Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 31: Cướp Khách
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Sau khi nhìn ngắm đám gà con một lúc lâu, Trịnh Nguyệt Kiều gật đầu, đang định lên tiếng, thì bên cạnh cũng có một người đàn bà bán gà con đột nhiên đi tới, cười nịnh nọt.
"Tiểu nương tử à, ngươi muốn mua gà con sao. Ta nói ngươi nghe, người tới mua gà con đa số đều mua ở nhà ta, gà con nhà ta giá rẻ, chỉ một đồng một con mà thôi, so giá với nhà khác thì rẻ hơn nhiều."
Người đàn bà kia vừa nói vừa lôi kéo tay nàng: "Ngươi sang đây xem là biết, có chỗ rẻ hơn để mua, thì sao lại phải mua chỗ đắt. Chẳng có tiền nhà ai là do gió thổi tới cả."
Người đàn bà này thật sự là tự nhiên như ruồi, vừa động khẩu vừa động thủ, khiến Trịnh Nguyệt Kiều nhíu cả mày.
Cũng may là một người đàn bà, nếu đổi lại là nam nhân, nàng chắc chắn sẽ dùng một quyền đánh bay người ra ngoài.
"Trần bà tử, sao ngươi lại đoạt mối làm ăn của ta. Ngươi nói thử xem đã bao nhiêu lần rồi, ngươi đã đoạt bao nhiêu mối của ta rồi. Hôm nay ta không để yên cho ngươi đâu."
"Lưu bà tử, mọi người đều làm ăn buôn bán, khách khứa muốn mua của ai thì mua của người đó, sao có thể nói là ta đoạt mối của ngươi chứ. Có giỏi thì ngươi cũng hạ giá xem nào, toàn kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn."
Nếu đã dám đoạt khách giữa đường thì đương nhiên Trần bà tử cũng không phải người sợ phiền phức.
"Mẹ nó, dám nói ta kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn, ngươi mới kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn đó..."
Hai người lập tức cãi nhau um tỏi, ném người khách là Trịnh Nguyệt Kiều sang một bên, không thèm đoái hoài tới.
Trịnh Nguyệt Kiều thấy thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nàng cũng không ngờ, bản thân chỉ tới mua gà con lại có thể gặp được chuyện đoạt khách thế này.
Nhưng nàng cũng đi qua sạp của Trần bà tử xem thử, gà một đồng có khác gì gà hai đồng.
Đám gà con bị hàng rào trúc cao tới bắp chân vây lại, không chạy ra ngoài được, người qua đường chỉ cần liếc nhìn qua là có thể thấy rõ.
Nàng chỉ nhìn sơ qua là hiểu tình hình.
Gà con bên này, chỉ có hơn phân nửa là đang đi lòng vòng kiếm ăn, nửa còn lại đều là bộ dạng lười nhúc nhích, nhắm mắt ngủ gật, trông bơ phờ chẳng có sức sống.
Bảo sao chỉ bán có một đồng, rẻ thì rẻ thật, nhưng đám gà con này nhìn là biết không dễ nuôi sống.
Nếu mua về nuôi chỉ vài ngày là chết, thì một đồng cũng vẫn thiệt.
Nàng chậc chậc hai tiếng, Trần bà tử này còn không biết xấu hổ mà nói người ta kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn.
Bà ta mới thực sự là kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn đấy.
Có thể dụ được một người thì tính một người, dù sao hai bên cũng đã tiền trao cháo múc, bà ta cũng chẳng thèm quan tâm người ta mua về có nuôi sống được hay không.
Nàng quay đầu đi về gian hàng lúc đầu, hai người vẫn đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm.
Hai vị này muốn cãi nhau thì cứ cãi, nhưng đừng lãng phí thời gian của nàng.
Nàng tiến lên tách hai người họ ra nói: "Trần bà tử, gà con nhà bà giá rẻ đấy, nhưng ta không thích. Lưu bà tử, ta mua gà con nhà bà, năm mươi con, có tặng kèm giỏ trúc đựng gà con hay không?"
"Tiểu nương tử à, ngươi muốn mua gà con sao. Ta nói ngươi nghe, người tới mua gà con đa số đều mua ở nhà ta, gà con nhà ta giá rẻ, chỉ một đồng một con mà thôi, so giá với nhà khác thì rẻ hơn nhiều."
Người đàn bà kia vừa nói vừa lôi kéo tay nàng: "Ngươi sang đây xem là biết, có chỗ rẻ hơn để mua, thì sao lại phải mua chỗ đắt. Chẳng có tiền nhà ai là do gió thổi tới cả."
Người đàn bà này thật sự là tự nhiên như ruồi, vừa động khẩu vừa động thủ, khiến Trịnh Nguyệt Kiều nhíu cả mày.
Cũng may là một người đàn bà, nếu đổi lại là nam nhân, nàng chắc chắn sẽ dùng một quyền đánh bay người ra ngoài.
"Trần bà tử, sao ngươi lại đoạt mối làm ăn của ta. Ngươi nói thử xem đã bao nhiêu lần rồi, ngươi đã đoạt bao nhiêu mối của ta rồi. Hôm nay ta không để yên cho ngươi đâu."
"Lưu bà tử, mọi người đều làm ăn buôn bán, khách khứa muốn mua của ai thì mua của người đó, sao có thể nói là ta đoạt mối của ngươi chứ. Có giỏi thì ngươi cũng hạ giá xem nào, toàn kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn."
Nếu đã dám đoạt khách giữa đường thì đương nhiên Trần bà tử cũng không phải người sợ phiền phức.
"Mẹ nó, dám nói ta kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn, ngươi mới kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn đó..."
Hai người lập tức cãi nhau um tỏi, ném người khách là Trịnh Nguyệt Kiều sang một bên, không thèm đoái hoài tới.
Trịnh Nguyệt Kiều thấy thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nàng cũng không ngờ, bản thân chỉ tới mua gà con lại có thể gặp được chuyện đoạt khách thế này.
Nhưng nàng cũng đi qua sạp của Trần bà tử xem thử, gà một đồng có khác gì gà hai đồng.
Đám gà con bị hàng rào trúc cao tới bắp chân vây lại, không chạy ra ngoài được, người qua đường chỉ cần liếc nhìn qua là có thể thấy rõ.
Nàng chỉ nhìn sơ qua là hiểu tình hình.
Gà con bên này, chỉ có hơn phân nửa là đang đi lòng vòng kiếm ăn, nửa còn lại đều là bộ dạng lười nhúc nhích, nhắm mắt ngủ gật, trông bơ phờ chẳng có sức sống.
Bảo sao chỉ bán có một đồng, rẻ thì rẻ thật, nhưng đám gà con này nhìn là biết không dễ nuôi sống.
Nếu mua về nuôi chỉ vài ngày là chết, thì một đồng cũng vẫn thiệt.
Nàng chậc chậc hai tiếng, Trần bà tử này còn không biết xấu hổ mà nói người ta kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn.
Bà ta mới thực sự là kiếm tiền bằng thủ đoạn dơ bẩn đấy.
Có thể dụ được một người thì tính một người, dù sao hai bên cũng đã tiền trao cháo múc, bà ta cũng chẳng thèm quan tâm người ta mua về có nuôi sống được hay không.
Nàng quay đầu đi về gian hàng lúc đầu, hai người vẫn đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm.
Hai vị này muốn cãi nhau thì cứ cãi, nhưng đừng lãng phí thời gian của nàng.
Nàng tiến lên tách hai người họ ra nói: "Trần bà tử, gà con nhà bà giá rẻ đấy, nhưng ta không thích. Lưu bà tử, ta mua gà con nhà bà, năm mươi con, có tặng kèm giỏ trúc đựng gà con hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.