Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 32: Thêm Năm Mươi Nữa
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Lưu bà tử còn tưởng mối làm ăn hôm nay sẽ bị cướp đi, nào ngờ tiểu nương tử này qua ngắm một chuyến thì lại quay về nói muốn mua gà nhà mình.
Bà ấy lập tức mừng rỡ, nói nhanh: "Tặng tặng tặng, mua hai mươi con đã tặng giỏ trúc đựng gà rồi, mua năm mươi con đương nhiên càng phải tặng rồi."
Mua một lần năm mươi con đã được coi là khách hàng lớn rồi, dù sao người khác đều chỉ mua mười con tám con mà thôi.
Bởi vì nuôi gà phải tốn lương thực, năm mươi con gà tốn không ít lương thực đâu.
Bà ấy lập tức ngưng cãi nhau, xoay người đi kiếm cái giỏ trúc chắn chắn nhất, nói: "Tiểu nương tử, ngươi muốn ta chọn giúp ngươi, hay là ngươi tự mình chọn."
"Ta tự chọn."
Mua gà con có thể tự mình chọn gà, vậy thì nàng đương nhiên phải chọn con nào hoạt bát nhất rồi.
Năm mươi con nhanh chóng được thả vào giỏ trúc. Giỏ trúc có lỗ thông khí, nên gà con tuy chen chúc nhưng vẫn đựng được.
Chọn gà xong, nàng đứng dậy thì lại thấy bên cạnh có bán vịt con, ngẫm nghĩ một lát, bèn hỏi: "Vịt con này giá bao nhiêu?"
"Vịt con đắt hơn một đồng, ba đồng một con." Lưu bà tử thuận miệng báo giá.
"Vậy bán ta thêm năm mươi con vịt con nữa."
Nuôi năm mươi con gà con là nuôi, thêm năm mươi con vịt con cũng là nuôi, vậy nuôi cả đi. Nuôi thử một đợt trước, nếu nuôi tốt thì lần sau mua nhiều hơn một chút, làm hẳn một trại chăn nuôi luôn.
Lưu bà tử còn tưởng nàng chỉ thuận miệng hỏi cho biết, không ngờ nàng lại mua luôn năm mươi con vịt, quả thực là niềm vui tới liên tiếp.
"Được được, ta lập tức lấy giỏ cho ngươi."
Trịnh Nguyệt Kiều lại tự mình chọn năm mươi con vịt thả vào.
Hai cái giỏ trúc tổng lại là một trăm con, không hề nhẹ tí nào.
Nàng trả tiền một cách sảng khoái.
Tiêu một lúc hơn hai trăm đồng, nên trong tay nàng chẳng còn dư lại bao nhiêu. Chỉ là tiền nằm trong tay đều là tiền chết, chỉ có tiêu ra ngoài mới thể hiện được giá trị của nó, nên nàng cũng không tiếc.
"Tiểu nương tử, ngươi có xách được không, có cần ta tìm người xách giúp ngươi không?"
Hoàn thành một mối làm ăn lớn, Lưu bà tử vui mừng không thôi, tiếp đón khách hàng càng thêm nhiệt tình.
"Không cần, ta tự mình xách được."
Trịnh Nguyệt Kiều xua tay, hiện giờ sức lực nàng không nhỏ, chút đồ này chẳng nhằm nhò gì.
Trần bà tử vẫn đứng một bên cũng không ngờ Trịnh Nguyệt Kiều lại mua liền một lúc nhiều như vậy.
Cho dù chỉ mua mười con tám con thì bà ta cũng muốn cướp khách đi, càng không phải nói tới khách hàng sộp thế này.
Bà ta ghen tị tới đỏ cả mắt.
"Có vài người lòng dạ đen tối, lại có vài người ngu tới mức bị lừa, có chỗ giá rẻ lại không mua. Đúng là đồ ngu!"
"Trần bà tử, ngươi đứng đó gào thét cái gì chứ. Ai mà chả làm ăn buôn bán, ngươi lại cứ theo dõi muốn đoạt mối của lão nương, hôm nay lão nương không để yên cho ngươi đâu."
Hai người lại tiếp tục cãi nhau ầm ĩ.
Trịnh Nguyệt Kiều mặc kệ mấy việc lộn xộn này, mỗi tay xách một giỏ trúc, trực tiếp chạy lấy người.
Bà ấy lập tức mừng rỡ, nói nhanh: "Tặng tặng tặng, mua hai mươi con đã tặng giỏ trúc đựng gà rồi, mua năm mươi con đương nhiên càng phải tặng rồi."
Mua một lần năm mươi con đã được coi là khách hàng lớn rồi, dù sao người khác đều chỉ mua mười con tám con mà thôi.
Bởi vì nuôi gà phải tốn lương thực, năm mươi con gà tốn không ít lương thực đâu.
Bà ấy lập tức ngưng cãi nhau, xoay người đi kiếm cái giỏ trúc chắn chắn nhất, nói: "Tiểu nương tử, ngươi muốn ta chọn giúp ngươi, hay là ngươi tự mình chọn."
"Ta tự chọn."
Mua gà con có thể tự mình chọn gà, vậy thì nàng đương nhiên phải chọn con nào hoạt bát nhất rồi.
Năm mươi con nhanh chóng được thả vào giỏ trúc. Giỏ trúc có lỗ thông khí, nên gà con tuy chen chúc nhưng vẫn đựng được.
Chọn gà xong, nàng đứng dậy thì lại thấy bên cạnh có bán vịt con, ngẫm nghĩ một lát, bèn hỏi: "Vịt con này giá bao nhiêu?"
"Vịt con đắt hơn một đồng, ba đồng một con." Lưu bà tử thuận miệng báo giá.
"Vậy bán ta thêm năm mươi con vịt con nữa."
Nuôi năm mươi con gà con là nuôi, thêm năm mươi con vịt con cũng là nuôi, vậy nuôi cả đi. Nuôi thử một đợt trước, nếu nuôi tốt thì lần sau mua nhiều hơn một chút, làm hẳn một trại chăn nuôi luôn.
Lưu bà tử còn tưởng nàng chỉ thuận miệng hỏi cho biết, không ngờ nàng lại mua luôn năm mươi con vịt, quả thực là niềm vui tới liên tiếp.
"Được được, ta lập tức lấy giỏ cho ngươi."
Trịnh Nguyệt Kiều lại tự mình chọn năm mươi con vịt thả vào.
Hai cái giỏ trúc tổng lại là một trăm con, không hề nhẹ tí nào.
Nàng trả tiền một cách sảng khoái.
Tiêu một lúc hơn hai trăm đồng, nên trong tay nàng chẳng còn dư lại bao nhiêu. Chỉ là tiền nằm trong tay đều là tiền chết, chỉ có tiêu ra ngoài mới thể hiện được giá trị của nó, nên nàng cũng không tiếc.
"Tiểu nương tử, ngươi có xách được không, có cần ta tìm người xách giúp ngươi không?"
Hoàn thành một mối làm ăn lớn, Lưu bà tử vui mừng không thôi, tiếp đón khách hàng càng thêm nhiệt tình.
"Không cần, ta tự mình xách được."
Trịnh Nguyệt Kiều xua tay, hiện giờ sức lực nàng không nhỏ, chút đồ này chẳng nhằm nhò gì.
Trần bà tử vẫn đứng một bên cũng không ngờ Trịnh Nguyệt Kiều lại mua liền một lúc nhiều như vậy.
Cho dù chỉ mua mười con tám con thì bà ta cũng muốn cướp khách đi, càng không phải nói tới khách hàng sộp thế này.
Bà ta ghen tị tới đỏ cả mắt.
"Có vài người lòng dạ đen tối, lại có vài người ngu tới mức bị lừa, có chỗ giá rẻ lại không mua. Đúng là đồ ngu!"
"Trần bà tử, ngươi đứng đó gào thét cái gì chứ. Ai mà chả làm ăn buôn bán, ngươi lại cứ theo dõi muốn đoạt mối của lão nương, hôm nay lão nương không để yên cho ngươi đâu."
Hai người lại tiếp tục cãi nhau ầm ĩ.
Trịnh Nguyệt Kiều mặc kệ mấy việc lộn xộn này, mỗi tay xách một giỏ trúc, trực tiếp chạy lấy người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.