Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 47: Nói Kháy
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Trịnh Hữu Phúc là một nam nhân cao lớn, bình thường đều chỉ được uống canh suông nước lã, đồ mặn thì không dính một giọt dầu nên khá thèm ăn, nếu ông thật sự thỏa sức mà ăn thì sức ăn không hề nhỏ.
Trịnh Ngân Bảo thì là một tên nhãi choai choai, đang giai đoạn ăn khỏe. Còn Trịnh Nguyệt Kiều có dị năng trong người, nên thân thể cũng tiêu hao rất lớn.
Ba người cắm đầu ăn, ngay cả Chu thị cũng thỉnh thoảng vươn đũa ra gắp đồ ăn.
Mâm cơm lúc đầu nhìn còn cảm thấy nhiều, hiện giờ thì ngay cả nước canh cũng được uống sạch.
Ăn xong bữa cơm này, Chu thị không khỏi chậc lưỡi.
Hai con thỏ, hai con gà rừng, nửa nồi nước canh, còn có một nồi cơm lớn đều được ăn sạch.
Nếu có thể ăn thoải mái thì đúng là có thể ăn được không ít đâu.
Nhưng mà bụng được ăn no cũng làm cho bà cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Thịt ăn thật ngon, canh gà uống cũng rất ngon!
Ăn uống no đủ, Chu thị giúp đỡ thu dọn sạch sẽ.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng cần phải trở về."
Vừa nói tới về nhà, Chu thị không khỏi nhíu mày.
Ba người nhà họ đều không ăn cơm ở nhà, có lẽ sau khi trở về sẽ bị lão thái thái mắng cho to đầu.
Nhưng mắng thì cứ mắng đi, bà nghe là được, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Trịnh Nguyệt Kiều tiễn bọn họ ra cửa, còn nói: "Trong nhà vẫn còn một con thỏ, Ngân Bảo ngày mai qua đây ăn cơm nhé."
"Dạ được, sáng ngày mai đệ sẽ qua sớm." Trịnh Ngân Bảo vui mừng đáp.
Qua nhà a tỷ thật tốt, có thịt ăn. Hôm qua ăn thịt, hôm nay ăn thịt, ngày mai vẫn còn có thịt ăn, chờ sau khi cậu học được bản lĩnh săn thú, vậy thì sau này sẽ được ăn thịt mỗi ngày rồi.
Càng nghĩ cậu càng thấy sướng, cười tít cả mắt.
Chu thị muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Trong nhà lão thái thái keo kiệt thành tính, không nỡ ăn, không nỡ mặc, đừng nói ăn thịt, ngay cả xào rau cho nhiều dầu một chút cũng sẽ bị mắng.
Từ nhỏ Ngân Bảo đã không được ăn gì ngon, cho nên mới bị nuôi thành gầy như vậy.
Bọn họ lại không có bản lĩnh giống như bên đại phòng kia, có thể lén mua ít đồ bồi bổ cho đứa nhỏ.
Một nhà ba người men theo ánh trăng đi về.
Vừa mới vào nhà, Tào thị đang bận việc trong phòng bếp nghe tiếng động, thì vươn đầu nhìn ra, lập tức lộ ra vẻ không vui.
"Ha, các ngươi cũng biết về cơ à. Đệ muội, buối tối hôm qua không ăn cơm nhà, tối nay cũng không ăn cơm nhà nữa. Xem ra cơm nhà nữ nhi ngon hơn nhà chúng ta nhỉ!"
Chu thị nghĩ thầm, nói vậy không sai, ở chỗ Nguyệt Kiều bà quả thực là được ăn thịt tới no luôn, chứ ở nhà thì đừng có mơ.
Trong nhà mỗi lần nấu thịt đều thái mỏng như tờ giấy, bà được chia cho một miếng đã là không tồi rồi.
"Nguyệt Kiều muốn đắp chuồng gà, chúng ta giúp nàng xong thì nàng giữ chúng ta ở lại ăn cơm." Chu thị giải thích.
"Ồ, nha đầu Nguyệt Kiều kia có thể tự mình quản gia đúng là tốt thật, muốn gọi các ngươi qua nhà ăn cơm lúc nào cũng được. Nguyệt Nga nhà chúng ta lại không thể làm vậy, còn phải nhìn sắc mặt nam nhân của nó mà sống đây."
Trịnh Ngân Bảo thì là một tên nhãi choai choai, đang giai đoạn ăn khỏe. Còn Trịnh Nguyệt Kiều có dị năng trong người, nên thân thể cũng tiêu hao rất lớn.
Ba người cắm đầu ăn, ngay cả Chu thị cũng thỉnh thoảng vươn đũa ra gắp đồ ăn.
Mâm cơm lúc đầu nhìn còn cảm thấy nhiều, hiện giờ thì ngay cả nước canh cũng được uống sạch.
Ăn xong bữa cơm này, Chu thị không khỏi chậc lưỡi.
Hai con thỏ, hai con gà rừng, nửa nồi nước canh, còn có một nồi cơm lớn đều được ăn sạch.
Nếu có thể ăn thoải mái thì đúng là có thể ăn được không ít đâu.
Nhưng mà bụng được ăn no cũng làm cho bà cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Thịt ăn thật ngon, canh gà uống cũng rất ngon!
Ăn uống no đủ, Chu thị giúp đỡ thu dọn sạch sẽ.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng cần phải trở về."
Vừa nói tới về nhà, Chu thị không khỏi nhíu mày.
Ba người nhà họ đều không ăn cơm ở nhà, có lẽ sau khi trở về sẽ bị lão thái thái mắng cho to đầu.
Nhưng mắng thì cứ mắng đi, bà nghe là được, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Trịnh Nguyệt Kiều tiễn bọn họ ra cửa, còn nói: "Trong nhà vẫn còn một con thỏ, Ngân Bảo ngày mai qua đây ăn cơm nhé."
"Dạ được, sáng ngày mai đệ sẽ qua sớm." Trịnh Ngân Bảo vui mừng đáp.
Qua nhà a tỷ thật tốt, có thịt ăn. Hôm qua ăn thịt, hôm nay ăn thịt, ngày mai vẫn còn có thịt ăn, chờ sau khi cậu học được bản lĩnh săn thú, vậy thì sau này sẽ được ăn thịt mỗi ngày rồi.
Càng nghĩ cậu càng thấy sướng, cười tít cả mắt.
Chu thị muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Trong nhà lão thái thái keo kiệt thành tính, không nỡ ăn, không nỡ mặc, đừng nói ăn thịt, ngay cả xào rau cho nhiều dầu một chút cũng sẽ bị mắng.
Từ nhỏ Ngân Bảo đã không được ăn gì ngon, cho nên mới bị nuôi thành gầy như vậy.
Bọn họ lại không có bản lĩnh giống như bên đại phòng kia, có thể lén mua ít đồ bồi bổ cho đứa nhỏ.
Một nhà ba người men theo ánh trăng đi về.
Vừa mới vào nhà, Tào thị đang bận việc trong phòng bếp nghe tiếng động, thì vươn đầu nhìn ra, lập tức lộ ra vẻ không vui.
"Ha, các ngươi cũng biết về cơ à. Đệ muội, buối tối hôm qua không ăn cơm nhà, tối nay cũng không ăn cơm nhà nữa. Xem ra cơm nhà nữ nhi ngon hơn nhà chúng ta nhỉ!"
Chu thị nghĩ thầm, nói vậy không sai, ở chỗ Nguyệt Kiều bà quả thực là được ăn thịt tới no luôn, chứ ở nhà thì đừng có mơ.
Trong nhà mỗi lần nấu thịt đều thái mỏng như tờ giấy, bà được chia cho một miếng đã là không tồi rồi.
"Nguyệt Kiều muốn đắp chuồng gà, chúng ta giúp nàng xong thì nàng giữ chúng ta ở lại ăn cơm." Chu thị giải thích.
"Ồ, nha đầu Nguyệt Kiều kia có thể tự mình quản gia đúng là tốt thật, muốn gọi các ngươi qua nhà ăn cơm lúc nào cũng được. Nguyệt Nga nhà chúng ta lại không thể làm vậy, còn phải nhìn sắc mặt nam nhân của nó mà sống đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.