Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 50: Quá Dễ Dàng
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Đều là chuyện tiện thể, rau củ nhà mình có thể bán được bao nhiêu thì bán, cho dù không bán được cũng không thiệt. Chỉ là trước kia chưa từng có người nào nói với cậu những chuyện này, hiện giờ giống như bản thân được mở ra một thế giới mới.
Vườn rau trong nhà cũng trồng không ít rau củ, kỳ thật cũng có thể tiện đường đem bán đi một chút.
"Ý tưởng này rất hay, về nhà ta sẽ nói với a cha và a nương, phủ kín hết những khu đất trống trên ruộng, có thể bán được bao nhiêu thì bán."
Hai tỷ đệ vừa đi vừa nói, thoáng cái đã đi vào trong núi.
Trịnh Ngân Bảo chưa từng được vào núi bao giờ, nên tò mò đánh giá chung quanh, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, hơn nữa còn không có cảm giác nguy hiểm như người trong thôn đã nói.
Trịnh Nguyệt Kiều xoay người, nhặt một cục đá, nâng tay ném tới.
Trong bụi cỏ lập tức vang lên tiếng kêu chít chít, bụi cỏ cũng lay động theo.
Nhìn thấy tình hình này, Trịnh Ngân Bảo không chút nghĩ ngợi, lập tức nhấc chân chạy chậm về phía bụi cỏ.
Chỉ một lát sau, cậu đã xách theo một con thỏ trở lại, nụ cười trên mặt phải gọi là sung sướng.
"A tỷ, đánh trúng một con thỏ."
Con thỏ còn chưa chết, vẫn đang giãy dụa, cậu lấy dây thừng trong sọt ra, trói nghiến nó lại.
Mới vào núi không bao lâu đã có thu hoạch, cậu đột nhiên cảm thấy, săn thú hình như không khó như trong tưởng tượng.
"A tỷ, sao tỷ ném lại chuẩn như vậy?"
Trước khi a tỷ ném cục đá, cậu không hề phát hiện có thỏ ở gần đấy, thế mà a tỷ lại phát hiện ra.
"Sau này ta sẽ dạy cho người, luyện nhiều một chút thì ngươi cũng sẽ làm được."
Trịnh Ngân Bảo mừng rỡ gật đầu. Bản lĩnh lợi hại như vậy, cậu cũng có thể được học!
Hai tỷ đệ không dừng lại mà tiếp tục đi vào trong núi, sau đó liên tiếp có thu hoạch.
Có đôi khi là con thỏ, có đôi khi là gà rừng, nhiều vô số kể.
Bọn họ chỉ vào núi hơn một canh giờ, mà đã săn được mười con thỏ, tám con gà rừng, thu hoạch này quả thực không nhỏ, một mình Trịnh Ngân Bảo xách không hết được.
Năm nay cậu đã mười ba tuổi, tuổi mụ là mười bốn, tuổi tác không lớn nên sức lực cũng có hạn.
Trịnh Nguyệt Kiều cũng không để một mình cậu xách, có xách hộ cho một ít.
"A tỷ, không ngờ săn thú lại dễ dàng như vậy?" Cậu kích động không thôi.
"Có dễ hay không thì chỉ có bản thân ngươi làm thử mới biết được." Đối với nàng là dễ, nhưng đối với Trịnh Ngân Bảo thì chưa chắc, sau này phải bảo cậu chăm chỉ tập luyện mới được.
Nghe nói như vậy thì Trịnh Ngân Bảo yên tâm rồi.
Vừa nãy không phải cậu không thử, sau khi phát hiện con thỏ nấp sau bụi cỏ, cậu cũng nhặt một cục đá nặng, ném qua.
Chỉ là chưa tính tới việc cậu ném trật, mà ngay cả lực ném cũng không đủ, cậu chỉ cảm thấy cục đá nhẹ nhàng bay ra, hoàn toàn không thể đả thương con mồi.
A tỷ nói đó là xảo kình, quay về cậu sẽ phải học cho tốt, tất sẽ học được bản lĩnh này.
Tuy còn chưa học được bản lĩnh gì, nhưng đi theo a tỷ vào núi một chuyến, còn có thu hoạch lớn như vậy cũng đã đủ khiến cậu phấn khích không thôi.
Vườn rau trong nhà cũng trồng không ít rau củ, kỳ thật cũng có thể tiện đường đem bán đi một chút.
"Ý tưởng này rất hay, về nhà ta sẽ nói với a cha và a nương, phủ kín hết những khu đất trống trên ruộng, có thể bán được bao nhiêu thì bán."
Hai tỷ đệ vừa đi vừa nói, thoáng cái đã đi vào trong núi.
Trịnh Ngân Bảo chưa từng được vào núi bao giờ, nên tò mò đánh giá chung quanh, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, hơn nữa còn không có cảm giác nguy hiểm như người trong thôn đã nói.
Trịnh Nguyệt Kiều xoay người, nhặt một cục đá, nâng tay ném tới.
Trong bụi cỏ lập tức vang lên tiếng kêu chít chít, bụi cỏ cũng lay động theo.
Nhìn thấy tình hình này, Trịnh Ngân Bảo không chút nghĩ ngợi, lập tức nhấc chân chạy chậm về phía bụi cỏ.
Chỉ một lát sau, cậu đã xách theo một con thỏ trở lại, nụ cười trên mặt phải gọi là sung sướng.
"A tỷ, đánh trúng một con thỏ."
Con thỏ còn chưa chết, vẫn đang giãy dụa, cậu lấy dây thừng trong sọt ra, trói nghiến nó lại.
Mới vào núi không bao lâu đã có thu hoạch, cậu đột nhiên cảm thấy, săn thú hình như không khó như trong tưởng tượng.
"A tỷ, sao tỷ ném lại chuẩn như vậy?"
Trước khi a tỷ ném cục đá, cậu không hề phát hiện có thỏ ở gần đấy, thế mà a tỷ lại phát hiện ra.
"Sau này ta sẽ dạy cho người, luyện nhiều một chút thì ngươi cũng sẽ làm được."
Trịnh Ngân Bảo mừng rỡ gật đầu. Bản lĩnh lợi hại như vậy, cậu cũng có thể được học!
Hai tỷ đệ không dừng lại mà tiếp tục đi vào trong núi, sau đó liên tiếp có thu hoạch.
Có đôi khi là con thỏ, có đôi khi là gà rừng, nhiều vô số kể.
Bọn họ chỉ vào núi hơn một canh giờ, mà đã săn được mười con thỏ, tám con gà rừng, thu hoạch này quả thực không nhỏ, một mình Trịnh Ngân Bảo xách không hết được.
Năm nay cậu đã mười ba tuổi, tuổi mụ là mười bốn, tuổi tác không lớn nên sức lực cũng có hạn.
Trịnh Nguyệt Kiều cũng không để một mình cậu xách, có xách hộ cho một ít.
"A tỷ, không ngờ săn thú lại dễ dàng như vậy?" Cậu kích động không thôi.
"Có dễ hay không thì chỉ có bản thân ngươi làm thử mới biết được." Đối với nàng là dễ, nhưng đối với Trịnh Ngân Bảo thì chưa chắc, sau này phải bảo cậu chăm chỉ tập luyện mới được.
Nghe nói như vậy thì Trịnh Ngân Bảo yên tâm rồi.
Vừa nãy không phải cậu không thử, sau khi phát hiện con thỏ nấp sau bụi cỏ, cậu cũng nhặt một cục đá nặng, ném qua.
Chỉ là chưa tính tới việc cậu ném trật, mà ngay cả lực ném cũng không đủ, cậu chỉ cảm thấy cục đá nhẹ nhàng bay ra, hoàn toàn không thể đả thương con mồi.
A tỷ nói đó là xảo kình, quay về cậu sẽ phải học cho tốt, tất sẽ học được bản lĩnh này.
Tuy còn chưa học được bản lĩnh gì, nhưng đi theo a tỷ vào núi một chuyến, còn có thu hoạch lớn như vậy cũng đã đủ khiến cậu phấn khích không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.