Sau Khi Rơi Xuống Núi, Ta Từ Hôn
Chương 9
Thiên Cách/天格
24/09/2024
"Tam ca có nhận hay không, hình như cũng không quan trọng nhỉ?"
"Có nghi ngờ thì cũng đừng nói nhảm ở đây, tự mình đi thăm dò, điều tra cẩn thận xem đêm đó rốt cuộc có phải ta hay không."
"Đệ!"
Tam hoàng tử tức giận nghẹn lại, "Đệ" hai tiếng nhưng quả thực cũng không thể đáp được lời này.
Ôn Kỳ Ngọc cũng không để ý, nghiêng đầu nhìn về phía ta và Tiết Vọng một lần nữa.
Vẻ mặt nhàn nhạt, lại ẩn chứa ý đồ riêng:
"Ngày mai có thể tới cửa cầu hôn, có thể kết thúc xong trong hôm nay không?"
"Có thể." Ta vội vàng gật đầu.
"Không thể!"
Tiết Vọng vẫn luôn ngơ ngác từ khi Ôn Kỳ Ngọc bắt đầu lên tiếng đến giờ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên níu cổ tay của ta, ánh mắt bối rối mê mang:
"Không thể kết thúc…"
14.
Tiệc sinh nhật tốt đẹp vì vở kịch ầm ĩ này mà phải kết thúc qua loa.
Làm khó phụ mẫu hai nhà khoan thai tới muộn.
Rõ ràng không hiểu rõ tình hình, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Nhưng vẫn phải giữ thể diện, song song tiễn khách trước sảnh, giải quyết tốt hậu quả.
Để lại ta và Tiết Vọng ở hậu đường, trầm mặc ngồi đối diện nhau.
"Lúc đó ta cho rằng muội uống nhiều quá."
Tiết Vọng yên lặng một hồi lâu, yết hầu di chuyển, cuối cùng ngập ngừng lên tiếng.
Ta khẽ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhõm: "Ta biết."
Nhưng Tiết Vọng ngược lại có vẻ càng luống cuống, lắc đầu nói:
"Ta không ngờ sẽ có người dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ở trên yến tiệc Hoàng gia."
"Ta, ta chỉ là…"
"Huynh chỉ là không thích ta."
Ta nhẹ nhàng lên tiếng, nói nốt nửa câu mà y chưa nói xong:
"Chỉ thế thôi."
"Cho nên Tiết Vọng à, chuyện đó thật sự không trách huynh."
Dù là đêm đó cũng được, hay là bây giờ từ hôn cũng thế.
Tiết Vọng đều không sai.
Không thích một người, trước giờ đều không sai.
"Trả cho huynh." Ta đẩy hộp gấm lên trước mặt Tiết Vọng một lần nữa: "Chúc mừng huynh, được giải thoát rồi."
Tiết Vọng lại không nhận, cụp mắt không thấy rõ cảm xúc, giọng rất nhỏ:
"Ta chỉ là… Còn chưa nghĩ rõ."
"A?" Ta mờ mịt sững sờ: "Cái, cái gì?"
"Trước đây ta thật sự cho rằng mình muốn từ hôn."
"Phải, chúng ta là thanh mai trúc mã lúc nhỏ rất vui vẻ, nhưng ta chỉ coi muội như muội muội thôi."
"Muội hoàn toàn không giống tiêu chuẩn về nữ tử mà ta muốn cùng trải qua một đời."
"Nhưng bọn họ lại tự tiện làm chủ, trực tiếp xác định tương lai của ta là muội, dựa vào đâu chứ?"
"Cho nên ta chán ghét hôn ước đó, cũng tin rằng mình không hề thích muội."
Tiết Vọng nói, giật mình chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt là sự mê man và luống cuống có thể thấy rõ:
"Nhưng hôm đó khi nhìn thấy muội bị người khác đưa đi, ta đột nhiên rất tức giận."
"Giận hai tay hắn ta ôm muội, cũng giận muội lại cho phép hắn ta đưa muội đi."
"Chuyện muội ngã xuống sườn núi xảy ra rất nhanh, chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi mà thôi."
Bàn tay khẽ giơ lên, ấn xuống tim, Tiết Vọng nhíu chặt lông mày:
"Nhưng trong nháy mắt đó, ta cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng lại."
"Một cảm giác khủng hoảng ùn ùn kéo đến gần như bao phủ ta."
"Ta biết muội tức giận, trách ta, cho nên không cho ta đưa muội về, còn nói muốn hủy hôn."
"Khi đó ta thật sự không tin, ta thậm chí còn tin tưởng vững chắc… Mấy ngày nữa muội sẽ lại quấn lấy ta giống như trước kia, đuổi cũng không đi."
"Nhưng muội không đến nữa."
"Mà ta lại phát hiện mình bắt đầu lơ đãng, bắt đầu vô cớ nhớ muội."
"Ta không biết đó rốt cuộc chỉ là thói quen mà thôi, do bị muội dây dưa suốt nhiều năm, đột nhiên được tự do nên nhất thời chưa quen."
"Hay là ta thật ra thích…"
Ngón tay đè trên hộp gấm bỗng nhiên siết chặt.
Tiết Vọng còn chưa nói hết câu nói kia.
"Có nghi ngờ thì cũng đừng nói nhảm ở đây, tự mình đi thăm dò, điều tra cẩn thận xem đêm đó rốt cuộc có phải ta hay không."
"Đệ!"
Tam hoàng tử tức giận nghẹn lại, "Đệ" hai tiếng nhưng quả thực cũng không thể đáp được lời này.
Ôn Kỳ Ngọc cũng không để ý, nghiêng đầu nhìn về phía ta và Tiết Vọng một lần nữa.
Vẻ mặt nhàn nhạt, lại ẩn chứa ý đồ riêng:
"Ngày mai có thể tới cửa cầu hôn, có thể kết thúc xong trong hôm nay không?"
"Có thể." Ta vội vàng gật đầu.
"Không thể!"
Tiết Vọng vẫn luôn ngơ ngác từ khi Ôn Kỳ Ngọc bắt đầu lên tiếng đến giờ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên níu cổ tay của ta, ánh mắt bối rối mê mang:
"Không thể kết thúc…"
14.
Tiệc sinh nhật tốt đẹp vì vở kịch ầm ĩ này mà phải kết thúc qua loa.
Làm khó phụ mẫu hai nhà khoan thai tới muộn.
Rõ ràng không hiểu rõ tình hình, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Nhưng vẫn phải giữ thể diện, song song tiễn khách trước sảnh, giải quyết tốt hậu quả.
Để lại ta và Tiết Vọng ở hậu đường, trầm mặc ngồi đối diện nhau.
"Lúc đó ta cho rằng muội uống nhiều quá."
Tiết Vọng yên lặng một hồi lâu, yết hầu di chuyển, cuối cùng ngập ngừng lên tiếng.
Ta khẽ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhõm: "Ta biết."
Nhưng Tiết Vọng ngược lại có vẻ càng luống cuống, lắc đầu nói:
"Ta không ngờ sẽ có người dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ở trên yến tiệc Hoàng gia."
"Ta, ta chỉ là…"
"Huynh chỉ là không thích ta."
Ta nhẹ nhàng lên tiếng, nói nốt nửa câu mà y chưa nói xong:
"Chỉ thế thôi."
"Cho nên Tiết Vọng à, chuyện đó thật sự không trách huynh."
Dù là đêm đó cũng được, hay là bây giờ từ hôn cũng thế.
Tiết Vọng đều không sai.
Không thích một người, trước giờ đều không sai.
"Trả cho huynh." Ta đẩy hộp gấm lên trước mặt Tiết Vọng một lần nữa: "Chúc mừng huynh, được giải thoát rồi."
Tiết Vọng lại không nhận, cụp mắt không thấy rõ cảm xúc, giọng rất nhỏ:
"Ta chỉ là… Còn chưa nghĩ rõ."
"A?" Ta mờ mịt sững sờ: "Cái, cái gì?"
"Trước đây ta thật sự cho rằng mình muốn từ hôn."
"Phải, chúng ta là thanh mai trúc mã lúc nhỏ rất vui vẻ, nhưng ta chỉ coi muội như muội muội thôi."
"Muội hoàn toàn không giống tiêu chuẩn về nữ tử mà ta muốn cùng trải qua một đời."
"Nhưng bọn họ lại tự tiện làm chủ, trực tiếp xác định tương lai của ta là muội, dựa vào đâu chứ?"
"Cho nên ta chán ghét hôn ước đó, cũng tin rằng mình không hề thích muội."
Tiết Vọng nói, giật mình chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt là sự mê man và luống cuống có thể thấy rõ:
"Nhưng hôm đó khi nhìn thấy muội bị người khác đưa đi, ta đột nhiên rất tức giận."
"Giận hai tay hắn ta ôm muội, cũng giận muội lại cho phép hắn ta đưa muội đi."
"Chuyện muội ngã xuống sườn núi xảy ra rất nhanh, chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi mà thôi."
Bàn tay khẽ giơ lên, ấn xuống tim, Tiết Vọng nhíu chặt lông mày:
"Nhưng trong nháy mắt đó, ta cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng lại."
"Một cảm giác khủng hoảng ùn ùn kéo đến gần như bao phủ ta."
"Ta biết muội tức giận, trách ta, cho nên không cho ta đưa muội về, còn nói muốn hủy hôn."
"Khi đó ta thật sự không tin, ta thậm chí còn tin tưởng vững chắc… Mấy ngày nữa muội sẽ lại quấn lấy ta giống như trước kia, đuổi cũng không đi."
"Nhưng muội không đến nữa."
"Mà ta lại phát hiện mình bắt đầu lơ đãng, bắt đầu vô cớ nhớ muội."
"Ta không biết đó rốt cuộc chỉ là thói quen mà thôi, do bị muội dây dưa suốt nhiều năm, đột nhiên được tự do nên nhất thời chưa quen."
"Hay là ta thật ra thích…"
Ngón tay đè trên hộp gấm bỗng nhiên siết chặt.
Tiết Vọng còn chưa nói hết câu nói kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.