Sau Khi Rơi Xuống Núi, Ta Từ Hôn

Chương 10

Thiên Cách/天格

24/09/2024

Chỉ nhìn ta, lồng n.g.ự.c chập trùng kịch liệt mấy lần:

 

"Vân Ca, đừng gả, đừng từ hôn, chờ một chút, chờ ta một chút được không?"

 

"Ta lập tức… Cũng sắp nhìn rõ loại cảm xúc không thoải mái kia rốt cuộc là cái gì rồi."

 

15.

 

"Sau khi nhìn rõ thì sao?"

 

Ta lạnh lùng nở nụ cười:

 

"Nếu như huynh yêu ta, ta sẽ vui mừng hớn hở chờ huynh đến thực hiện hôn ước, cưới ta sao?"

 

"Vậy nếu không phải yêu thì sao? Nếu như huynh vẫn chỉ đối xử với ta như huynh muội giống trước đây, cảm giác không thoải mái kia chỉ là thói quen mà thôi thì sao?"

 

"Ta nên làm thế nào?"

 

Âm điệu cuối cùng vẫn không thể khống chế mà cao lên.

 

Ta vô thức đỏ vành mắt:

 

"Hôm nay, tất cả mọi người đều đã biết ta thất trinh trước khi thành hôn rồi."

 

"Huynh muốn ta chờ huynh, vậy Ôn Kỳ Ngọc có thể đợi ta sao?"

 

"Đến lúc đó huynh vỗ đầu một cái, nói một câu huynh nghĩ thông suốt rồi, huynh vẫn chỉ coi ta là muội muội, huynh sẽ không lấy ta."

 

"Đến lúc đó ta nên làm như thế nào đây?"

 

Vẻ mặt Tiết Vọng bỗng nhiên trì trệ, bối rối đứng dậy:

 

"Ta cưới muội."

 

"Ta phải cưới muội."



 

"Dù chỉ coi muội như muội muội thì ta cũng sẽ cưới."

 

"Muội không cần gả cho Ôn Kỳ Ngọc, ta, ta không ngại muội…"

 

Cuối cùng Tiết Vọng vẫn không nói được nữa.

 

Bởi vì ánh mắt ta nhìn y quá lạnh, cũng quá thất vọng.

 

"Đuổi theo phía sau huynh suốt bảy năm, dù là yêu mà không được hay khổ sở mất mát thì cũng đều là đường do tự ta chọn."

 

"Không thích ta, không phải lỗi của huynh."

 

"Nhưng đến khi ta từ bỏ huynh mới bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc huynh có yêu ta hay không, đây mới là sự nhục nhã lớn nhất đối với bảy năm nỗ lực kia của ta."

 

"Cho nên Tiết Vọng à, đừng nhìn rõ, thật đấy, huynh vĩnh viễn cũng đừng nhìn rõ."

 

"Cứ mãi tin tưởng vững chắc huynh chỉ coi ta là muội muội đi, tin tưởng vững chắc huynh chán ghét ta, cả đời này cũng đừng đổi ý."

 

Thân thể Tiết Vọng run lên bần bật.

 

Đáy mắt không hiểu sao lại ửng đỏ, nắm đ.ấ.m siết chặt bên người, mu bàn tay nổi nhiều sợi gân xanh.

 

Ta cụp mắt lặng lẽ thở mấy hơi, xoay người, đi ra khỏi cửa.

 

Cũng không nghe thấy tiếng đáp lại kiềm chế mãi lâu sau:

 

"Nhưng nếu như ta làm không được."

 

"Nếu tương lai ta thật sự đổi ý nữa thì sao?"

 

16.

 

Hôn ước của ta và Ôn Kỳ Ngọc, thật sự xác định vào ngày chín tháng mười tám ba tháng sau.



 

Thời gian không quá dư dả, quả thực mà nói, vốn nên rất vội vàng.

 

Nhưng mấy ngày trước, lúc Ôn Kỳ Ngọc dẫn ta đi đánh giá món ăn trong hôm thành hôn lần thứ ba.

 

Bởi vì mấy ngày liền vội vàng đủ loại việc vặt trong hôn lễ.

 

Cộng thêm cuối cùng nguyệt sự đến muộn hơn mười ngày bởi vì uống quá nhiều canh tránh thai cũng đã đến.

 

Ta vừa đau vừa mệt vừa buồn ngủ.

 

Đến mức đang ăn cơm lại ngủ mất.

 

Đũa rơi lạch cạch trên mặt bàn, người thì cắm đầu vào trong n.g.ự.c Ôn Kỳ Ngọc.

 

Theo như Bích Ngọc kể lại, lúc ấy phản ứng đầu tiên của Ôn Kỳ Ngọc là ta trúng độc, sắc mặt thay đổi.

 

Vừa muốn lên tiếng gọi Thanh Phong thì nghe thấy tiếng ngáy nhỏ đều đều của ta.

 

"Ta cũng không thể nào hình dung được biểu cảm trên mặt Vương gia lúc ấy."

 

"Giống như cười, lại cũng có vẻ không cười."

 

"Nhưng ngài ấy không đánh thức ngược, ngược lại cẩn thận từng li từng tí kêu tất cả chúng ta lui ra."

 

"Tùy ý để người ngủ trong n.g.ự.c ngài ấy ròng rã ba! Canh! Giờ!!"

 

Bích Ngọc nói sinh động như thật, ta nghe lại quả thực muốn che mặt.

 

Ta đột nhiên cảm thấy lúc ấy đừng chọn gả cho hắn, lựa chọn c.h.ế.t cũng rất tốt.

 

Nhưng sau hôm đó, Ôn Kỳ Ngọc phái mấy ma ma phụ trách nghi lễ thành hôn trong cung tới, giúp ta làm bớt phần lớn việc vặt.

 

"Tạ ơn Vương gia."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Rơi Xuống Núi, Ta Từ Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook