Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 22:
Chá Mật
04/09/2024
Ngay lập tức, cả hai cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi nhìn xung quanh.
"Đừng đến đây, đừng đến đây."
Tiếng hét lớn của Giải Tĩnh thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Cô Vân Tập nhận ra mấy người Giải Tĩnh, ngạc nhiên thốt lên: "Đó chẳng phải là người nhà họ Giải, nhà họ Nguyên và nhà họ Hoa sao? Họ làm gì ở đây?"
Cô Vân Dịch cười nhạt: "Chắc là đến xem thử đất mà em mua có tốt không, có thực sự có giá trị du lịch không."
Cô Vân Tập cười lạnh: "Thì ra là đến xem trò cười của em."
Giải Tĩnh thấy ma nữ bay đến trước mặt mình, vội vàng nhắm mắt lại, lớn tiếng gọi Hoắc Yến Thanh: "Người đẹp, không, đại sư, đại sư tôi không muốn nhìn nữa, tôi không muốn nhìn nữa, mau giúp tôi đóng Thiên Nhãn lại."
"Được thôi." Hoắc Yến Thanh nở nụ cười tươi tắn: "Phí đóng Thiên Nhãn là năm ngàn sáu trăm ba mươi tám đồng."
Hai người bạn của Giải Tĩnh: "..."
Mả bố tiên sư nhà cô.
Mở Thiên Nhãn chỉ một ngàn đồng, đóng Thiên Nhãn lại đòi đến hơn năm ngàn đồng.
Cô buôn bán có lời gớm nhỉ, nháy mắt đã kiếm được mấy ngàn đồng.
"Được, tôi trả cho cô."
Giải Tĩnh vội vàng rút ví, đưa cho người bạn trẻ mặc áo phông vàng.
"Vi Nghĩa, cậu xem trong ví tôi còn bao nhiêu tiền, nếu không đủ thì cho tôi mượn, về nhà tôi trả."
"Chút tiền này cậu còn tính toán chi li với bọn tôi làm gì, cậu không coi bọn tôi là anh em à."
Hoa Vi Nghĩa mở ví của Giải Tĩnh, bên trong chỉ còn một ngàn sáu đồng.
Cộng với tiền của cậu chàng và Nguyên Hưng, vừa đúng năm ngàn sáu trăm ba mươi tám đồng.
Hoa Vi Nghĩa và Nguyên Hưng khó tin nhìn Hoắc Yến Thanh.
"Đại sư, chẳng lẽ cô đã tính trước chúng tôi có bao nhiêu tiền sao?"
"Cảm ơn đã ủng hộ."
Hoắc Yến Thanh không giải thích, nhận tiền của họ, lau vết máu trên trán Giải Tĩnh nói: "Mở mắt ra được rồi, sau này nếu các anh gặp rắc rối không thể giải quyết, có thể đến thôn Vạn Cổ tìm tôi. Nếu không tìm được tôi ở đây, có thể gọi điện cho tôi, số điện thoại của tôi là… ừm… à phải rồi, tôi không có số điện thoại. Nhưng không sao, tôi có thể cho các anh số điện thoại trong tương lai, để tôi tính xem…"
Cô bấm đốt ngón tay: "1xxxxxxxxxx, nhớ kỹ nhé."
Cô cho họ số điện thoại vì biết họ sẽ quay lại tìm cô.
Đến lúc đó, cơ hội kiếm được một số tiền lớn sẽ đến.
Hoa Vi Nghĩa tò mò hỏi: "Đại sư, số điện thoại tương lai mà cô nói không phải là số điện thoại mà sau này cô mới đăng ký ở cửa hàng dịch vụ di động đấy chứ?"
"Đừng đến đây, đừng đến đây."
Tiếng hét lớn của Giải Tĩnh thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Cô Vân Tập nhận ra mấy người Giải Tĩnh, ngạc nhiên thốt lên: "Đó chẳng phải là người nhà họ Giải, nhà họ Nguyên và nhà họ Hoa sao? Họ làm gì ở đây?"
Cô Vân Dịch cười nhạt: "Chắc là đến xem thử đất mà em mua có tốt không, có thực sự có giá trị du lịch không."
Cô Vân Tập cười lạnh: "Thì ra là đến xem trò cười của em."
Giải Tĩnh thấy ma nữ bay đến trước mặt mình, vội vàng nhắm mắt lại, lớn tiếng gọi Hoắc Yến Thanh: "Người đẹp, không, đại sư, đại sư tôi không muốn nhìn nữa, tôi không muốn nhìn nữa, mau giúp tôi đóng Thiên Nhãn lại."
"Được thôi." Hoắc Yến Thanh nở nụ cười tươi tắn: "Phí đóng Thiên Nhãn là năm ngàn sáu trăm ba mươi tám đồng."
Hai người bạn của Giải Tĩnh: "..."
Mả bố tiên sư nhà cô.
Mở Thiên Nhãn chỉ một ngàn đồng, đóng Thiên Nhãn lại đòi đến hơn năm ngàn đồng.
Cô buôn bán có lời gớm nhỉ, nháy mắt đã kiếm được mấy ngàn đồng.
"Được, tôi trả cho cô."
Giải Tĩnh vội vàng rút ví, đưa cho người bạn trẻ mặc áo phông vàng.
"Vi Nghĩa, cậu xem trong ví tôi còn bao nhiêu tiền, nếu không đủ thì cho tôi mượn, về nhà tôi trả."
"Chút tiền này cậu còn tính toán chi li với bọn tôi làm gì, cậu không coi bọn tôi là anh em à."
Hoa Vi Nghĩa mở ví của Giải Tĩnh, bên trong chỉ còn một ngàn sáu đồng.
Cộng với tiền của cậu chàng và Nguyên Hưng, vừa đúng năm ngàn sáu trăm ba mươi tám đồng.
Hoa Vi Nghĩa và Nguyên Hưng khó tin nhìn Hoắc Yến Thanh.
"Đại sư, chẳng lẽ cô đã tính trước chúng tôi có bao nhiêu tiền sao?"
"Cảm ơn đã ủng hộ."
Hoắc Yến Thanh không giải thích, nhận tiền của họ, lau vết máu trên trán Giải Tĩnh nói: "Mở mắt ra được rồi, sau này nếu các anh gặp rắc rối không thể giải quyết, có thể đến thôn Vạn Cổ tìm tôi. Nếu không tìm được tôi ở đây, có thể gọi điện cho tôi, số điện thoại của tôi là… ừm… à phải rồi, tôi không có số điện thoại. Nhưng không sao, tôi có thể cho các anh số điện thoại trong tương lai, để tôi tính xem…"
Cô bấm đốt ngón tay: "1xxxxxxxxxx, nhớ kỹ nhé."
Cô cho họ số điện thoại vì biết họ sẽ quay lại tìm cô.
Đến lúc đó, cơ hội kiếm được một số tiền lớn sẽ đến.
Hoa Vi Nghĩa tò mò hỏi: "Đại sư, số điện thoại tương lai mà cô nói không phải là số điện thoại mà sau này cô mới đăng ký ở cửa hàng dịch vụ di động đấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.