Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 46: Lãng Phí Quá
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Hai con thỏ làm thịt thỏ kho tàu, hai con gà rừng hầm canh, rau xanh hái từ vườn về thì xào lên làm một đĩa đồ chay, bày lên bàn vừa có đồ mặn, vừa có đồ chay, còn có cả canh, vô cùng thịnh soạn.
"Đều là người một nhà, làm sao lại phải bày vẽ như vậy. Con làm thế này thật sự là không biết tiết kiệm gì cả." Nhìn bát đĩa trên bàn toàn thịt là thịt, Chu thị cảm thấy quá mức lãng phí.
Hai con thỏ này giữ lại ăn dần cũng có thể ăn được mấy ngày đấy.
Hơn nữa, bà cảm thấy hôm qua mình đã được ăn thịt rồi, hôm nay lại ăn thịt nữa, cứ tiếp tục ăn như vậy thì bà sẽ lên cân mất.
Trịnh Hữu Phúc cũng gật đầu nói: "Nếu có người ngoài thì con cứ nấu nhiều món một chút, đó là đạo đãi khách. Nhưng đều là người một nhà, thật sự không cần lãng phí thế này."
"Bởi vì là người một nhà, cho nên mới càng phải ăn ngon hơn chút. Đồ ăn ăn vào bụng sao gọi là lãng phí chứ?"
Trịnh Nguyệt Kiều không hề đồng ý với suy nghĩ của hai người.
Nếu nàng không có điều kiện thì không nói, hiện giờ nàng có điều kiện vậy thì nên thỏa sức mà ăn chứ.
Nàng vươn tay, gắp một cái chân thỏ, thả vào trong bát Trịnh Ngân Bảo: "Ăn nhanh đi."
Lại gắp tiếp cho Trịnh Hữu Phúc cùng Chu thị, mỗi người một cái chân thỏ: "Cả chậu thịt như vậy, hôm nay mà không ăn, để tới ngày mai sẽ thiu mất, tốt nhất là ăn hết trong một bữa này."
Thấy nàng như vậy, Chu thị không nhịn được mà lẩm bẩm: "Đây là thịt đấy, cho dù để tới ngày mai, không còn ngon nữa thì vẫn có thể ăn được."
"A nương, chỗ kia vẫn còn một con thỏ chưa thịt, trong nhà không thiếu thịt ăn đâu. Đồ ăn đã mang lên bàn rồi, có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn đi thôi, chăm sóc sức khỏe mình cho tốt một chút, tới lúc cày bừa vụ xuân mới có sức mà làm."
Hiện tại là giữa tháng hai, đầu tháng ba sẽ bắt đầu cày bừa vụ xuân, nên chỉ còn nửa tháng nữa là sẽ bắt đầu bận rộn.
Cày bừa vụ xuân cùng thu hoạch vụ thu là hai thời điểm ngày mùa mệt mỏi nhất, sức khỏe không tốt thì sẽ không chống đỡ nổi, xong vụ mùa có khi sẽ đổ bệnh luôn.
"Chúng ta mới bao nhiêu tuổi, đâu giống a gia a nãi con, làm gì tới nỗi không làm nổi chứ?"
Chu thị nói như vậy nhưng cũng có chút đau lòng Trịnh Hữu Phúc.
Những ngày mùa, ông chính là chủ lực trong nhà, làm việc nhiều nhất, cũng mệt nhọc nhất. Trịnh Kim Bảo của đại phòng đã mười tám tuổi rồi, tới tuổi này đáng lẽ phải trở thành sức lao động chính, nhưng hắn vẫn hết ăn lại nằm, kêu làm việc thì lại than người đau chỗ này, đau chỗ kia.
Nghĩ vậy Chu thị không nói nhiều nữa, dù sao đây cũng là nhà nữ nhi, chứ ở nhà bên kia, bọn họ có muốn ăn một miếng thịt cũng chưa chắc đã có mà ăn đâu.
"Ông ăn nhiều một chút." Chu thị gắp liên tiếp mấy miếng thịt đặt vào bát Trịnh Hữu Phúc.
Hành động này khiến Trịnh Hữu Phúc cảm thấy buồn cười: "Không cần gắp cho ta, cả chậu thịt to như vậy cơ mà, bà cũng nhanh ăn đi."
"Đều là người một nhà, làm sao lại phải bày vẽ như vậy. Con làm thế này thật sự là không biết tiết kiệm gì cả." Nhìn bát đĩa trên bàn toàn thịt là thịt, Chu thị cảm thấy quá mức lãng phí.
Hai con thỏ này giữ lại ăn dần cũng có thể ăn được mấy ngày đấy.
Hơn nữa, bà cảm thấy hôm qua mình đã được ăn thịt rồi, hôm nay lại ăn thịt nữa, cứ tiếp tục ăn như vậy thì bà sẽ lên cân mất.
Trịnh Hữu Phúc cũng gật đầu nói: "Nếu có người ngoài thì con cứ nấu nhiều món một chút, đó là đạo đãi khách. Nhưng đều là người một nhà, thật sự không cần lãng phí thế này."
"Bởi vì là người một nhà, cho nên mới càng phải ăn ngon hơn chút. Đồ ăn ăn vào bụng sao gọi là lãng phí chứ?"
Trịnh Nguyệt Kiều không hề đồng ý với suy nghĩ của hai người.
Nếu nàng không có điều kiện thì không nói, hiện giờ nàng có điều kiện vậy thì nên thỏa sức mà ăn chứ.
Nàng vươn tay, gắp một cái chân thỏ, thả vào trong bát Trịnh Ngân Bảo: "Ăn nhanh đi."
Lại gắp tiếp cho Trịnh Hữu Phúc cùng Chu thị, mỗi người một cái chân thỏ: "Cả chậu thịt như vậy, hôm nay mà không ăn, để tới ngày mai sẽ thiu mất, tốt nhất là ăn hết trong một bữa này."
Thấy nàng như vậy, Chu thị không nhịn được mà lẩm bẩm: "Đây là thịt đấy, cho dù để tới ngày mai, không còn ngon nữa thì vẫn có thể ăn được."
"A nương, chỗ kia vẫn còn một con thỏ chưa thịt, trong nhà không thiếu thịt ăn đâu. Đồ ăn đã mang lên bàn rồi, có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn đi thôi, chăm sóc sức khỏe mình cho tốt một chút, tới lúc cày bừa vụ xuân mới có sức mà làm."
Hiện tại là giữa tháng hai, đầu tháng ba sẽ bắt đầu cày bừa vụ xuân, nên chỉ còn nửa tháng nữa là sẽ bắt đầu bận rộn.
Cày bừa vụ xuân cùng thu hoạch vụ thu là hai thời điểm ngày mùa mệt mỏi nhất, sức khỏe không tốt thì sẽ không chống đỡ nổi, xong vụ mùa có khi sẽ đổ bệnh luôn.
"Chúng ta mới bao nhiêu tuổi, đâu giống a gia a nãi con, làm gì tới nỗi không làm nổi chứ?"
Chu thị nói như vậy nhưng cũng có chút đau lòng Trịnh Hữu Phúc.
Những ngày mùa, ông chính là chủ lực trong nhà, làm việc nhiều nhất, cũng mệt nhọc nhất. Trịnh Kim Bảo của đại phòng đã mười tám tuổi rồi, tới tuổi này đáng lẽ phải trở thành sức lao động chính, nhưng hắn vẫn hết ăn lại nằm, kêu làm việc thì lại than người đau chỗ này, đau chỗ kia.
Nghĩ vậy Chu thị không nói nhiều nữa, dù sao đây cũng là nhà nữ nhi, chứ ở nhà bên kia, bọn họ có muốn ăn một miếng thịt cũng chưa chắc đã có mà ăn đâu.
"Ông ăn nhiều một chút." Chu thị gắp liên tiếp mấy miếng thịt đặt vào bát Trịnh Hữu Phúc.
Hành động này khiến Trịnh Hữu Phúc cảm thấy buồn cười: "Không cần gắp cho ta, cả chậu thịt to như vậy cơ mà, bà cũng nhanh ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.