Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 42: Coi Như Không Quen
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Trịnh Nguyệt Nga nhìn chằm chằm số con mồi trong tay Trịnh Nguyệt Kiều.
Đếm ra thì thấy Trịnh Nguyệt Kiều bắt được ba con thỏ, hai con gà rừng, thu hoạch này thực sự không tệ.
Người bình thường vào núi, đa số đều là tay không mà về, thậm chí có nhiều người còn không dám bước vào núi.
Trịnh Nguyệt Kiều nhìn thấy nàng ta thì cũng có chút bất đắc dĩ.
Không phải là nàng đi săn thôi sao, có liên quan gì tới nàng ta. Rõ ràng quan hệ của hai người họ chẳng tốt đẹp gì, thế mà lần nào Trịnh Nguyệt Nga nhìn thấy nàng cũng phải bắt chuyện với nàng là sao.
À, cũng có ngoại lệ, nếu có mặt Triệu Viễn Sơn, nàng ta tuyệt đối sẽ coi như không biết nàng.
"Mắc mớ gì tới ngươi, lần sau nhìn thấy ta, tốt nhất là ngươi cứ coi như không nhìn thấy đi."
Nói xong câu này, Trịnh Nguyệt Kiều lập tức lách qua nàng ta, đi thẳng.
Trịnh Nguyệt Nga kinh ngạc, không ngờ nàng lại nói chuyện như vậy.
Trước kia, Trịnh Nguyệt Kiều nhiều nhất là không để ý tới nàng ta, làm gì biết nói chuyện kháy người như vậy?
Nhưng ngẫm lại, có lẽ do nó trở thành quả phụ nên tinh thần bị đả kích, tính tình mới thay đổi, thành như vậy cũng là bình thường.
Dù sao đối với một nữ nhân mà nói, nam nhân nhà mình chết đi không khác gì trời sập cả. Đời trước nàng ta cũng cảm thấy như trời sập đó thôi, Trịnh Nguyệt Kiều cũng chẳng khá hơn là bao đâu.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ là một quả phụ mà thôi."
Trịnh Nguyệt Kiều không muốn để ý tới nàng ta, nhanh chóng đi về phía chân núi, rất nhanh đã về tới nhà.
Trịnh Hữu Phúc và Trịnh Ngân Bảo đã chặt được không ít trúc, mang về ném trong sân, lúc này hai người đang chặt cành rồi tước thân trúc ra để sau dùng.
Trịnh Ngân Bảo nghe tiếng động, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức trợn to: "A tỷ, những thứ này đều do ngươi săn được sao?"
Hôm qua ăn thịt, nghe a nương nói đều là thú rừng do a tỷ săn được ở trong núi, cậu còn có chút không tin.
Nhưng hiện tại, tận mắt thấy được a tỷ mình xách con mồi trở về, cậu mới thực sự tin tưởng.
"Đương nhiên là do ta săn về rồi, chẳng lẽ là đồ từ trên trời rơi xuống à?"
"A nương đâu?"
"Đang nhổ cỏ trong vườn rau đấy ạ!" Ánh mắt Trịnh Ngân Bảo nhìn chằm chằm đống con mồi không dời đi được, thuận miệng đáp.
Trịnh Nguyệt Kiều ném con mồi xuống, đi tới cửa viện gọi: "A nương, cỏ trong vườn rau để mai con nhổ tiếp, người trở về đi thôi."
Chu thị nghe thấy nữ nhi gọi thì không nhổ cỏ nữa.
Thực ra vườn rau được thu dọn rất tốt, chỉ là thời tiết này khiến cỏ mọc nhanh, mới nhổ đó thôi mà mấy ngày sau đã mọc dài rồi.
Bà ôm chút rau từ vườn quay về viện, liếc mắt đã thấy được mấy con mồi kia.
"Không bị thương chứ?" Bà dùng mắt đánh giá nữ nhi từ trên xuống dưới.
"Chỉ có ít đồ này sao có thể làm con bị thương chứ. Con mới chỉ đi dạo vòng ngoài núi, chưa đi sâu vào trong, nếu không sẽ thu hoạch được nhiều hơn nữa."
Nói xong, nàng cũng không khỏi thầm cảm thán, con mồi trong ngọn núi này thật sự rất nhiều. Cái gọi là sản vật dồi dào chắc cũng chỉ tới vậy mà thôi.
Trịnh Ngân Bảo chạy quanh người nàng hỏi: "A tỷ, bây giờ ngươi thật lợi hại, ngay cả thú rừng cũng săn được. Ngươi học được ở đâu vậy?"
Đếm ra thì thấy Trịnh Nguyệt Kiều bắt được ba con thỏ, hai con gà rừng, thu hoạch này thực sự không tệ.
Người bình thường vào núi, đa số đều là tay không mà về, thậm chí có nhiều người còn không dám bước vào núi.
Trịnh Nguyệt Kiều nhìn thấy nàng ta thì cũng có chút bất đắc dĩ.
Không phải là nàng đi săn thôi sao, có liên quan gì tới nàng ta. Rõ ràng quan hệ của hai người họ chẳng tốt đẹp gì, thế mà lần nào Trịnh Nguyệt Nga nhìn thấy nàng cũng phải bắt chuyện với nàng là sao.
À, cũng có ngoại lệ, nếu có mặt Triệu Viễn Sơn, nàng ta tuyệt đối sẽ coi như không biết nàng.
"Mắc mớ gì tới ngươi, lần sau nhìn thấy ta, tốt nhất là ngươi cứ coi như không nhìn thấy đi."
Nói xong câu này, Trịnh Nguyệt Kiều lập tức lách qua nàng ta, đi thẳng.
Trịnh Nguyệt Nga kinh ngạc, không ngờ nàng lại nói chuyện như vậy.
Trước kia, Trịnh Nguyệt Kiều nhiều nhất là không để ý tới nàng ta, làm gì biết nói chuyện kháy người như vậy?
Nhưng ngẫm lại, có lẽ do nó trở thành quả phụ nên tinh thần bị đả kích, tính tình mới thay đổi, thành như vậy cũng là bình thường.
Dù sao đối với một nữ nhân mà nói, nam nhân nhà mình chết đi không khác gì trời sập cả. Đời trước nàng ta cũng cảm thấy như trời sập đó thôi, Trịnh Nguyệt Kiều cũng chẳng khá hơn là bao đâu.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ là một quả phụ mà thôi."
Trịnh Nguyệt Kiều không muốn để ý tới nàng ta, nhanh chóng đi về phía chân núi, rất nhanh đã về tới nhà.
Trịnh Hữu Phúc và Trịnh Ngân Bảo đã chặt được không ít trúc, mang về ném trong sân, lúc này hai người đang chặt cành rồi tước thân trúc ra để sau dùng.
Trịnh Ngân Bảo nghe tiếng động, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức trợn to: "A tỷ, những thứ này đều do ngươi săn được sao?"
Hôm qua ăn thịt, nghe a nương nói đều là thú rừng do a tỷ săn được ở trong núi, cậu còn có chút không tin.
Nhưng hiện tại, tận mắt thấy được a tỷ mình xách con mồi trở về, cậu mới thực sự tin tưởng.
"Đương nhiên là do ta săn về rồi, chẳng lẽ là đồ từ trên trời rơi xuống à?"
"A nương đâu?"
"Đang nhổ cỏ trong vườn rau đấy ạ!" Ánh mắt Trịnh Ngân Bảo nhìn chằm chằm đống con mồi không dời đi được, thuận miệng đáp.
Trịnh Nguyệt Kiều ném con mồi xuống, đi tới cửa viện gọi: "A nương, cỏ trong vườn rau để mai con nhổ tiếp, người trở về đi thôi."
Chu thị nghe thấy nữ nhi gọi thì không nhổ cỏ nữa.
Thực ra vườn rau được thu dọn rất tốt, chỉ là thời tiết này khiến cỏ mọc nhanh, mới nhổ đó thôi mà mấy ngày sau đã mọc dài rồi.
Bà ôm chút rau từ vườn quay về viện, liếc mắt đã thấy được mấy con mồi kia.
"Không bị thương chứ?" Bà dùng mắt đánh giá nữ nhi từ trên xuống dưới.
"Chỉ có ít đồ này sao có thể làm con bị thương chứ. Con mới chỉ đi dạo vòng ngoài núi, chưa đi sâu vào trong, nếu không sẽ thu hoạch được nhiều hơn nữa."
Nói xong, nàng cũng không khỏi thầm cảm thán, con mồi trong ngọn núi này thật sự rất nhiều. Cái gọi là sản vật dồi dào chắc cũng chỉ tới vậy mà thôi.
Trịnh Ngân Bảo chạy quanh người nàng hỏi: "A tỷ, bây giờ ngươi thật lợi hại, ngay cả thú rừng cũng săn được. Ngươi học được ở đâu vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.