lịch phối hợp tạo ra ảo ảnh để đạt được mục đích khống chế.
“Cậu qua xem thử con bé để gì trong túi vậy?” Bạch Thanh Thủy chỉ vào túi quần Mạnh Lan.
Là một quyển sổ.
“Thứ Bạch Thư Vũ cho con bé.” Bạch Thanh Thủy lật xem, trang thứ hai ghi một dòng chữ [Giang Sách Lãng hôn Mạnh Lan]. Ông ta biến sắc, đột nhiên khép quyển sổ lại, khắp người toát lên vẻ phẫn nộ.
Vừa nhìn đã nhận ra nét chữ xinh đẹp của con gái, thấy thế nào cũng biết do Mạnh Lan viết!
Một cô gái nhỏ, sao có thể viết mấy thứ này chứ!
Ông ta tức giận không kiềm được, trán nổi gân xanh, khiến Ninh Lịch sợ tới mức run lẩy bẩy. Gã không thấy rõ trong sổ viết gì, nhưng gã đoán nhất định là từ ngữ nguyền rủa ác độc gì đó, bằng không sao thầy Bạch có thể tức tối đến thế!
Gã thấp thỏm hỏi: “Thầy Bạch, nếu có thể, không cần ngài ra tay, tôi vẫn đủ khả năng tự giải quyết bọn họ!”
Sắc mặt ông ta âm u, trong mắt như bùng lên ngọn lửa muốn thiêu rụi mọi thứ. Ông ta ngắm kỹ Mạnh Lan, đôi mắt đen kịt, cảm giác như thể cục cưng mình nâng niu đang bị người khác ngấp nghé chiếm lấy.
Con bé, thậm chí cả Mạnh Thu Nhiên, trong mắt họ chỉ có thể có mình, từ quá khứ đến tận tương lai!
Ông ta vỗ vỗ lên mặt Mạnh Lan: “Bố sẽ dạy dỗ con đàng hoàng.”
Bạch Thanh Thủy hỏi Ninh Lịch: “Hôm qua cậu thấy hai đứa nó làm gì?”
Ninh Lịch trả lời: “Loanh quanh bên bờ hồ trong chốc chát, sau đó quay về. Bọn họ phát hiện quyển sổ có thể khống chế thế giới, khống chế NPC.”
“Hai đứa có hành động thân mật gì không?” Bạch Thanh Thủy vô cảm hỏi.
“Dạ…” Ninh Lịch đỏ mặt, nhớ tới cử chỉ thân mật của Mạnh Lan vào hôm qua, toàn thân bắt đầu nóng lên. Trước giờ gã luôn sinh hoạt trong Song Môn Giáo, trong lòng chỉ hy vọng thầy Bạch có thể chú ý đến mình, hy vọng bản thân có thể trở thành phụ tá đắc lực của thầy Bạch. Gã không tiếp xúc với nhiều người, trên phương diện tình cảm vô cùng ngây thơ, khác hoàn toàn với vẻ tự tin và tự mãn bên ngoài của gã.
Bạch Thanh Thủy nắm chặt quyển sổ, tĩnh mạch trên mu bàn tay ông ta hằn lên rõ rệt, cứ như mực nước màu xanh tím đang chảy xuôi trong cơ thể ông ta.
Có điều, bực thì bực, nó cũng chứng tỏ một điều, quyển sổ này thật sự có thể khống chế thế giới, ông ta phải lợi dụng hợp lý.
Ninh Lịch vẫn luôn căm thù Mạnh Lan, gã cảm thấy cô cướp đi sự yêu thích và tán thưởng của Bạch Thanh Thủy, nhưng nay cuối cùng Mạnh Lan cũng đã bị khống chế, trở thành con rối của Bạch Thanh Thủy, gã có thể báo thù rồi. Ở trại Thiền Minh, gã bị lửa thiêu sống, làn da tan chảy thành một vũng chất lỏng màu vàng, đời này bọn họ đã kết mối thù không đội trời chung.
Bạch Thanh Thủy không nhìn gã, lạnh lùng nói: “Rút lại suy nghĩ đó của cậu ngay, tôi phải dùng Mạnh Lan để tóm gọn bọn chúng. Đây là con gái tôi, tôi đã cho cậu cơ hội giết chết con bé, nhưng cậu không trân trọng, bây giờ cậu không còn cơ hội nữa. Tôi sẽ không trao cậu cơ hội mãi, cũng như Trì Lân không biết tự lượng sức mình rồi bỏ mạng dưới tay bọn chúng vậy.” Giọng điệu bình tĩnh của ông ta khiến Ninh Lịch rùng mình, tốt xấu gì Trì Lân cũng là người một nhà trong Song Môn Giáo, nhưng cách thầy Bạch nói chỉ có châm chọc lẫn chê bai, cứ như tất cả đều do Trì Lân gieo gió gặt bão.
Ninh Lịch hỏi: “Thầy, ngài không sợ đây là kế hoạch của Mạnh Lan sao?”
Bạch Thanh Thủy liếc nhìn Ninh Lịch đang nơm nớp lo sợ: “Tôi khống chế được con bé rồi, cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”
“Không, không ạ, tôi chỉ nghĩ cô ta cũng rất thông minh thôi.” Ninh Lịch không thể không thừa nhận, gã cực kỳ sợ Mạnh Lan. Từ khi trở về từ trại Thiền Minh, ngày nào Mạnh Lan cũng xuất hiện trong giấc mộng của gã, gã mơ thấy cô ta đổ dầu lên người mình rồi châm lửa, hòa cùng tiếng người da căng phồng nổ tung, bản thân gã cũng biến thành một cái xác cháy đen.
Bạch Thanh Thủy khinh thường “Hừ” một tiếng: “Nếu muốn khống chế một người, phải để cô ta nhìn thấy thứ mình muốn. Sau khi Mạnh Lan nhìn thấy Mạnh Thu Nhiên, con bé nhất định sẽ hỏi những thông tin chỉ hai người họ mới biết. Do đó, nếu tôi có thể khống chế hai con rối cùng lúc, thì cũng có thể cùng đặt linh hồn của mẹ con họ trong ảo giác, như thế sẽ càng chân thật hơn. Tất cả câu hỏi của Mạnh Lan đều do Mạnh Thu Nhiên tự trả lời, vậy cả hai sẽ ngày một lún sâu hơn.”
Ông ta cực kỳ ưng ý kế sách mà bản thân đã nghĩ ra này, bởi lẽ ông ta đủ hiểu Mạnh Lan, biết việc hồi sinh mẹ đã trở thành chấp niệm của cô. Bạch Thanh Thủy thưởng thức khuôn mặt đờ đẫn của hai người trước mặt, ngón tay ông ta vuốt ve má Mạnh Thu Nhiên, trông vô cùng thân mật.
Vốn dĩ Mạnh Thu Nhiên là một con rối gỗ lạnh băng, nhưng làn da đang chậm rãi trở nên mềm mại. Thậm chí mạch máu cũng đang xuất hiện rõ hơn, ông ta gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đập trong lồng ngực người phụ nữ.
Rối gỗ của trấn Dương Quang quả thực rất thần kỳ, những con rối có được linh hồn đó sẽ dần dà phát triển thành người, cuối cùng sẽ không khác gì người sống, hệt như đám trẻ mất tích rồi quay về đó. Trước kia Mạnh Thu Nhiên qua đời vì tai nạn giao thông, đêm khuya nằm mơ ông ta luôn nhớ về người phụ nữ mình từng yêu suốt nửa đời này. Nếu lúc ấy đủ năng lực và thi thể, ông ta sẽ hồi sinh Mạnh Thu Nhiên, để bà được sống lần nữa, ông ta cũng không để bụng việc bà có phải một cái xác biết đi hay không.
Có điều, trời cao đã cho ông ta cơ hội thứ hai.
Trong nhiệm vụ này, Mạnh Thu Nhiên có thể sở hữu thân xác thuộc về bản thân, chuyện ông ta cần làm là tách linh hồn phụ Mạnh Thu Nhiên ra, rồi đưa vào thân thể rối gỗ.
Khi ông ta chăm chú nhìn Mạnh Lan, ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng mà trước đây người khác chưa từng thấy qua.
Sợi tơ màu trắng vươn ra từ phần cổ của Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên, quấn quanh đầu ngón tay Bạch Thanh Thủy.
Gần như không thể nhìn thấy tơ điều khiển dưới ánh đèn.
Việc lớn đã thành.
“Tơ điều khiển” của Bạch Thanh Thủy không khống chế người, chúng khống chế linh hồn, cơ thể của những người này sống hay chết vốn dĩ không quan trọng, chỉ cần linh hồn chưa biến mất là đủ. Đây cũng là lý do tại sao sau khi Trì Lân sống lại, gã không thể dùng năng lực [Mai rùa] mình từng nắm giữ để chạy thoát được nữa, bởi vì năng lực đó do linh hồn phụ mang đến, không liên quan gì tới bản thân gã, Bạch Thanh Thủy không khống chế được nhiều linh hồn như vậy.
Ninh Lịch cung kính dâng một ly trà cho Bạch Thanh Thủy: “Thầy, khi nào chúng ta ra tay ạ? Giai đoạn hai của nhiệm vụ trong thế giới Thần Ẩn không kéo dài được lâu, nhiều nhất chỉ có ba ngày.” Gã đang nhắc nhở Bạch Thanh Thủy, nhất định không được để khoảnh khắc “Vợ con đoàn tụ” này làm mờ mắt.
“Ra ngoài ngay.” Bạch Thanh Thủy lạnh nhạt: “Khi nào đến lượt cậu nhắc nhở tôi vậy? Đã lâu chúng tôi không gặp nhau rồi, không ngại tốn chút thời gian này.”
“Vâng ạ.” Ninh Lịch cắn răng, hậm hực lui ra.
Bạch Thanh Thủy mô tả hình dáng của Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên trước mặt, búng tay một cái.
“Bụp.”
Âm thanh vừa vang lên, đôi mắt của họ dần trở nên sáng ngời.
Hai người khôi phục thần trí, lấy lại tiêu cự.
Qua hồi lâu.
Mạnh Lan tỏ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng lát sau đã dùng biểu cảm bình tĩnh của riêng cô để che giấu nỗi hoảng loạn: “Thật sự là ông, không ngờ ông lại đến tìm tôi.”
Mạnh Thu Nhiên không nói gì, giây phút bà nhìn thấy Bạch Thanh Thủy, ánh mắt ngoại trừ sợ hãi thì còn cả hối hận.
Bạch Thanh Thủy ngồi dựa vào tường, đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay Mạnh Lan: “Bố nghĩ con sẽ thích, vị sữa dâu.”
Mạnh Lan nắm chặt tay, bình thường cô có thể duy trì năng lực tư duy của mình, nhưng khi Bạch Thanh Thủy khống chế cô, cô không thể sử dụng [Con mắt lý trí], trừ phi Bạch Thanh Thủy chủ động cắt đứt tơ điều khiển.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Bạch Thanh Thủy.
Bạch Thanh Thủy hỏi: “Cả nhà đoàn tụ, con không vui à?”
Mạnh Lan lạnh lùng đáp: “Còn ông trông có vẻ rất vui nhỉ.”
Bạch Thanh Thủy nói: “Tất nhiên rồi, bố được gặp vợ và con gái mình mà.”
Mạnh Lan chế giễu: “Bằng phương pháp này sao? Còn dùng ý tưởng của con gái mình nữa chứ, ông làm bố sao mà thất bại thế.”
Bạch Thanh Thủy không để bụng việc Mạnh Lan mỉa mai ông ta: “Nói thế nào đi chăng nữa, bố cũng là…”
Ông ta còn chưa nói xong, Mạnh Lan đã quay đầu, cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Tựa như đang nhìn giờ.
Tựa như đang đợi ai đó.
“Con làm gì vậy?” Bạch Thanh Thủy nheo mắt.
Mạnh Lan huơ huơ đồng hồ, ánh mắt cô chợt thay đổi, miệng nở nụ cười nhạt: “Tôi cảm thấy ông không xứng với tôi, thậm chí càng không xứng với mẹ tôi, sao ông có thể mắc sai lầm cơ bản như thế?”
Bạch Thanh Thủy: ?
Mạnh Lan xé giấy gói, bỏ kẹo vào miệng: “Thứ nhất ấy, tôi không thích kẹo sữa dâu ông đưa. Thứ hai, ông cho rằng tôi là ai hả?” Cô chớp chớp mắt, chờ mong Bạch Thanh Thủy trả lời: “Ông nghĩ tôi là Mạnh Lan à? Tại sao Mạnh Lan lại xuất hiện ở đây? Tại sao Mạnh Thu Nhiên nhất định là linh hồn phụ của Mạnh Lan? Ông trải đời nhiều năm như thế, chắc hẳn sẽ ý thức được những vấn đề tôi vừa nói nhỉ, mẹ nói xem phải không?”
Từ nãy tới giờ Mạnh Thu Nhiên chẳng lên tiếng bỗng nhướng mày, bà vắt chéo chân, còn thiếu mỗi nước châm điếu thuốc lá: “Ông vẫn y như xưa, tin đó là thật, quá kiêu ngạo, cứ tưởng bản thân có thể khống chế tất cả, thật ra ngay cả tâm tư của đám tay sai ông cũng không khống chế được. Khi biết Ninh Lịch muốn giết Mạnh Lan, cảm giác rối rắm đó ắt hẳn khó chịu lắm nhỉ. Ông chẳng thể khống chế được bất cứ ai, dù ở hiện tại hay quá khứ.”
Sắc mặt Bạch Thanh Thủy không thay đổi, ông ta mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út, đây là nhẫn cưới ông ta mua lúc cầu hôn Mạnh Thu Nhiên.
Chất bạc trắng, nhưng được giữ gìn rất tốt, thậm chí không bị ngả đen.
“Hai người đang vùng vẫy lúc hấp hối à? Yên tâm, tôi chỉ không thích ở quá xa hai người, hai người ở bên cạnh tôi rồi muốn làm gì cũng được.”
“Vậy sao?” Mạnh Lan tươi cười hỏi: “Ninh Lịch ra ngoài lâu như thế, tôi đoán gã đã bị Mạnh Lan giết rồi, ông cảm nhận được linh hồn của gã không?”
Cô nhếch miệng, với góc từ dưới hướng lên, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Thủy, đôi mắt lộ ra phần lớn tròng trắng.
Cô nhích tới gần Bạch Thanh Thủy, chậm rãi hỏi: “Ông có muốn biết, người ông khống chế là ai không? Mạnh Lan sẽ bị ông khống chế thật ư, bố thân mến?”
Bạch Thanh Thủy thoáng sửng sốt, thậm chí trong lòng cũng lộp bộp một chút, đôi mắt chắc chắn của ông ta tức khắc chuyển sang vẻ khó tin.
Trước mặt không phải Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên, mà là hai thi thể!
Hai thi thể đã thối rữa và khô héo!
Chẳng lẽ, ban nãy tất cả đều là ảo ảnh, ông ta mới là kẻ bị lợi dụng kia?
“Ninh Lịch!” Bạch Thanh Thủy gọi to tên đứa học trò yêu quý của ông ta.
Ninh Lịch thở hổn hển chạy vào, hoảng hốt thất thố nói: “Thầy, hình như tôi thấy Mạnh Lan…”
Gã nhìn thấy Mạnh Lan, cô đứng ở ngã tư đường, giơ ngón giữa với gã.
Ninh Lịch: !
Mạnh Lan được Mạnh Thu Nhiên nắm tay, tim cô đập thình thịch.
Hai người mò mẫm trong bóng tối mười lăm phút, cuối cùng cũng thoát ra.
Bên ngoài căn lều, cỏ xanh mềm mại, ánh nắng rực rỡ.
Mạnh Thu Nhiên vén mái tóc dài gợn sóng ra sau tai, bà quan sát Mạnh Lan, hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của con là gì?”
“Hồi sinh mẹ, sau đó tới chỗ Cố Diệp.” Mạnh Lan ôm Mạnh Thu Nhiên: “Có điều con cũng không rõ, con cảm thấy mẹ có thể sống lại, sau đó cũng có thể nghĩ cách giúp con, nói chung phần đầu tiên của mục tiêu đã thành công rồi ạ!”
Mạnh Thu Nhiên cười nói: “Đúng là ngày càng không thích động não.”
Bà ấy xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô: “Được thôi, mẹ con mình mau chóng kết thúc nào!”
*
Bạch Thanh Thủy đứng trong bóng tối, trước mặt là Mạnh Thu Nhiên và Mạnh Lan đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt cả hai vô hồn.
Ninh Lịch đứng cạnh Bạch Thanh Thủy không dám hành động thiếu suy nghĩ, gã chỉ hung tợn nhìn Mạnh Lan, ánh mắt như thể muốn rạch từng vết máu lên da cô. Bạch Thanh Thủy cười khẩy: “Quả thực đã lâu không gặp, tôi còn tưởng đời này sẽ không được gặp Mạnh Thu Nhiên nữa chứ, hời to cho tôi rồi. Vừa vặn Trì Lân đã mất mạng, vị trí kia bị bỏ trống, tôi có thể khống chế hai người bọn họ, còn về Bách Liễn, để cô ta nằm trong lều này đi, ngoại trừ nói chuyện ra thì cô ta cũng vô dụng rồi.”
Năng lực [Cường điệu] không mang tới tác dụng gì trong nhiệm vụ, hiện tại cuộc chiến giữa hai bên đã bước vào giai đoạn đối đầu trực tiếp, không cần mấy mánh khóe nhỏ nhặt này nữa.
Bạch Thanh Thủy chỉ có thể khống chế ba con rối, đồng thời ông ta cũng cần Trì Lân và Ninh Lịch phối hợp tạo ra ảo ảnh để đạt được mục đích khống chế.
“Cậu qua xem thử con bé để gì trong túi vậy?” Bạch Thanh Thủy chỉ vào túi quần Mạnh Lan.
Là một quyển sổ.
“Thứ Bạch Thư Vũ cho con bé.” Bạch Thanh Thủy lật xem, trang thứ hai ghi một dòng chữ [Giang Sách Lãng hôn Mạnh Lan]. Ông ta biến sắc, đột nhiên khép quyển sổ lại, khắp người toát lên vẻ phẫn nộ.
Vừa nhìn đã nhận ra nét chữ xinh đẹp của con gái, thấy thế nào cũng biết do Mạnh Lan viết!
Một cô gái nhỏ, sao có thể viết mấy thứ này chứ!
Ông ta tức giận không kiềm được, trán nổi gân xanh, khiến Ninh Lịch sợ tới mức run lẩy bẩy. Gã không thấy rõ trong sổ viết gì, nhưng gã đoán nhất định là từ ngữ nguyền rủa ác độc gì đó, bằng không sao thầy Bạch có thể tức tối đến thế!
Gã thấp thỏm hỏi: “Thầy Bạch, nếu có thể, không cần ngài ra tay, tôi vẫn đủ khả năng tự giải quyết bọn họ!”
Sắc mặt ông ta âm u, trong mắt như bùng lên ngọn lửa muốn thiêu rụi mọi thứ. Ông ta ngắm kỹ Mạnh Lan, đôi mắt đen kịt, cảm giác như thể cục cưng mình nâng niu đang bị người khác ngấp nghé chiếm lấy.
Con bé, thậm chí cả Mạnh Thu Nhiên, trong mắt họ chỉ có thể có mình, từ quá khứ đến tận tương lai!
Ông ta vỗ vỗ lên mặt Mạnh Lan: “Bố sẽ dạy dỗ con đàng hoàng.”
Bạch Thanh Thủy hỏi Ninh Lịch: “Hôm qua cậu thấy hai đứa nó làm gì?”
Ninh Lịch trả lời: “Loanh quanh bên bờ hồ trong chốc chát, sau đó quay về. Bọn họ phát hiện quyển sổ có thể khống chế thế giới, khống chế NPC.”
“Hai đứa có hành động thân mật gì không?” Bạch Thanh Thủy vô cảm hỏi.
“Dạ…” Ninh Lịch đỏ mặt, nhớ tới cử chỉ thân mật của Mạnh Lan vào hôm qua, toàn thân bắt đầu nóng lên. Trước giờ gã luôn sinh hoạt trong Song Môn Giáo, trong lòng chỉ hy vọng thầy Bạch có thể chú ý đến mình, hy vọng bản thân có thể trở thành phụ tá đắc lực của thầy Bạch. Gã không tiếp xúc với nhiều người, trên phương diện tình cảm vô cùng ngây thơ, khác hoàn toàn với vẻ tự tin và tự mãn bên ngoài của gã.
Bạch Thanh Thủy nắm chặt quyển sổ, tĩnh mạch trên mu bàn tay ông ta hằn lên rõ rệt, cứ như mực nước màu xanh tím đang chảy xuôi trong cơ thể ông ta.
Có điều, bực thì bực, nó cũng chứng tỏ một điều, quyển sổ này thật sự có thể khống chế thế giới, ông ta phải lợi dụng hợp lý.
Ninh Lịch vẫn luôn căm thù Mạnh Lan, gã cảm thấy cô cướp đi sự yêu thích và tán thưởng của Bạch Thanh Thủy, nhưng nay cuối cùng Mạnh Lan cũng đã bị khống chế, trở thành con rối của Bạch Thanh Thủy, gã có thể báo thù rồi. Ở trại Thiền Minh, gã bị lửa thiêu sống, làn da tan chảy thành một vũng chất lỏng màu vàng, đời này bọn họ đã kết mối thù không đội trời chung.
Bạch Thanh Thủy không nhìn gã, lạnh lùng nói: “Rút lại suy nghĩ đó của cậu ngay, tôi phải dùng Mạnh Lan để tóm gọn bọn chúng. Đây là con gái tôi, tôi đã cho cậu cơ hội giết chết con bé, nhưng cậu không trân trọng, bây giờ cậu không còn cơ hội nữa. Tôi sẽ không trao cậu cơ hội mãi, cũng như Trì Lân không biết tự lượng sức mình rồi bỏ mạng dưới tay bọn chúng vậy.” Giọng điệu bình tĩnh của ông ta khiến Ninh Lịch rùng mình, tốt xấu gì Trì Lân cũng là người một nhà trong Song Môn Giáo, nhưng cách thầy Bạch nói chỉ có châm chọc lẫn chê bai, cứ như tất cả đều do Trì Lân gieo gió gặt bão.
Ninh Lịch hỏi: “Thầy, ngài không sợ đây là kế hoạch của Mạnh Lan sao?”
Bạch Thanh Thủy liếc nhìn Ninh Lịch đang nơm nớp lo sợ: “Tôi khống chế được con bé rồi, cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”
“Không, không ạ, tôi chỉ nghĩ cô ta cũng rất thông minh thôi.” Ninh Lịch không thể không thừa nhận, gã cực kỳ sợ Mạnh Lan. Từ khi trở về từ trại Thiền Minh, ngày nào Mạnh Lan cũng xuất hiện trong giấc mộng của gã, gã mơ thấy cô ta đổ dầu lên người mình rồi châm lửa, hòa cùng tiếng người da căng phồng nổ tung, bản thân gã cũng biến thành một cái xác cháy đen.
Bạch Thanh Thủy khinh thường “Hừ” một tiếng: “Nếu muốn khống chế một người, phải để cô ta nhìn thấy thứ mình muốn. Sau khi Mạnh Lan nhìn thấy Mạnh Thu Nhiên, con bé nhất định sẽ hỏi những thông tin chỉ hai người họ mới biết. Do đó, nếu tôi có thể khống chế hai con rối cùng lúc, thì cũng có thể cùng đặt linh hồn của mẹ con họ trong ảo giác, như thế sẽ càng chân thật hơn. Tất cả câu hỏi của Mạnh Lan đều do Mạnh Thu Nhiên tự trả lời, vậy cả hai sẽ ngày một lún sâu hơn.”
Ông ta cực kỳ ưng ý kế sách mà bản thân đã nghĩ ra này, bởi lẽ ông ta đủ hiểu Mạnh Lan, biết việc hồi sinh mẹ đã trở thành chấp niệm của cô. Bạch Thanh Thủy thưởng thức khuôn mặt đờ đẫn của hai người trước mặt, ngón tay ông ta vuốt ve má Mạnh Thu Nhiên, trông vô cùng thân mật.
Vốn dĩ Mạnh Thu Nhiên là một con rối gỗ lạnh băng, nhưng làn da đang chậm rãi trở nên mềm mại. Thậm chí mạch máu cũng đang xuất hiện rõ hơn, ông ta gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đập trong lồng ngực người phụ nữ.
Rối gỗ của trấn Dương Quang quả thực rất thần kỳ, những con rối có được linh hồn đó sẽ dần dà phát triển thành người, cuối cùng sẽ không khác gì người sống, hệt như đám trẻ mất tích rồi quay về đó. Trước kia Mạnh Thu Nhiên qua đời vì tai nạn giao thông, đêm khuya nằm mơ ông ta luôn nhớ về người phụ nữ mình từng yêu suốt nửa đời này. Nếu lúc ấy đủ năng lực và thi thể, ông ta sẽ hồi sinh Mạnh Thu Nhiên, để bà được sống lần nữa, ông ta cũng không để bụng việc bà có phải một cái xác biết đi hay không.
Có điều, trời cao đã cho ông ta cơ hội thứ hai.
Trong nhiệm vụ này, Mạnh Thu Nhiên có thể sở hữu thân xác thuộc về bản thân, chuyện ông ta cần làm là tách linh hồn phụ Mạnh Thu Nhiên ra, rồi đưa vào thân thể rối gỗ.
Khi ông ta chăm chú nhìn Mạnh Lan, ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng mà trước đây người khác chưa từng thấy qua.
Sợi tơ màu trắng vươn ra từ phần cổ của Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên, quấn quanh đầu ngón tay Bạch Thanh Thủy.
Gần như không thể nhìn thấy tơ điều khiển dưới ánh đèn.
Việc lớn đã thành.
“Tơ điều khiển” của Bạch Thanh Thủy không khống chế người, chúng khống chế linh hồn, cơ thể của những người này sống hay chết vốn dĩ không quan trọng, chỉ cần linh hồn chưa biến mất là đủ. Đây cũng là lý do tại sao sau khi Trì Lân sống lại, gã không thể dùng năng lực [Mai rùa] mình từng nắm giữ để chạy thoát được nữa, bởi vì năng lực đó do linh hồn phụ mang đến, không liên quan gì tới bản thân gã, Bạch Thanh Thủy không khống chế được nhiều linh hồn như vậy.
Ninh Lịch cung kính dâng một ly trà cho Bạch Thanh Thủy: “Thầy, khi nào chúng ta ra tay ạ? Giai đoạn hai của nhiệm vụ trong thế giới Thần Ẩn không kéo dài được lâu, nhiều nhất chỉ có ba ngày.” Gã đang nhắc nhở Bạch Thanh Thủy, nhất định không được để khoảnh khắc “Vợ con đoàn tụ” này làm mờ mắt.
“Ra ngoài ngay.” Bạch Thanh Thủy lạnh nhạt: “Khi nào đến lượt cậu nhắc nhở tôi vậy? Đã lâu chúng tôi không gặp nhau rồi, không ngại tốn chút thời gian này.”
“Vâng ạ.” Ninh Lịch cắn răng, hậm hực lui ra.
Bạch Thanh Thủy mô tả hình dáng của Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên trước mặt, búng tay một cái.
“Bụp.”
Âm thanh vừa vang lên, đôi mắt của họ dần trở nên sáng ngời.
Hai người khôi phục thần trí, lấy lại tiêu cự.
Qua hồi lâu.
Mạnh Lan tỏ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng lát sau đã dùng biểu cảm bình tĩnh của riêng cô để che giấu nỗi hoảng loạn: “Thật sự là ông, không ngờ ông lại đến tìm tôi.”
Mạnh Thu Nhiên không nói gì, giây phút bà nhìn thấy Bạch Thanh Thủy, ánh mắt ngoại trừ sợ hãi thì còn cả hối hận.
Bạch Thanh Thủy ngồi dựa vào tường, đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay Mạnh Lan: “Bố nghĩ con sẽ thích, vị sữa dâu.”
Mạnh Lan nắm chặt tay, bình thường cô có thể duy trì năng lực tư duy của mình, nhưng khi Bạch Thanh Thủy khống chế cô, cô không thể sử dụng [Con mắt lý trí], trừ phi Bạch Thanh Thủy chủ động cắt đứt tơ điều khiển.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Bạch Thanh Thủy.
Bạch Thanh Thủy hỏi: “Cả nhà đoàn tụ, con không vui à?”
Mạnh Lan lạnh lùng đáp: “Còn ông trông có vẻ rất vui nhỉ.”
Bạch Thanh Thủy nói: “Tất nhiên rồi, bố được gặp vợ và con gái mình mà.”
Mạnh Lan chế giễu: “Bằng phương pháp này sao? Còn dùng ý tưởng của con gái mình nữa chứ, ông làm bố sao mà thất bại thế.”
Bạch Thanh Thủy không để bụng việc Mạnh Lan mỉa mai ông ta: “Nói thế nào đi chăng nữa, bố cũng là…”
Ông ta còn chưa nói xong, Mạnh Lan đã quay đầu, cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Tựa như đang nhìn giờ.
Tựa như đang đợi ai đó.
“Con làm gì vậy?” Bạch Thanh Thủy nheo mắt.
Mạnh Lan huơ huơ đồng hồ, ánh mắt cô chợt thay đổi, miệng nở nụ cười nhạt: “Tôi cảm thấy ông không xứng với tôi, thậm chí càng không xứng với mẹ tôi, sao ông có thể mắc sai lầm cơ bản như thế?”
Bạch Thanh Thủy: ?
Mạnh Lan xé giấy gói, bỏ kẹo vào miệng: “Thứ nhất ấy, tôi không thích kẹo sữa dâu ông đưa. Thứ hai, ông cho rằng tôi là ai hả?” Cô chớp chớp mắt, chờ mong Bạch Thanh Thủy trả lời: “Ông nghĩ tôi là Mạnh Lan à? Tại sao Mạnh Lan lại xuất hiện ở đây? Tại sao Mạnh Thu Nhiên nhất định là linh hồn phụ của Mạnh Lan? Ông trải đời nhiều năm như thế, chắc hẳn sẽ ý thức được những vấn đề tôi vừa nói nhỉ, mẹ nói xem phải không?”
Từ nãy tới giờ Mạnh Thu Nhiên chẳng lên tiếng bỗng nhướng mày, bà vắt chéo chân, còn thiếu mỗi nước châm điếu thuốc lá: “Ông vẫn y như xưa, tin đó là thật, quá kiêu ngạo, cứ tưởng bản thân có thể khống chế tất cả, thật ra ngay cả tâm tư của đám tay sai ông cũng không khống chế được. Khi biết Ninh Lịch muốn giết Mạnh Lan, cảm giác rối rắm đó ắt hẳn khó chịu lắm nhỉ. Ông chẳng thể khống chế được bất cứ ai, dù ở hiện tại hay quá khứ.”
Sắc mặt Bạch Thanh Thủy không thay đổi, ông ta mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út, đây là nhẫn cưới ông ta mua lúc cầu hôn Mạnh Thu Nhiên.
Chất bạc trắng, nhưng được giữ gìn rất tốt, thậm chí không bị ngả đen.
“Hai người đang vùng vẫy lúc hấp hối à? Yên tâm, tôi chỉ không thích ở quá xa hai người, hai người ở bên cạnh tôi rồi muốn làm gì cũng được.”
“Vậy sao?” Mạnh Lan tươi cười hỏi: “Ninh Lịch ra ngoài lâu như thế, tôi đoán gã đã bị Mạnh Lan giết rồi, ông cảm nhận được linh hồn của gã không?”
Cô nhếch miệng, với góc từ dưới hướng lên, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Thủy, đôi mắt lộ ra phần lớn tròng trắng.
Cô nhích tới gần Bạch Thanh Thủy, chậm rãi hỏi: “Ông có muốn biết, người ông khống chế là ai không? Mạnh Lan sẽ bị ông khống chế thật ư, bố thân mến?”
Bạch Thanh Thủy thoáng sửng sốt, thậm chí trong lòng cũng lộp bộp một chút, đôi mắt chắc chắn của ông ta tức khắc chuyển sang vẻ khó tin.
Trước mặt không phải Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên, mà là hai thi thể!
Hai thi thể đã thối rữa và khô héo!
Chẳng lẽ, ban nãy tất cả đều là ảo ảnh, ông ta mới là kẻ bị lợi dụng kia?
“Ninh Lịch!” Bạch Thanh Thủy gọi to tên đứa học trò yêu quý của ông ta.
Ninh Lịch thở hổn hển chạy vào, hoảng hốt thất thố nói: “Thầy, hình như tôi thấy Mạnh Lan…”
Gã nhìn thấy Mạnh Lan, cô đứng ở ngã tư đường, giơ ngón giữa với gã.
Ninh Lịch: !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.