Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 43: Muốn Học Bản Lĩnh
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Đúng vậy, đứa nhỏ này học được ở đâu?
Chu thị cũng cảm thấy thắc mắc. Nữ nhi của bà từ nhỏ đã không phải hạng người yếu ớt, nhưng cũng chưa tới mức có thể vào núi săn thú.
Thấy mọi người hỏi nguồn gốc, Trịnh Nguyệt Kiều không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Là do tên tỷ phu chết sớm kia của ngươi dạy ta đó. Hắn là người đọc sách, đầu óc thông minh, sau khi xem qua một quyền sách gọi là bí kíp võ công thì dạy lại cho ta. Sau khi ta học xong thì sức lực cũng lớn hơn, còn có thể săn thú nữa."
Hai người Chu thị cùng Trịnh Ngân Bảo nghe vậy thì thán phục không thôi, cảm thấy người đọc sách đúng là khó lường.
Cậu nhóc mười mấy tuổi, đúng là giai đoạn hiếu động, cũng rất sùng bái kẻ mạnh, lúc này lại ấp úng cả nửa ngày mới nói: "A tỷ, có thể dạy đệ một chút không?"
"Đương nhiên là có thể. Ngươi là đệ đệ ruột của ta, ta không dạy ngươi thì dạy ai?" Đứa nhỏ Ngân Bảo này quả thực nên học chút gì đó.
Nghe được lời này, Trịnh Ngân Bảo lập tức vui sướng nhảy dựng lên.
"A tỷ, về sau chỗ tỷ có chuyện gì cần làm, cứ để hết đấy cho đệ."
Nhìn cậu vui tới nhảy cẫng lên như vậy, Trịnh Nguyệt Kiều cũng không khỏi cảm thấy buồn cười: "Được, vậy thì ta sẽ để hết việc lại cho đệ làm."
Một nhà bốn người đều là người làm việc nhanh nhẹn, chỉ mất nửa ngày, đã dựng xong chuồng gà chuồng vịt.
Hai mẹ con tiến vào phòng bếp làm bữa tối, Trịnh Ngân Bảo cũng đi theo giúp một tay.
Gà rừng đã được vặt lông, rửa sạch, bỏ vào nồi hầm canh. Hai con thỏ cũng đã bị lột da, đặt nằm song song trên thớt, Trịnh Ngân Bảo xắn tay áo lên, xung phong nhận việc chặt thịt thỏ.
Chặt thịt là một việc tốn sức, cậu là nam nhân, làm việc này là đúng người đúng việc, Chu thị chỉ nhắc nhở một câu: "Cẩn thận đừng chặt vào tay", rồi mặc kệ cậu làm.
Vợ chồng bọn họ đều cảm thấy nên cho con trẻ làm nhiều việc, không thể nuôi thành tính tình lười biếng, hết ăn lại nằm, nếu vậy thì cuộc sống sau này phải sống như thế nào.
Đương nhiên cũng không phải là chuyện gì cũng bắt đứa nhỏ làm, mấy việc nặng, việc tốn sức vẫn là do hai vợ chồng họ làm.
Trịnh Ngân Bảo chặt thịt xong thì tiến tới bên cạnh Trịnh Nguyệt Kiều, hỏi.
"A tỷ, tỷ phu còn từng dạy ngươi cái gì nữa?"
Đây là lòng hiếu kỳ bị khơi dậy rồi đó hả.
Trịnh Nguyệt Kiều cau mày suy nghĩ, rồi nói: "Còn dạy ta đọc sách biết chữ đấy, ngươi muốn học không?"
"Đọc sách biết chữ sao, quá khó rồi, đệ không học đâu!"
Người đọc sách địa vị cao, cho nên chuyện đọc sách cũng trở nên rất thần thánh.
Người chưa từng tiếp xúc với sách vở luôn theo bản năng cho rằng, đọc sách biết chữ là việc cực kỳ khó, đầu óc không đủ thông minh thì sẽ không học được.
"A tỷ, ngươi chỉ cần dạy ta săn thú là được rồi. Học tốt cái bản lĩnh này thì sẽ không thiếu thịt ăn. Đọc sách biết chữ với ta mà nói, hình như không có tác dụng gì cả, xuống ruộng trồng hoa màu đâu cần phải đọc sách biết chữ."
Trịnh Nguyệt Kiều liền lắc đầu: "Không thể nói như vậy được, ngươi xem đại bá, chính là nhờ hồi nhỏ được đi học vài năm, cho nên bây giờ ông ta mới có thể làm chưởng quầy trà lâu. Nếu ngươi biết viết biết tính toán, có khi cũng có thể làm chưởng quầy."
Chu thị cũng cảm thấy thắc mắc. Nữ nhi của bà từ nhỏ đã không phải hạng người yếu ớt, nhưng cũng chưa tới mức có thể vào núi săn thú.
Thấy mọi người hỏi nguồn gốc, Trịnh Nguyệt Kiều không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Là do tên tỷ phu chết sớm kia của ngươi dạy ta đó. Hắn là người đọc sách, đầu óc thông minh, sau khi xem qua một quyền sách gọi là bí kíp võ công thì dạy lại cho ta. Sau khi ta học xong thì sức lực cũng lớn hơn, còn có thể săn thú nữa."
Hai người Chu thị cùng Trịnh Ngân Bảo nghe vậy thì thán phục không thôi, cảm thấy người đọc sách đúng là khó lường.
Cậu nhóc mười mấy tuổi, đúng là giai đoạn hiếu động, cũng rất sùng bái kẻ mạnh, lúc này lại ấp úng cả nửa ngày mới nói: "A tỷ, có thể dạy đệ một chút không?"
"Đương nhiên là có thể. Ngươi là đệ đệ ruột của ta, ta không dạy ngươi thì dạy ai?" Đứa nhỏ Ngân Bảo này quả thực nên học chút gì đó.
Nghe được lời này, Trịnh Ngân Bảo lập tức vui sướng nhảy dựng lên.
"A tỷ, về sau chỗ tỷ có chuyện gì cần làm, cứ để hết đấy cho đệ."
Nhìn cậu vui tới nhảy cẫng lên như vậy, Trịnh Nguyệt Kiều cũng không khỏi cảm thấy buồn cười: "Được, vậy thì ta sẽ để hết việc lại cho đệ làm."
Một nhà bốn người đều là người làm việc nhanh nhẹn, chỉ mất nửa ngày, đã dựng xong chuồng gà chuồng vịt.
Hai mẹ con tiến vào phòng bếp làm bữa tối, Trịnh Ngân Bảo cũng đi theo giúp một tay.
Gà rừng đã được vặt lông, rửa sạch, bỏ vào nồi hầm canh. Hai con thỏ cũng đã bị lột da, đặt nằm song song trên thớt, Trịnh Ngân Bảo xắn tay áo lên, xung phong nhận việc chặt thịt thỏ.
Chặt thịt là một việc tốn sức, cậu là nam nhân, làm việc này là đúng người đúng việc, Chu thị chỉ nhắc nhở một câu: "Cẩn thận đừng chặt vào tay", rồi mặc kệ cậu làm.
Vợ chồng bọn họ đều cảm thấy nên cho con trẻ làm nhiều việc, không thể nuôi thành tính tình lười biếng, hết ăn lại nằm, nếu vậy thì cuộc sống sau này phải sống như thế nào.
Đương nhiên cũng không phải là chuyện gì cũng bắt đứa nhỏ làm, mấy việc nặng, việc tốn sức vẫn là do hai vợ chồng họ làm.
Trịnh Ngân Bảo chặt thịt xong thì tiến tới bên cạnh Trịnh Nguyệt Kiều, hỏi.
"A tỷ, tỷ phu còn từng dạy ngươi cái gì nữa?"
Đây là lòng hiếu kỳ bị khơi dậy rồi đó hả.
Trịnh Nguyệt Kiều cau mày suy nghĩ, rồi nói: "Còn dạy ta đọc sách biết chữ đấy, ngươi muốn học không?"
"Đọc sách biết chữ sao, quá khó rồi, đệ không học đâu!"
Người đọc sách địa vị cao, cho nên chuyện đọc sách cũng trở nên rất thần thánh.
Người chưa từng tiếp xúc với sách vở luôn theo bản năng cho rằng, đọc sách biết chữ là việc cực kỳ khó, đầu óc không đủ thông minh thì sẽ không học được.
"A tỷ, ngươi chỉ cần dạy ta săn thú là được rồi. Học tốt cái bản lĩnh này thì sẽ không thiếu thịt ăn. Đọc sách biết chữ với ta mà nói, hình như không có tác dụng gì cả, xuống ruộng trồng hoa màu đâu cần phải đọc sách biết chữ."
Trịnh Nguyệt Kiều liền lắc đầu: "Không thể nói như vậy được, ngươi xem đại bá, chính là nhờ hồi nhỏ được đi học vài năm, cho nên bây giờ ông ta mới có thể làm chưởng quầy trà lâu. Nếu ngươi biết viết biết tính toán, có khi cũng có thể làm chưởng quầy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.