Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 45: Học Cả Đi Thôi
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Cậu đã sắp mười ba tuổi rồi, đương nhiên là biết tính một vài phép tính đơn giản, nhưng nếu gặp con số phức tạp hơn một chút, hoặc là số lượng tiền bạc nhiều một chút thì cậu không thể tính toán nổi. Chuyện này đúng thật là phải học cho tốt, tuyệt không thể chịu thiệt trên phương diện này.
"Chữ cái đơn giản cũng phải học, vào thành, nha môn dán bố cáo thì ngươi cũng phải biết trên đó viết gì chứ. Nhờ người khác đọc giùm, ngươi không sợ người ta lừa ngươi à. Lại thêm chuyện, nếu người ta viết khế thư gì đó, bảo ngươi điểm chỉ đồng ý, mà ngươi không nhận ra chữ, không biết người ta viết gì cứ điểm chỉ bừa đi, thì người ta có bán ngươi đi, ngươi cũng không biết."
Trịnh Nguyệt Kiều điểm ra cho cậu đủ loại vấn đề nếu không biết chữ.
Nếu chỉ thành thật ở trong thôn làm ruộng, không đi đâu cả, vậy thì chưa chắc đã gặp phải những chuyện đó.
Nhưng một khi bước chân ra khỏi thôn, thì chắc chắn sẽ có những chuyện như vậy, không biết chữ sẽ dễ bị lừa gạt.
Những lời này có chút dọa người, Trịnh Hữu Phúc không khỏi nhìn chằm chằm hai bàn tay mình.
Những nhà có đất, hàng năm đều phải nộp thuế cho quan phủ, một năm nộp hai mùa, xuân lương thu lương, đều phải nộp lên đủ số lượng. Sau khi nộp đủ, sẽ có người của nha môn viết một tờ giấy, bảo điểm chỉ. Trên giấy viết gì ông quả thực là không nhận ra một chữ nào, người ta bảo ông điểm chỉ thì ông điểm thôi.
Bây giờ suy nghĩ lại thì cảm thấy sợ hãi không thôi, may mắn trong nha môn đều là người đứng đắn, bằng không, có kéo ông đi bán thì ông cũng chẳng tìm được ai để nói lý cả.
Ông đưa tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói: "Hình như là nên học một ít chữ."
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Nguyệt Kiều, nhìn rồi lại cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn.
Trịnh Nguyệt Kiều bị hành động của ông chọc cười, hỏi: "A cha, có phải người muốn học biết chữ không?"
Trịnh Hữu Phúc vội vàng gật đầu: "Ta nghe con nói vậy thì cảm thấy quá dọa người rồi, vẫn nên biết vài con chữ mới tốt. Con không biết chứ, hàng năm ta đều hồ đồ mà ấn dấu tay hai lượt, may là không ai muốn bán ta, nếu không ta chẳng còn là lương dân nữa, mà là thành nô tài rồi."
Nghĩ thôi cũng cảm thấy lạnh cả người.
Nô tài là cái gì, là không có chút địa vị nào cả, chủ nhà nói đánh chết là đánh chết, không ai có thể nói nhiều một câu.
Trịnh Nguyệt Kiều cười thầm trong bụng, cảm thấy Trịnh Hữu Phúc là tự mình dọa mình.
Người đứng đắn ai lại tùy tiện bán người chứ, nhưng trên đời này cũng không ít người xấu, có đề phòng là đúng.
"A cha, nếu người muốn học thì con sẽ dạy. Ngân Bảo, ngươi là trụ cột trong nhà, tất phải học."
Nàng nói xong thì quay đầu nhìn Chu thị: "A nương, nếu a cha cùng Ngân Bảo đều học, vậy người cũng học cùng một ít đi."
Chu thị xua tay liên tục: "Không không không, một nữ nhân như ta, học hành gì."
Hơn nữa, bà cảm thấy mình quá ngốc, có lẽ sẽ không thể học được.
"A nương, người cứ học cùng vài chữ đi, biết mặt chữ là được, không cần biết viết. Lại nói, nếu Ngân Bảo học không tốt, thì người còn có thể dạy nó. Sau này nếu có tôn tử, người biết mặt chữ cũng có thể dạy cho cháu."
Con trai còn chưa lớn mà đã nói tới cháu trai, câu này chọc Chu thị cười tít mắt.
Nhưng bà cảm thấy, lời này cũng có chút đúng.
Nếu bà biết mặt chữ, sau này có thể dạy cho tôn tử, tôn nữ rồi.
"Chữ cái đơn giản cũng phải học, vào thành, nha môn dán bố cáo thì ngươi cũng phải biết trên đó viết gì chứ. Nhờ người khác đọc giùm, ngươi không sợ người ta lừa ngươi à. Lại thêm chuyện, nếu người ta viết khế thư gì đó, bảo ngươi điểm chỉ đồng ý, mà ngươi không nhận ra chữ, không biết người ta viết gì cứ điểm chỉ bừa đi, thì người ta có bán ngươi đi, ngươi cũng không biết."
Trịnh Nguyệt Kiều điểm ra cho cậu đủ loại vấn đề nếu không biết chữ.
Nếu chỉ thành thật ở trong thôn làm ruộng, không đi đâu cả, vậy thì chưa chắc đã gặp phải những chuyện đó.
Nhưng một khi bước chân ra khỏi thôn, thì chắc chắn sẽ có những chuyện như vậy, không biết chữ sẽ dễ bị lừa gạt.
Những lời này có chút dọa người, Trịnh Hữu Phúc không khỏi nhìn chằm chằm hai bàn tay mình.
Những nhà có đất, hàng năm đều phải nộp thuế cho quan phủ, một năm nộp hai mùa, xuân lương thu lương, đều phải nộp lên đủ số lượng. Sau khi nộp đủ, sẽ có người của nha môn viết một tờ giấy, bảo điểm chỉ. Trên giấy viết gì ông quả thực là không nhận ra một chữ nào, người ta bảo ông điểm chỉ thì ông điểm thôi.
Bây giờ suy nghĩ lại thì cảm thấy sợ hãi không thôi, may mắn trong nha môn đều là người đứng đắn, bằng không, có kéo ông đi bán thì ông cũng chẳng tìm được ai để nói lý cả.
Ông đưa tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói: "Hình như là nên học một ít chữ."
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Nguyệt Kiều, nhìn rồi lại cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn.
Trịnh Nguyệt Kiều bị hành động của ông chọc cười, hỏi: "A cha, có phải người muốn học biết chữ không?"
Trịnh Hữu Phúc vội vàng gật đầu: "Ta nghe con nói vậy thì cảm thấy quá dọa người rồi, vẫn nên biết vài con chữ mới tốt. Con không biết chứ, hàng năm ta đều hồ đồ mà ấn dấu tay hai lượt, may là không ai muốn bán ta, nếu không ta chẳng còn là lương dân nữa, mà là thành nô tài rồi."
Nghĩ thôi cũng cảm thấy lạnh cả người.
Nô tài là cái gì, là không có chút địa vị nào cả, chủ nhà nói đánh chết là đánh chết, không ai có thể nói nhiều một câu.
Trịnh Nguyệt Kiều cười thầm trong bụng, cảm thấy Trịnh Hữu Phúc là tự mình dọa mình.
Người đứng đắn ai lại tùy tiện bán người chứ, nhưng trên đời này cũng không ít người xấu, có đề phòng là đúng.
"A cha, nếu người muốn học thì con sẽ dạy. Ngân Bảo, ngươi là trụ cột trong nhà, tất phải học."
Nàng nói xong thì quay đầu nhìn Chu thị: "A nương, nếu a cha cùng Ngân Bảo đều học, vậy người cũng học cùng một ít đi."
Chu thị xua tay liên tục: "Không không không, một nữ nhân như ta, học hành gì."
Hơn nữa, bà cảm thấy mình quá ngốc, có lẽ sẽ không thể học được.
"A nương, người cứ học cùng vài chữ đi, biết mặt chữ là được, không cần biết viết. Lại nói, nếu Ngân Bảo học không tốt, thì người còn có thể dạy nó. Sau này nếu có tôn tử, người biết mặt chữ cũng có thể dạy cho cháu."
Con trai còn chưa lớn mà đã nói tới cháu trai, câu này chọc Chu thị cười tít mắt.
Nhưng bà cảm thấy, lời này cũng có chút đúng.
Nếu bà biết mặt chữ, sau này có thể dạy cho tôn tử, tôn nữ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.