Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 49: Dẫn Đệ Đệ Vào Núi
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Trước kia, nàng cũng không nỡ ăn bánh làm từ bột mì trắng, bình thường chỉ nấu chút cháo ngô ăn cho qua bữa là được. Chỉ là hiện giờ, suy nghĩ của nàng đã thay đổi. Có đồ ngon sao không ăn, giữ lại làm gì?
Lương thực trong nhà đủ cho nàng ăn mấy năm, thật sự không cần thiết phải tiết kiệm việc ăn uống.
Trịnh Ngân Bảo nhìn một xấp bánh còn tưởng sẽ ăn không hết, ai ngờ, sức ăn của a tỷ cậu bây giờ đã lớn hơn, một cái tiếp một cái, không bao lâu sau, đĩa đã trống không.
Đương nhiên cậu cũng ăn thêm không ít, tuy nói là ở nhà đã ăn rồi, nhưng canh suông nước lã, ăn vào bụng chẳng khác gì chưa ăn. Lúc này có mấy miếng bánh vào bụng, cậu mới thực sự cảm thấy no.
Vẫn là đồ ăn ở chỗ a tỷ cậu ngon hơn.
Sau khi ăn no, nàng dọn dẹp nhà cửa một chút, rải ngô cho gà vịt ăn, rồi lấy chút lá rau già thả vào chuồng cho chúng ăn.
Xong xuôi, nàng đóng cửa, dẫn theo đệ đệ mình vào núi.
Trong tay nàng vẫn cầm theo cái rìu bổ củi, bởi vì trong nhà cũng chẳng có vũ khí nào khác, hơn nữa rìu bổ củi này vẫn dùng được.
Đợi tới khi nàng kiếm được tiền thì có thể lần lượt chế tạo chút trang bị.
Trịnh Ngân Bảo đi theo sau nàng, cõng sọt trên lưng, trong đó có thả một bó dây thừng.
Lúc này cậu đang vô cùng hưng phấn: "A tỷ, chúng ta vào núi lúc này có hơi sớm quá không, sương trên núi còn chưa tan hết đâu."
"Sương chưa tan cũng không sao, cứ chọn đường nào khô mà đi là được, đi sớm thì có thể về sớm, sau khi trở về còn có thể làm thêm chút việc khác."
"Về còn phải làm việc gì nữa ạ?"
Cậu có chút khó hiểu.
Nhà a tỷ có mười mẫu đất, nhưng đất này đều là đưa người khác cày.
Bởi vì lúc ấy hai thân già nhà họ Liễu đã cao tuổi, không thể làm việc đồng áng được nữa, Liễu Minh Sinh lại là người đọc sách, đương nhiên không thể xuống ruộng làm việc, cho nên bọn họ mua đất xong thì không tự mình gieo trồng gì, mấy năm liền đều cho người ta thuê lại đất, còn thuê đến quen thuộc, nên không cần phải phí công lo nghĩ.
"Trong nhà phải dọn dẹp quét tước, vườn rau còn trống một khoảnh, ta chuẩn bị xới đất lên để gieo hạt giống..."
Nhà nông mà nhắc tới việc thì có thể liệt kê ra một đống lớn, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi thực sự.
Trịnh Ngân Bảo nghiêng đầu: "A tỷ, vườn rau nhà tỷ có một mẫu thôi, trong nhà lại chỉ có mình tỷ, ăn làm sao hết số rau đó, trồng nhiều như vậy để làm gì?"
Nếu trong nhà có chăn heo thì còn có thể lấy rau củ dư đi nuôi heo. Nhưng nhà a tỷ không nuôi, bởi vì người nhà họ Liễu không thích bị bẩn, cho nên không nuôi gia súc, vì vậy lúc xây nhà cũng không có xây chuồng heo.
"Nhà mình ăn không hết thì không thể mang vào thành bán sao!"
Trịnh Nguyệt Kiều trợn mắt, nói: "Về sau mình sẽ thường xuyên vào thành bán con mồi, dù sao cũng là đi, tiện đường xách theo chút rau đem bán. Tuy rau củ không bán được giá cao, nhưng cũng có thể gom được mấy đồng."
Trịnh Ngân Bảo nghe xong thì cảm thấy rất có lý.
Lương thực trong nhà đủ cho nàng ăn mấy năm, thật sự không cần thiết phải tiết kiệm việc ăn uống.
Trịnh Ngân Bảo nhìn một xấp bánh còn tưởng sẽ ăn không hết, ai ngờ, sức ăn của a tỷ cậu bây giờ đã lớn hơn, một cái tiếp một cái, không bao lâu sau, đĩa đã trống không.
Đương nhiên cậu cũng ăn thêm không ít, tuy nói là ở nhà đã ăn rồi, nhưng canh suông nước lã, ăn vào bụng chẳng khác gì chưa ăn. Lúc này có mấy miếng bánh vào bụng, cậu mới thực sự cảm thấy no.
Vẫn là đồ ăn ở chỗ a tỷ cậu ngon hơn.
Sau khi ăn no, nàng dọn dẹp nhà cửa một chút, rải ngô cho gà vịt ăn, rồi lấy chút lá rau già thả vào chuồng cho chúng ăn.
Xong xuôi, nàng đóng cửa, dẫn theo đệ đệ mình vào núi.
Trong tay nàng vẫn cầm theo cái rìu bổ củi, bởi vì trong nhà cũng chẳng có vũ khí nào khác, hơn nữa rìu bổ củi này vẫn dùng được.
Đợi tới khi nàng kiếm được tiền thì có thể lần lượt chế tạo chút trang bị.
Trịnh Ngân Bảo đi theo sau nàng, cõng sọt trên lưng, trong đó có thả một bó dây thừng.
Lúc này cậu đang vô cùng hưng phấn: "A tỷ, chúng ta vào núi lúc này có hơi sớm quá không, sương trên núi còn chưa tan hết đâu."
"Sương chưa tan cũng không sao, cứ chọn đường nào khô mà đi là được, đi sớm thì có thể về sớm, sau khi trở về còn có thể làm thêm chút việc khác."
"Về còn phải làm việc gì nữa ạ?"
Cậu có chút khó hiểu.
Nhà a tỷ có mười mẫu đất, nhưng đất này đều là đưa người khác cày.
Bởi vì lúc ấy hai thân già nhà họ Liễu đã cao tuổi, không thể làm việc đồng áng được nữa, Liễu Minh Sinh lại là người đọc sách, đương nhiên không thể xuống ruộng làm việc, cho nên bọn họ mua đất xong thì không tự mình gieo trồng gì, mấy năm liền đều cho người ta thuê lại đất, còn thuê đến quen thuộc, nên không cần phải phí công lo nghĩ.
"Trong nhà phải dọn dẹp quét tước, vườn rau còn trống một khoảnh, ta chuẩn bị xới đất lên để gieo hạt giống..."
Nhà nông mà nhắc tới việc thì có thể liệt kê ra một đống lớn, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi thực sự.
Trịnh Ngân Bảo nghiêng đầu: "A tỷ, vườn rau nhà tỷ có một mẫu thôi, trong nhà lại chỉ có mình tỷ, ăn làm sao hết số rau đó, trồng nhiều như vậy để làm gì?"
Nếu trong nhà có chăn heo thì còn có thể lấy rau củ dư đi nuôi heo. Nhưng nhà a tỷ không nuôi, bởi vì người nhà họ Liễu không thích bị bẩn, cho nên không nuôi gia súc, vì vậy lúc xây nhà cũng không có xây chuồng heo.
"Nhà mình ăn không hết thì không thể mang vào thành bán sao!"
Trịnh Nguyệt Kiều trợn mắt, nói: "Về sau mình sẽ thường xuyên vào thành bán con mồi, dù sao cũng là đi, tiện đường xách theo chút rau đem bán. Tuy rau củ không bán được giá cao, nhưng cũng có thể gom được mấy đồng."
Trịnh Ngân Bảo nghe xong thì cảm thấy rất có lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.