Sau Khi Thả Thụ Chính Đi, Tôi Bị Giam Cầm Ngược Lại
Chương 1: .
Sep-Moon
02/06/2021
Tôi, Dư Nhàn, giới tính nam, biệt danh là Cá Muối*, một sinh viên đại học vô cùng bình thường, sau khi bị tai nạn xe cộ thì xuyên vào một quyển sách.
(*Cá muối, hay cá ướp muối, dành để ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.)
Ý Chí Thế Giới nói cho tôi biết đây là một quyển sách đam mỹ đổi công, và nhiệm vụ của tôi chính là thay thế nhân vật tra công trong truyện cường thủ hào đoạt* nhân vật chính thụ, làm cho nhân vật chính thụ nhà tan cửa nát, rồi cầm tù anh ta ba năm, cùng anh ta XXOO, sau đó bị nhân vật chính công đá khỏi cuộc chơi, tra công nhung nhớ nhân vật chính thụ cả đời, cuối cùng thì tự sát.
(*Cường thủ hào đoạt là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.)
Ý Chí Thế Giới: "Thân mến, có thể hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao không?"
Tôi kiên định nói: "Không thể!"
Ý Chí Thế Giới: "Vậy thì cậu đi chết đi, người tiếp theo."
Tôi: "Khoan khoan khoan! Tôi làm được tôi làm được! Anh! Không đúng, cha! Cha nhìn con một cái, con làm được, con làm được mà!"
Sau đó cha tôi đập một quyển sách vào mặt tôi, lạnh lùng nói: Đọc kỹ nội dung đi, khi nào cậu tự sát xong thì có thể trở về thế giới cũ.
Tôi mở sách, tên sách là <Cứu Rỗi>, nhân vật thụ tên Lâm Mông, bây giờ anh ta đã bị tôi trói ở trong nhà.
Còn tôi, một tra công vô tình tàn nhẫn lập tức sẽ cùng nhân vật chính thụ lăn qua lăn lại rồi XXOO, hơn nữa còn dùng đồ chơi.
Woa, quả thật làm người mở rộng tầm mắt... Không đúng, là sinh lòng hổ thẹn.
Tôi nhìn cha, nở nụ cười xấu hổ: "Cha, cái này..."
Ý Chí Thế Giới lạnh lùng nhìn quyển sách trên tay tôi một cái: "À, đưa nhầm sách." Nói xong thì ném qua một quyển sách có bìa màu xanh lá: "Quyển đó là giai đoạn trước, cậu đọc quyển này mới đúng."
Tôi quệt mồm mở quyển sách mới ra, quả nhiên độ dày của quyển này thiếu hơn phân nửa!
Hừ, tất cả tinh hoa đều mất hết.
Khi đó tôi còn chưa biết rằng ở khoảng thời gian xa xa nào đấy, những 'tinh hoa' đó đều thông qua một cách khác sử dụng lên người tôi.
……….
Bây giờ, tôi nhìn nhân vật chính thụ đã bị ép uống thuốc đang bị trói trên giường, nội tâm vô cùng phức tạp.
Tay chân của nhân vật chính thụ đều bị một sợi dây nilon màu đỏ trói lại, áo sơ mi trắng mở rộng, da thịt trắng hồng lộ ra bên ngoài, anh ta đang khom lưng, người hơi hơi run rẩy.
Tôi đến gần vài bước, anh ta đột nhiên ngẩng đầu hung hăng trừng tôi, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính ở bên trán. Gương mặt vốn lạnh lùng như thần tiên nay lại ửng màu tình dục, hàm răng trắng cắn chặt vào môi đến bật máu. Khoé mắt của anh ta phiếm hồng, lộ vẻ tức giận, phảng phất như anh ta sẽ lập tức nhào lên đánh nát đầu chó của tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, vô thức rời xa giường.
Nhân vật chính thụ này hung dữ quá, tôi chịu không nổi.
Không được! Nhiệm vụ mà cha giao cho tôi còn chưa hoàn thành, vì tình nghĩa cha con, tôi không thể sợ hãi!
Trừng, trừng cái gì mà trừng! Không phải chỉ là nhân vật chính thụ thôi sao! Tôi còn là chồng của anh đó!
"Khụ, Lâm, Lâm Mông đúng không?" Tôi dồn hết dũng khí trong người mình lại, bắt đầu nhớ thoại, quyết tâm đi theo kịch bản: "Hừ, đã rơi vào tay tôi mà còn cứng đầu?"
Dưới ánh mắt muốn giết người của Lâm Mông, tôi nhích lại gần anh ta, nâng cằm anh ta lên, buông lời cay nghiệt: "Gương mặt này của anh đúng là thèm đàn ông, thèm được làm!"
Mấy lời này gớm quá đi.
Tôi đè xuống cảm giác xấu hổ trong lòng, tận lực giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng nhìn nhân vật chính thụ.
Anh ta nhìn tôi, sau đó lại nhìn cái tay đang nâng cằm anh ta.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
"Nhả ra! A a a! Nhả ra nhanh!"
A a a a!
Con chó chết tiệt này dám cắn tôi!
Nhân vật chính thụ cắn vào eo bàn tay tôi, đau đến mức nước mắt của tôi lập tức chảy ra.
Bây giờ tôi đã bất chấp có OOC* hay không, suy nghĩ duy nhất bây giờ của tôi chính là phải cứu bàn tay thon dài như ngọc của mình từ trong miệng của con chó con này ra!
(*OOC: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.)
Tôi dùng tay còn lại đẩy mặt anh ta ra, nhưng dù tôi làm gì thì anh ta cũng không chịu nhả ra, trong lúc sốt ruột hai chúng ta đều bị ngã xuống giường.
Trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành đè xuống, lập tức làm mắt tôi nổ đom đóm.
Có người chết rồi, nhưng hắn vẫn sống.
Có người tiếp tục sống, nhưng hắn lại chết.
Khi bị nhân vật chính thụ đè dưới người, trong đầu tôi bỗng bật ra mấy câu này.
Tôi bị nhân vật chính thụ đè tới hộc máu, nhưng anh ta dường như cũng bị thuốc làm cho mơ hồ.
Thật sự bị thuốc làm cho mơ hồ rồi?
Tôi cứng đờ nằm trên thảm, người kia đè lên người tôi, cái gì đó của anh ta không ngừng cọ xát vào giữa chân tôi.
Lúc này nhân vật chính thụ mở nhả tay của tôi ra, đầu của anh ta vùi vào cổ tôi. Tôi có thể nghe được tiếng thở dốc và cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ta, theo động tác của anh ta, đầu lưỡi ẩm ướt và hàm răng cứng rắn thỉnh thoảng lại cọ vào tai tôi.
Cả người anh ta phủ một lớp mồ hôi mỏng, mùi chanh thanh mát hoà cùng mùi mồ hôi thoang thoảng, mẹ nó, gợi cảm muốn chết.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, tay run run đưa lên muốn đẩy anh ta ra, nhiệt độ cơ thể của anh ta cao doạ người. Có lẽ cảm nhận được sự chống cự của tôi, anh ta ngẩng đầu hung hăng trừng tôi một cái.
Tôi nhìn vết máu bên miệng anh ta, dường như cảm thấy tay phải ẩn ẩn đau.
"Lâm, Lâm Mông, hay là anh đứng lên trước được không?"
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lâm Mông nhíu lại, anh ta cười lạnh nhìn ta, dùng ánh mắt bảo tôi nhìn tay chân đang bị trói chặt của anh ta.
"Cởi ra."
Tôi đang định cởi trói cho anh ta, nhưng đột nhiên nhớ tới thân thể mới ráp xong này của tôi hay là tôi ngày trước đều là một tên trạch nam* chính hiệu, cởi trói cho anh ta xong tôi sợ mình sẽ bị anh ta đánh cho một trận tơi bời.
(*trạch nam: tương tự với trạch nữ, là những người thường chỉ ru rú trong nhà với cái máy tính, ít vận động.)
Anh ta thấy tôi do dự liền cắn vào tai tôi một cái, tôi sợ tới mức giật bắn người, nhưng hai chân đã bị anh ta đè lại nên chỉ còn thể ngã về đất.
A a a, thụ này hung dữ quá rồi!!
"Cởi, tôi cởi ngay!"
Khụ, sợi dây nát này trói chặt thật.
Tôi thật vất vả mới cởi được sợi dây cột tay anh ta, khi anh ta vừa mới thả lỏng, tôi lập tức nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài.
A a a, cứu mạng, sao cửa lại bị khoá trái thế này!
Trời muốn diệt tôi rồi.
Tôi liều mạng đập cửa, nhưng ngoài cửa không có chút âm thanh nào.
"Muốn chạy?"
Tôi quay đầu, thấy nhân vật chính thụ đã cởi hết dây, đống dây đỏ rơi rụng dưới chân anh ta, anh ta đang đứng đó nhìn tôi một cách chăm chú, tiện tay vuốt mái tóc đã bị ướt sũng mồ hôi trên đầu, lộ ra cái trán trắng tinh.
Anh ta đi tới gần tôi, chân tôi mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, lưng tựa vào cánh cửa lạnh như băng không bao giờ mở ra.
Cha! Cha! Mau tới cứu con trai của cha đi! Con trai của cha ngày đầu tiên đi làm sắp bị nhân vật chính của cha huỷ diệt rồi này!
____________
"Nói! Vì sao lại muốn giam cầm tôi?"
Bốp một tiếng, nhân vật chính thụ đánh mạnh vào mông tôi một cái.
"A!"
Tôi giãy dụa, nhưng tay chân đều bị cột vào cột giường không thể động đậy.
Khi nãy Lâm Mông bắt tôi về, cột tôi lên giường. Anh ta... anh ta còn cởi quần tôi!
Sau đó anh ta leo lên người tôi, đưa thứ đó của mình vào giữa hai chân tôi để giải quyết nhu cầu sinh lý, giải quyết xong rồi thì anh ta bắt đầu đánh mông của tôi.
Hu hu hu, hung dữ quá, thật sự chịu không nổi nữa rồi.
"Anh đẹp thật..."
Tôi úp mặt vào gối, gối bị nước mắt của tôi làm ướt cả một mảng lớn.
"A!"
Lâm Mông lại đánh mông tôi một cái.
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy cặp mông trắng nõn của mình xuất hiện một dấu tay lờ mờ.
"Anh, anh đừng đánh nữa..."
Lâm Mông hừ một tiếng, dùng sức bóp mông của tôi, tôi cắn răng, vừa nãy chỗ bị anh ta đánh tới nóng rát, bây giờ lại bị bóp tới bóp lui, cảm giác càng thêm đau nhức.
Anh ta nhìn tôi úp mặt vào gối không nói chuyện liền quay đầu tôi lại. Tay của anh ta bị nước mắt và nước miếng của tôi dính lấy, anh ta ghét bỏ chùi tay vào ngực tôi.
"Tổng giám đốc Dư đúng không?" Anh ta bóp mặt tôi.
"Phải..." Tôi rưng rưng trả lời anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi một lát, đột nhiên bật cười, đôi mắt đào hoa toả sáng rực rỡ, khóe mắt đuôi mày đều nhuộm sắc tình.
"Chỉ dựa vào anh mà đòi đè người khác?"
???
Thì sao? Như tôi thì thế nào? Anh cười cái bíp, tôi không những đè người khác mà còn đè anh tận ba năm đấy!
"Đừng tới làm phiền tôi nữa." Anh ta trở lại bộ dáng lạnh lùng như thường ngày, bóp mặt tôi lắc lắc, sau đó cúi người xuống đưa tay vòng xuống cơ thể của tôi, cả người tôi cứng đờ, hoảng sợ nhìn anh ta.
Môi của Lâm Mông đụng vào tai tôi, mang theo hơi thở cực nóng.
"Nếu có lần sau thì tôi phế anh."
Lâm Mông rời đi, đi bằng đường cửa sổ.
Căn phòng này nằm ở lầu hai, dưới lầu là những luống hoa nở rộ, trong nguyên tác nhân vật chính thụ cũng là nửa đêm nhảy cửa sổ bỏ chạy.
Nhưng... nhưng người quần áo lộn xộn, mặt đầy nước mắt ở nguyên tác là anh ta chứ không phải tôi!!
Ý Chí Thế Giới: "Không sao, không sao, dù sao cũng không có quá trình cụ thể, không đi quá xa là được rồi."
Tôi uất ức: "Không được! Con chịu không nổi sự uất ức này!"
Tôi xoa xoa cái mông sưng đỏ, nhìn vết cắn rải rác trên cổ mình trong gương, bực bội lật sách, hung tợn xem nội dung cốt truyện ở phía sau.
Hừ hừ, Lâm Mông, anh chờ đó cho tôi! Thù này nhất định phải báo! Tôi không chơi anh đến kêu cha gọi mẹ thì tên tôi sẽ ghi ngược lại!
Tôi đứng ở cửa, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa.
Tôi cố gắng trưng cái gương mặt tổng tài của mình ra, nhưng vừa nhớ tới khi nãy bị người ta đùa giỡn như một nhân viên bán rượu, tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc.
……….
Tôi bước tới cạnh người đang bị còng tay ở trên giường, lạnh giọng nói: "Anh đã là người của tôi." Sau đó ném bản hợp đồng lên đầu anh ta.
Được rồi, tôi không dám ném vào đầu, tôi chỉ vứt nó lên đùi của anh ta, như thế thì có lẽ anh ta sẽ đọc hợp đồng dễ hơn?
Lâm Mông không thèm để ý liếc hợp đồng một cái rồi nhíu mày nhìn tôi.
Nội dung cốt truyện ghi là hôm nay tôi sẽ tới quán bar uống rượu, rồi ngẫu nhiên gặp được Lâm Mông bị chú bán vào đây để làm nhân viên phục vụ, sau đó tôi thuận tay mua anh ta về.
Tổng cộng hết năm triệu đó!
Nhưng mà... Tôi nhìn Lâm Mông đang bị trói ở trên giường. Hôm nay anh ta mặc bộ đồng phục màu trắng đen, tay anh ta bị trói ngược xuống chân giường, lưng thẳng tắp, đường cong cần cổ đẹp vô cùng. Áo sơ mi sơ vin vào quần tây, eo rất nhỏ, chân vừa thẳng vừa dài, kết hợp với gương mặt duyên dáng yêu kiều lành lạnh như hoa quỳnh, tôi bảo đảm cả hai đời tôi chưa từng thấy người nào xinh đẹp như thế.
Tiền này xài đáng giá!
Đúng thế, tôi thừa nhận, tôi đang thèm muốn cơ thể của anh ta! Tôi đê tiện!
Tôi ho khan hai tiếng rồi ngồi xổm xuống, tôi vốn định nâng cằm anh ta lên nhưng lại sợ bị anh ta cắn, cho nên do dự một chút tôi bèn để tay lên đầu của anh ta.
Lông mi dài của anh ta hơi run run, anh ta ngước mắt nhìn tôi: "Lại là anh."
Tôi bị ánh mắt lạnh như băng của anh ta doạ cho hoảng hồn, nhưng đôi tay lại rất vững vàng xoa xoa đầu anh ta, tóc rất mềm, sờ lên rất thoải mái: "Đúng thế, là tôi, chủ nhân của anh."
Lâm Mông cười nhạo một tiếng, trong mắt xuất hiện vài phần nghiền ngẫm: "Chủ nhân?"
Tôi nhìn đôi tay bị còng tay màu bạc khoá lại của anh ta, vô cùng tự tin nói: "Đúng! Từ này về sau tôi chính là chủ nhân của anh!" Sau đó kéo mạnh tóc của anh ta: "Mau gọi chủ nhân!"
(*Cá muối, hay cá ướp muối, dành để ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.)
Ý Chí Thế Giới nói cho tôi biết đây là một quyển sách đam mỹ đổi công, và nhiệm vụ của tôi chính là thay thế nhân vật tra công trong truyện cường thủ hào đoạt* nhân vật chính thụ, làm cho nhân vật chính thụ nhà tan cửa nát, rồi cầm tù anh ta ba năm, cùng anh ta XXOO, sau đó bị nhân vật chính công đá khỏi cuộc chơi, tra công nhung nhớ nhân vật chính thụ cả đời, cuối cùng thì tự sát.
(*Cường thủ hào đoạt là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.)
Ý Chí Thế Giới: "Thân mến, có thể hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao không?"
Tôi kiên định nói: "Không thể!"
Ý Chí Thế Giới: "Vậy thì cậu đi chết đi, người tiếp theo."
Tôi: "Khoan khoan khoan! Tôi làm được tôi làm được! Anh! Không đúng, cha! Cha nhìn con một cái, con làm được, con làm được mà!"
Sau đó cha tôi đập một quyển sách vào mặt tôi, lạnh lùng nói: Đọc kỹ nội dung đi, khi nào cậu tự sát xong thì có thể trở về thế giới cũ.
Tôi mở sách, tên sách là <Cứu Rỗi>, nhân vật thụ tên Lâm Mông, bây giờ anh ta đã bị tôi trói ở trong nhà.
Còn tôi, một tra công vô tình tàn nhẫn lập tức sẽ cùng nhân vật chính thụ lăn qua lăn lại rồi XXOO, hơn nữa còn dùng đồ chơi.
Woa, quả thật làm người mở rộng tầm mắt... Không đúng, là sinh lòng hổ thẹn.
Tôi nhìn cha, nở nụ cười xấu hổ: "Cha, cái này..."
Ý Chí Thế Giới lạnh lùng nhìn quyển sách trên tay tôi một cái: "À, đưa nhầm sách." Nói xong thì ném qua một quyển sách có bìa màu xanh lá: "Quyển đó là giai đoạn trước, cậu đọc quyển này mới đúng."
Tôi quệt mồm mở quyển sách mới ra, quả nhiên độ dày của quyển này thiếu hơn phân nửa!
Hừ, tất cả tinh hoa đều mất hết.
Khi đó tôi còn chưa biết rằng ở khoảng thời gian xa xa nào đấy, những 'tinh hoa' đó đều thông qua một cách khác sử dụng lên người tôi.
……….
Bây giờ, tôi nhìn nhân vật chính thụ đã bị ép uống thuốc đang bị trói trên giường, nội tâm vô cùng phức tạp.
Tay chân của nhân vật chính thụ đều bị một sợi dây nilon màu đỏ trói lại, áo sơ mi trắng mở rộng, da thịt trắng hồng lộ ra bên ngoài, anh ta đang khom lưng, người hơi hơi run rẩy.
Tôi đến gần vài bước, anh ta đột nhiên ngẩng đầu hung hăng trừng tôi, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính ở bên trán. Gương mặt vốn lạnh lùng như thần tiên nay lại ửng màu tình dục, hàm răng trắng cắn chặt vào môi đến bật máu. Khoé mắt của anh ta phiếm hồng, lộ vẻ tức giận, phảng phất như anh ta sẽ lập tức nhào lên đánh nát đầu chó của tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, vô thức rời xa giường.
Nhân vật chính thụ này hung dữ quá, tôi chịu không nổi.
Không được! Nhiệm vụ mà cha giao cho tôi còn chưa hoàn thành, vì tình nghĩa cha con, tôi không thể sợ hãi!
Trừng, trừng cái gì mà trừng! Không phải chỉ là nhân vật chính thụ thôi sao! Tôi còn là chồng của anh đó!
"Khụ, Lâm, Lâm Mông đúng không?" Tôi dồn hết dũng khí trong người mình lại, bắt đầu nhớ thoại, quyết tâm đi theo kịch bản: "Hừ, đã rơi vào tay tôi mà còn cứng đầu?"
Dưới ánh mắt muốn giết người của Lâm Mông, tôi nhích lại gần anh ta, nâng cằm anh ta lên, buông lời cay nghiệt: "Gương mặt này của anh đúng là thèm đàn ông, thèm được làm!"
Mấy lời này gớm quá đi.
Tôi đè xuống cảm giác xấu hổ trong lòng, tận lực giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng nhìn nhân vật chính thụ.
Anh ta nhìn tôi, sau đó lại nhìn cái tay đang nâng cằm anh ta.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
"Nhả ra! A a a! Nhả ra nhanh!"
A a a a!
Con chó chết tiệt này dám cắn tôi!
Nhân vật chính thụ cắn vào eo bàn tay tôi, đau đến mức nước mắt của tôi lập tức chảy ra.
Bây giờ tôi đã bất chấp có OOC* hay không, suy nghĩ duy nhất bây giờ của tôi chính là phải cứu bàn tay thon dài như ngọc của mình từ trong miệng của con chó con này ra!
(*OOC: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài.)
Tôi dùng tay còn lại đẩy mặt anh ta ra, nhưng dù tôi làm gì thì anh ta cũng không chịu nhả ra, trong lúc sốt ruột hai chúng ta đều bị ngã xuống giường.
Trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành đè xuống, lập tức làm mắt tôi nổ đom đóm.
Có người chết rồi, nhưng hắn vẫn sống.
Có người tiếp tục sống, nhưng hắn lại chết.
Khi bị nhân vật chính thụ đè dưới người, trong đầu tôi bỗng bật ra mấy câu này.
Tôi bị nhân vật chính thụ đè tới hộc máu, nhưng anh ta dường như cũng bị thuốc làm cho mơ hồ.
Thật sự bị thuốc làm cho mơ hồ rồi?
Tôi cứng đờ nằm trên thảm, người kia đè lên người tôi, cái gì đó của anh ta không ngừng cọ xát vào giữa chân tôi.
Lúc này nhân vật chính thụ mở nhả tay của tôi ra, đầu của anh ta vùi vào cổ tôi. Tôi có thể nghe được tiếng thở dốc và cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ta, theo động tác của anh ta, đầu lưỡi ẩm ướt và hàm răng cứng rắn thỉnh thoảng lại cọ vào tai tôi.
Cả người anh ta phủ một lớp mồ hôi mỏng, mùi chanh thanh mát hoà cùng mùi mồ hôi thoang thoảng, mẹ nó, gợi cảm muốn chết.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, tay run run đưa lên muốn đẩy anh ta ra, nhiệt độ cơ thể của anh ta cao doạ người. Có lẽ cảm nhận được sự chống cự của tôi, anh ta ngẩng đầu hung hăng trừng tôi một cái.
Tôi nhìn vết máu bên miệng anh ta, dường như cảm thấy tay phải ẩn ẩn đau.
"Lâm, Lâm Mông, hay là anh đứng lên trước được không?"
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lâm Mông nhíu lại, anh ta cười lạnh nhìn ta, dùng ánh mắt bảo tôi nhìn tay chân đang bị trói chặt của anh ta.
"Cởi ra."
Tôi đang định cởi trói cho anh ta, nhưng đột nhiên nhớ tới thân thể mới ráp xong này của tôi hay là tôi ngày trước đều là một tên trạch nam* chính hiệu, cởi trói cho anh ta xong tôi sợ mình sẽ bị anh ta đánh cho một trận tơi bời.
(*trạch nam: tương tự với trạch nữ, là những người thường chỉ ru rú trong nhà với cái máy tính, ít vận động.)
Anh ta thấy tôi do dự liền cắn vào tai tôi một cái, tôi sợ tới mức giật bắn người, nhưng hai chân đã bị anh ta đè lại nên chỉ còn thể ngã về đất.
A a a, thụ này hung dữ quá rồi!!
"Cởi, tôi cởi ngay!"
Khụ, sợi dây nát này trói chặt thật.
Tôi thật vất vả mới cởi được sợi dây cột tay anh ta, khi anh ta vừa mới thả lỏng, tôi lập tức nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài.
A a a, cứu mạng, sao cửa lại bị khoá trái thế này!
Trời muốn diệt tôi rồi.
Tôi liều mạng đập cửa, nhưng ngoài cửa không có chút âm thanh nào.
"Muốn chạy?"
Tôi quay đầu, thấy nhân vật chính thụ đã cởi hết dây, đống dây đỏ rơi rụng dưới chân anh ta, anh ta đang đứng đó nhìn tôi một cách chăm chú, tiện tay vuốt mái tóc đã bị ướt sũng mồ hôi trên đầu, lộ ra cái trán trắng tinh.
Anh ta đi tới gần tôi, chân tôi mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, lưng tựa vào cánh cửa lạnh như băng không bao giờ mở ra.
Cha! Cha! Mau tới cứu con trai của cha đi! Con trai của cha ngày đầu tiên đi làm sắp bị nhân vật chính của cha huỷ diệt rồi này!
____________
"Nói! Vì sao lại muốn giam cầm tôi?"
Bốp một tiếng, nhân vật chính thụ đánh mạnh vào mông tôi một cái.
"A!"
Tôi giãy dụa, nhưng tay chân đều bị cột vào cột giường không thể động đậy.
Khi nãy Lâm Mông bắt tôi về, cột tôi lên giường. Anh ta... anh ta còn cởi quần tôi!
Sau đó anh ta leo lên người tôi, đưa thứ đó của mình vào giữa hai chân tôi để giải quyết nhu cầu sinh lý, giải quyết xong rồi thì anh ta bắt đầu đánh mông của tôi.
Hu hu hu, hung dữ quá, thật sự chịu không nổi nữa rồi.
"Anh đẹp thật..."
Tôi úp mặt vào gối, gối bị nước mắt của tôi làm ướt cả một mảng lớn.
"A!"
Lâm Mông lại đánh mông tôi một cái.
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy cặp mông trắng nõn của mình xuất hiện một dấu tay lờ mờ.
"Anh, anh đừng đánh nữa..."
Lâm Mông hừ một tiếng, dùng sức bóp mông của tôi, tôi cắn răng, vừa nãy chỗ bị anh ta đánh tới nóng rát, bây giờ lại bị bóp tới bóp lui, cảm giác càng thêm đau nhức.
Anh ta nhìn tôi úp mặt vào gối không nói chuyện liền quay đầu tôi lại. Tay của anh ta bị nước mắt và nước miếng của tôi dính lấy, anh ta ghét bỏ chùi tay vào ngực tôi.
"Tổng giám đốc Dư đúng không?" Anh ta bóp mặt tôi.
"Phải..." Tôi rưng rưng trả lời anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi một lát, đột nhiên bật cười, đôi mắt đào hoa toả sáng rực rỡ, khóe mắt đuôi mày đều nhuộm sắc tình.
"Chỉ dựa vào anh mà đòi đè người khác?"
???
Thì sao? Như tôi thì thế nào? Anh cười cái bíp, tôi không những đè người khác mà còn đè anh tận ba năm đấy!
"Đừng tới làm phiền tôi nữa." Anh ta trở lại bộ dáng lạnh lùng như thường ngày, bóp mặt tôi lắc lắc, sau đó cúi người xuống đưa tay vòng xuống cơ thể của tôi, cả người tôi cứng đờ, hoảng sợ nhìn anh ta.
Môi của Lâm Mông đụng vào tai tôi, mang theo hơi thở cực nóng.
"Nếu có lần sau thì tôi phế anh."
Lâm Mông rời đi, đi bằng đường cửa sổ.
Căn phòng này nằm ở lầu hai, dưới lầu là những luống hoa nở rộ, trong nguyên tác nhân vật chính thụ cũng là nửa đêm nhảy cửa sổ bỏ chạy.
Nhưng... nhưng người quần áo lộn xộn, mặt đầy nước mắt ở nguyên tác là anh ta chứ không phải tôi!!
Ý Chí Thế Giới: "Không sao, không sao, dù sao cũng không có quá trình cụ thể, không đi quá xa là được rồi."
Tôi uất ức: "Không được! Con chịu không nổi sự uất ức này!"
Tôi xoa xoa cái mông sưng đỏ, nhìn vết cắn rải rác trên cổ mình trong gương, bực bội lật sách, hung tợn xem nội dung cốt truyện ở phía sau.
Hừ hừ, Lâm Mông, anh chờ đó cho tôi! Thù này nhất định phải báo! Tôi không chơi anh đến kêu cha gọi mẹ thì tên tôi sẽ ghi ngược lại!
Tôi đứng ở cửa, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa.
Tôi cố gắng trưng cái gương mặt tổng tài của mình ra, nhưng vừa nhớ tới khi nãy bị người ta đùa giỡn như một nhân viên bán rượu, tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc.
……….
Tôi bước tới cạnh người đang bị còng tay ở trên giường, lạnh giọng nói: "Anh đã là người của tôi." Sau đó ném bản hợp đồng lên đầu anh ta.
Được rồi, tôi không dám ném vào đầu, tôi chỉ vứt nó lên đùi của anh ta, như thế thì có lẽ anh ta sẽ đọc hợp đồng dễ hơn?
Lâm Mông không thèm để ý liếc hợp đồng một cái rồi nhíu mày nhìn tôi.
Nội dung cốt truyện ghi là hôm nay tôi sẽ tới quán bar uống rượu, rồi ngẫu nhiên gặp được Lâm Mông bị chú bán vào đây để làm nhân viên phục vụ, sau đó tôi thuận tay mua anh ta về.
Tổng cộng hết năm triệu đó!
Nhưng mà... Tôi nhìn Lâm Mông đang bị trói ở trên giường. Hôm nay anh ta mặc bộ đồng phục màu trắng đen, tay anh ta bị trói ngược xuống chân giường, lưng thẳng tắp, đường cong cần cổ đẹp vô cùng. Áo sơ mi sơ vin vào quần tây, eo rất nhỏ, chân vừa thẳng vừa dài, kết hợp với gương mặt duyên dáng yêu kiều lành lạnh như hoa quỳnh, tôi bảo đảm cả hai đời tôi chưa từng thấy người nào xinh đẹp như thế.
Tiền này xài đáng giá!
Đúng thế, tôi thừa nhận, tôi đang thèm muốn cơ thể của anh ta! Tôi đê tiện!
Tôi ho khan hai tiếng rồi ngồi xổm xuống, tôi vốn định nâng cằm anh ta lên nhưng lại sợ bị anh ta cắn, cho nên do dự một chút tôi bèn để tay lên đầu của anh ta.
Lông mi dài của anh ta hơi run run, anh ta ngước mắt nhìn tôi: "Lại là anh."
Tôi bị ánh mắt lạnh như băng của anh ta doạ cho hoảng hồn, nhưng đôi tay lại rất vững vàng xoa xoa đầu anh ta, tóc rất mềm, sờ lên rất thoải mái: "Đúng thế, là tôi, chủ nhân của anh."
Lâm Mông cười nhạo một tiếng, trong mắt xuất hiện vài phần nghiền ngẫm: "Chủ nhân?"
Tôi nhìn đôi tay bị còng tay màu bạc khoá lại của anh ta, vô cùng tự tin nói: "Đúng! Từ này về sau tôi chính là chủ nhân của anh!" Sau đó kéo mạnh tóc của anh ta: "Mau gọi chủ nhân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.