Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 12:
Chá Mật
04/09/2024
Hoắc Yến Thanh đồng cảm với nguyên chủ, đồng thời cô cũng cảm kích nguyên chủ. Nhờ nguyên chủ nên cô mới được sống thêm một cuộc đời nữa, cô chắc chắn sẽ trân trọng, cũng sẽ giúp nguyên chủ hoàn thành nguyện vọng. Việc đi gặp bạn bè thân hữu kiếp trước cũng chỉ có thể tạm gác lại.
Về phần khi nãy nói với thôn dân Vạn Cổ là do bán đất tổ, mất đi bảo vệ nên mới xảy ra chuyện có người chết bất đắc kỳ tử cũng không phải là cô nói suông, mà là cô xem tướng của họ nên mới nhìn ra được.
Đời trước cô là người của nhà họ Hoắc – một đạo phái huyền môn của Trung Quốc. Cô tinh thông mọi thứ như bói toán, xem phong thủy, kỳ môn độn giáp*, vẽ bùa, diệt trừ yêu ma, đến năm hai mươi tuổi đã có được danh hiệu tiên sư.
*Kỳ môn độn giáp: Độn giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm “Kỳ môn” đằng trước rồi có tên gọi là “Kỳ môn độn giáp”. Kỳ môn độn giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quý nhân, xuất hành, khai trương, động thổ, cưới gả,…
Đáng tiếc vào năm ba mươi tuổi, vì phong ấn vực thẳm mà cô gặp nạn rồi hy sinh.
“Oáp…” Hoắc Yến Thanh ngáp một cái.
Sau năm năm làm ma thì cô chưa ngủ giấc nào, thậm chí đã sớm quên đi cảm giác buồn ngủ.
Hoắc Yến Thanh chờ tóc khô rồi lập tức về phòng nghỉ ngơi.
Cô ngủ một mạch đến tận giữa trưa ngày hôm sau, nếu không phải bên ngoài quá ồn ào thì cô còn có thể tiếp tục ngủ đến chiều mới dậy.
Hoắc Yến Thanh có tính gắt gỏng lúc rời giường, bị người ta quấy rầy giấc ngủ làm tâm trạng cô rất xấu.
Cô bình tĩnh đứng dậy đẩy cửa sổ ra, chỉ nghe bên ngoài có tiếng gọi í ới: “Điên rồi, Đại Ngư và Đại Cương bị điên rồi.”
Hoắc Yến Thanh đi ra sân nhìn thấy Đại Ngư và Đại Cương cầm chổi quật sáu tên đàn ông, trong đó có bốn tên trông to lớn vạm vỡ, mặc đồ màu đen hệt như vệ sĩ.
Hai người khác mặc đồ màu trắng, khí chất kiêu ngạo và cả người đầy đồ hiệu không nói cũng biết họ sinh ra trong gia đình giàu có.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, áo trắng trên người họ vẫn mảy may không dính hạt bụi nào.
“Đệt mẹ, con mẹ nó đúng là chẳng có gì hay ho cả, vừa ra cửa đã gặp đồ điên. Sao em có duyên với kẻ điên vậy nhỉ? Lần trước là bị một con điên quấy rầy, lần này lại bị thằng điên đuổi đánh, con mẹ nó có chịu để yên cho em không vậy?”
Về phần khi nãy nói với thôn dân Vạn Cổ là do bán đất tổ, mất đi bảo vệ nên mới xảy ra chuyện có người chết bất đắc kỳ tử cũng không phải là cô nói suông, mà là cô xem tướng của họ nên mới nhìn ra được.
Đời trước cô là người của nhà họ Hoắc – một đạo phái huyền môn của Trung Quốc. Cô tinh thông mọi thứ như bói toán, xem phong thủy, kỳ môn độn giáp*, vẽ bùa, diệt trừ yêu ma, đến năm hai mươi tuổi đã có được danh hiệu tiên sư.
*Kỳ môn độn giáp: Độn giáp là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Có sách thêm “Kỳ môn” đằng trước rồi có tên gọi là “Kỳ môn độn giáp”. Kỳ môn độn giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quý nhân, xuất hành, khai trương, động thổ, cưới gả,…
Đáng tiếc vào năm ba mươi tuổi, vì phong ấn vực thẳm mà cô gặp nạn rồi hy sinh.
“Oáp…” Hoắc Yến Thanh ngáp một cái.
Sau năm năm làm ma thì cô chưa ngủ giấc nào, thậm chí đã sớm quên đi cảm giác buồn ngủ.
Hoắc Yến Thanh chờ tóc khô rồi lập tức về phòng nghỉ ngơi.
Cô ngủ một mạch đến tận giữa trưa ngày hôm sau, nếu không phải bên ngoài quá ồn ào thì cô còn có thể tiếp tục ngủ đến chiều mới dậy.
Hoắc Yến Thanh có tính gắt gỏng lúc rời giường, bị người ta quấy rầy giấc ngủ làm tâm trạng cô rất xấu.
Cô bình tĩnh đứng dậy đẩy cửa sổ ra, chỉ nghe bên ngoài có tiếng gọi í ới: “Điên rồi, Đại Ngư và Đại Cương bị điên rồi.”
Hoắc Yến Thanh đi ra sân nhìn thấy Đại Ngư và Đại Cương cầm chổi quật sáu tên đàn ông, trong đó có bốn tên trông to lớn vạm vỡ, mặc đồ màu đen hệt như vệ sĩ.
Hai người khác mặc đồ màu trắng, khí chất kiêu ngạo và cả người đầy đồ hiệu không nói cũng biết họ sinh ra trong gia đình giàu có.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, áo trắng trên người họ vẫn mảy may không dính hạt bụi nào.
“Đệt mẹ, con mẹ nó đúng là chẳng có gì hay ho cả, vừa ra cửa đã gặp đồ điên. Sao em có duyên với kẻ điên vậy nhỉ? Lần trước là bị một con điên quấy rầy, lần này lại bị thằng điên đuổi đánh, con mẹ nó có chịu để yên cho em không vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.