Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 11:
Chá Mật
04/09/2024
Hoắc Yến Thanh cũng không ngoại lệ. Nhưng cô không ngờ lần đầu tiên lên trần gian sau khi qua đời được năm năm đã bị người ta gọi hồn. Sau đó nhập vào xác của một người con gái trùng tên trùng họ với mình. Không chỉ tiếp nhận được trí nhớ của người ta, mà còn thừa hưởng nỗi oán hận của cô ấy, có thể thấy được nguyên chủ căm hận những người, những thứ xung quanh như thế nào.
Sao nguyên chủ có thể không hận cho được?
Đương nhiên là phải hận.
Vừa đầy tháng đã bị mẹ mình vứt bỏ, cha cũng không thương cô ấy, lại còn giận cá chém thớt, đổ hết cơn tức giận khi mẹ rời đi lên người cô ấy.
Em trai em gái cùng cha khác mẹ lại không thân thiết gì với cô ấy, không chỉ lén sửa chuyên ngành đại học của cô ấy mà còn bày mưu cho cô ấy tận mắt nhìn thấy bạn trai và bạn thân mình dan dan díu díu với nhau, còn tìm người xâm hại cô ấy. Tuy chưa thành công nhưng lại làm tâm lý của nguyên chủ bị tổn thương trầm trọng.
Người duy nhất hiểu rõ cô ấy là bà nội, bà nghe thấy cô đau khổ kể lại mình bị mắc bệnh lậu mà tái phát bệnh rồi qua đời, ông nội cô ấy cũng bởi vì chuyện này mà hận cô ấy thấu xương, cho rằng cô ấy gián tiếp hại chết bà nội. Mà cô ấy cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi, phát điên.
Mặt khác người cha chẳng yêu thương gì cô ấy cảm thấy có một đứa con gái bị bệnh tâm thần sẽ rất mất mặt, bèn đưa người đuổi về nhà cũ ở thôn Vạn Cổ để cô ấy tự sinh tự diệt.
Những ngày tháng cô ấy ở thôn Vạn Cổ cũng không khá giả là bao. Bởi vốn dĩ cô trông rất xinh đẹp, lại không có ai bên cạnh chở che, dẫn đến việc mấy gã đàn ông trong thôn sinh ra ý nghĩ không nên có với cô ấy. Thậm chí, nửa đêm họ còn lén lút vào nhà cô ấy hòng làm chuyện đồi bại.
Nếu không phải âm khí trên người cô ấy nặng, thường hút mấy thứ không sạch sẽ đến để dọa mấy gã đàn ông đang muốn làm chuyện xấu thì cô ấy đã sớm bị làm nhục thành một kẻ không ra dáng con người rồi.
Đàn ông trong thôn vừa yêu lại vừa hận cô ấy, một số phụ nữ cũng không thích cô ấy, cho rằng cô ấy là hồ ly tinh đầu thai chuyên đi quyến rũ đàn ông. Vậy nên lúc chọn cô ấy làm vật hiến tế, họ cũng chẳng phản đối mấy.
“Trông cô ưa nhìn thế này, lại không biết lợi dụng cái mặt này để cho mình có được một cuộc sống tốt. Cô nói xem cô có đáng thương không chứ?”
Sao nguyên chủ có thể không hận cho được?
Đương nhiên là phải hận.
Vừa đầy tháng đã bị mẹ mình vứt bỏ, cha cũng không thương cô ấy, lại còn giận cá chém thớt, đổ hết cơn tức giận khi mẹ rời đi lên người cô ấy.
Em trai em gái cùng cha khác mẹ lại không thân thiết gì với cô ấy, không chỉ lén sửa chuyên ngành đại học của cô ấy mà còn bày mưu cho cô ấy tận mắt nhìn thấy bạn trai và bạn thân mình dan dan díu díu với nhau, còn tìm người xâm hại cô ấy. Tuy chưa thành công nhưng lại làm tâm lý của nguyên chủ bị tổn thương trầm trọng.
Người duy nhất hiểu rõ cô ấy là bà nội, bà nghe thấy cô đau khổ kể lại mình bị mắc bệnh lậu mà tái phát bệnh rồi qua đời, ông nội cô ấy cũng bởi vì chuyện này mà hận cô ấy thấu xương, cho rằng cô ấy gián tiếp hại chết bà nội. Mà cô ấy cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi, phát điên.
Mặt khác người cha chẳng yêu thương gì cô ấy cảm thấy có một đứa con gái bị bệnh tâm thần sẽ rất mất mặt, bèn đưa người đuổi về nhà cũ ở thôn Vạn Cổ để cô ấy tự sinh tự diệt.
Những ngày tháng cô ấy ở thôn Vạn Cổ cũng không khá giả là bao. Bởi vốn dĩ cô trông rất xinh đẹp, lại không có ai bên cạnh chở che, dẫn đến việc mấy gã đàn ông trong thôn sinh ra ý nghĩ không nên có với cô ấy. Thậm chí, nửa đêm họ còn lén lút vào nhà cô ấy hòng làm chuyện đồi bại.
Nếu không phải âm khí trên người cô ấy nặng, thường hút mấy thứ không sạch sẽ đến để dọa mấy gã đàn ông đang muốn làm chuyện xấu thì cô ấy đã sớm bị làm nhục thành một kẻ không ra dáng con người rồi.
Đàn ông trong thôn vừa yêu lại vừa hận cô ấy, một số phụ nữ cũng không thích cô ấy, cho rằng cô ấy là hồ ly tinh đầu thai chuyên đi quyến rũ đàn ông. Vậy nên lúc chọn cô ấy làm vật hiến tế, họ cũng chẳng phản đối mấy.
“Trông cô ưa nhìn thế này, lại không biết lợi dụng cái mặt này để cho mình có được một cuộc sống tốt. Cô nói xem cô có đáng thương không chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.