Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 23:
Chá Mật
04/09/2024
"Đúng vậy."
Hoa Vi Nghĩa: "..."
Nguyên Hưng đỡ Giải Tĩnh dậy: "A Tĩnh, cậu thật sự thấy ma à?"
Giải Tĩnh run rẩy mở mắt ra, chắc chắn không còn thấy ma nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh chàng nói với vẻ sợ hãi: "Đúng vậy, tôi đã thấy rất nhiều ma, giờ tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, mau đi thôi, chúng ta về nhà."
Giải Tĩnh kéo tay Nguyên Hưng chạy về phía xe của họ.
Hoắc Yến Thanh vẫy tay với bóng lưng đang rời đi của họ: "Ba anh đẹp trai, hoan nghênh các anh lần sau lại đến tìm tôi nhá."
"Đánh chết tôi cũng không đến đây nữa, càng không thể tìm cô."
Không ngờ chẳng bao lâu sau, Giải Tĩnh lại bị chính lời nói này vả mặt.
Sau khi họ rời đi, Hoắc Yến Thanh mua một chai nước giải khát rồi đi về phía xe thương vụ của Cô Dương Quân.
Hoắc Yến Thanh gõ cửa sổ xe.
Người bên trong không phản ứng.
Cô không từ bỏ, cứ gõ mãi cho đến khi đối phương mất kiên nhẫn hạ cửa sổ xuống.
Bên trong, gương mặt đẹp đến mức khó tin của Cô Dương Quân lại lộ ra.
Cô Dương Quân nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến Thanh.
Cô đưa cho anh một chai nước giải khát: “Mời anh uống.”
Cô Dương Quân không nhận.
“Anh đừng khách sáo với tôi nữa.”
Hoắc Yến Thanh vặn nắp chai nước, nhét vào tay Cô Dương Quân.
Anh nhìn chai nước trong tay nhưng không uống ngay.
Hoắc Yến Thanh lại nói: “Yên tâm, không có độc đâu.”
Thực ra không có độc, nhưng trong đó có nhỏ một giọt máu của cô.
Giọt máu này cô lấy từ ngón tay bị cắn rách trước đó, rồi khi mở nắp chai thì lén nhỏ vào.
Cô ra tay rất nhanh, chắc chắn đối phương không chú ý đến hành động của cô.
Cô Dương Quân nhướn nhẹ mi: “Không có chuyện gì lại tỏ ra nhiệt tình thế à...”
“Tôi vì thấy anh đẹp trai nên mới tỏ ra nhiệt tình, sao có thể nói là không có chuyện gì?”
Hoắc Yến Thanh dựa vào cửa sổ xe, cười rạng rỡ với anh, đôi mắt hồ ly quyến rũ chúng sinh chớp một cái, phong thái mê hoặc cứ như sinh ra là đã có, khiến người ta khó mà không động lòng.
“...”
Cô Dương Quân nhìn cô chăm chú hai giây rồi mới cúi mắt uống một ngụm nước cô đưa.
Hoắc Yến Thanh chống cằm nhìn anh, đôi môi mỏng sau khi uống nước trở nên căng mọng và quyến rũ hơn, nhưng đó không phải là điểm quyến rũ nhất của anh.
Điểm quyến rũ nhất là yết hầu của anh khi di chuyển lên xuống, như thể có một ma lực nào đó, khiến nhịp tim của cô nhảy theo từng nhịp chuyển động.
Hoa Vi Nghĩa: "..."
Nguyên Hưng đỡ Giải Tĩnh dậy: "A Tĩnh, cậu thật sự thấy ma à?"
Giải Tĩnh run rẩy mở mắt ra, chắc chắn không còn thấy ma nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh chàng nói với vẻ sợ hãi: "Đúng vậy, tôi đã thấy rất nhiều ma, giờ tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, mau đi thôi, chúng ta về nhà."
Giải Tĩnh kéo tay Nguyên Hưng chạy về phía xe của họ.
Hoắc Yến Thanh vẫy tay với bóng lưng đang rời đi của họ: "Ba anh đẹp trai, hoan nghênh các anh lần sau lại đến tìm tôi nhá."
"Đánh chết tôi cũng không đến đây nữa, càng không thể tìm cô."
Không ngờ chẳng bao lâu sau, Giải Tĩnh lại bị chính lời nói này vả mặt.
Sau khi họ rời đi, Hoắc Yến Thanh mua một chai nước giải khát rồi đi về phía xe thương vụ của Cô Dương Quân.
Hoắc Yến Thanh gõ cửa sổ xe.
Người bên trong không phản ứng.
Cô không từ bỏ, cứ gõ mãi cho đến khi đối phương mất kiên nhẫn hạ cửa sổ xuống.
Bên trong, gương mặt đẹp đến mức khó tin của Cô Dương Quân lại lộ ra.
Cô Dương Quân nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến Thanh.
Cô đưa cho anh một chai nước giải khát: “Mời anh uống.”
Cô Dương Quân không nhận.
“Anh đừng khách sáo với tôi nữa.”
Hoắc Yến Thanh vặn nắp chai nước, nhét vào tay Cô Dương Quân.
Anh nhìn chai nước trong tay nhưng không uống ngay.
Hoắc Yến Thanh lại nói: “Yên tâm, không có độc đâu.”
Thực ra không có độc, nhưng trong đó có nhỏ một giọt máu của cô.
Giọt máu này cô lấy từ ngón tay bị cắn rách trước đó, rồi khi mở nắp chai thì lén nhỏ vào.
Cô ra tay rất nhanh, chắc chắn đối phương không chú ý đến hành động của cô.
Cô Dương Quân nhướn nhẹ mi: “Không có chuyện gì lại tỏ ra nhiệt tình thế à...”
“Tôi vì thấy anh đẹp trai nên mới tỏ ra nhiệt tình, sao có thể nói là không có chuyện gì?”
Hoắc Yến Thanh dựa vào cửa sổ xe, cười rạng rỡ với anh, đôi mắt hồ ly quyến rũ chúng sinh chớp một cái, phong thái mê hoặc cứ như sinh ra là đã có, khiến người ta khó mà không động lòng.
“...”
Cô Dương Quân nhìn cô chăm chú hai giây rồi mới cúi mắt uống một ngụm nước cô đưa.
Hoắc Yến Thanh chống cằm nhìn anh, đôi môi mỏng sau khi uống nước trở nên căng mọng và quyến rũ hơn, nhưng đó không phải là điểm quyến rũ nhất của anh.
Điểm quyến rũ nhất là yết hầu của anh khi di chuyển lên xuống, như thể có một ma lực nào đó, khiến nhịp tim của cô nhảy theo từng nhịp chuyển động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.