Sau Khi Thả Thụ Chính Đi, Tôi Bị Giam Cầm Ngược Lại

Chương 2: .

Sep-Moon

02/06/2021

"Không gọi? Không gọi cũng không sao, đổi cách khác, anh gọi tôi là ông xã?"

Tôi cười hì hì chọt chọt eo của Lâm Mông, anh ta nhíu mày né sang một bên, chẳng thèm để ý tới tôi.

"Gọi ông xã."

Tôi lại dùng ngón trỏ chọt chọt, có độ co dãn, anh ta khẳng định có cơ bắp.

"Anh bảo tôi gọi anh là gì?" Lâm Mông không thể nhịn được nữa, trợn mắt nhìn tôi.

"Ông xã." Tôi cười híp mắt.

Anh ta tự nhiên bật cười, giọng nói cũng không trong trẻo như ngày thường mà có chút trầm: "Bé ngốc nghếch."

"Anh dám chơi tôi!" Tôi vừa kéo cái hồn đã bị giọng nói của anh ta câu đi về thì mới nhận ra mình bị thằng nhóc này đùa giỡn, lại nhìn anh ta đang bị trói không thể di chuyển, lòng háo sắc bỗng nổi lên, tôi đặt mông ngồi lên đùi anh ta, hai tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn nhiệt tình xoa xoa bóp bóp, vô cùng sỗ sàng.

"Nếu anh muốn tôi gọi anh là ông xã thì cứ nói, anh vui là được." Tôi sà vào lòng anh ta cọ cọ, ngửi ngửi vị chanh trên người của anh ta, cố ý bóp cuống họng làm ra cái giọng the thé: "Ông xã~"

……….

Im lặng, im lặng là liều thuốc bổ cho sức khoẻ gia đình và xã hội.

Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phát điên của Lâm Mông, anh ta vội nghiêng đầu không nhìn tôi.

"Ông xã, anh cứng rồi."

Lâm Mông cứng, chứng tỏ anh ta có dục vọng, nói ngắn gọn lại là, anh ta có ý với tôi.

Rất tốt, hoàn toàn phù hợp với nội dung cốt truyện! Tôi có thể đưa anh ta về để nhốt!

Nếu đã nói là phải làm ngay, ngay ngày hôm đó tôi lập tức đóng gói gửi Lâm Mông về biệt thự của mình.

Nhưng biệt thự lần này là nơi được thiết kế đặc biệt dành để nhốt anh ta, biệt thự nằm lẻ loi trên một cái đảo hoang vắng vẻ, cả cái đảo chỉ có nơi này có người sống, vô cùng thích hợp để chơi trò tình yêu cưỡng chế!

"Manh Manh*, anh nhìn đi, cả vùng biển này đều là quà tôi dành tặng anh!" Tôi mở cửa sổ rồi quay lại thâm tình nhìn Lâm Mông đang bị khoá trên ghế.

(Chữ Mông 蒙 và chữ Manh 萌 đều đọc là Meng, Dư Nhàn gọi Meng Meng, nghe thì giống Mông Mông nhưng thật ra là gọi Manh Manh)

Anh ta bị tôi lăn qua lăn lại tới bực bội, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho tôi.

Tôi đi tới nhìn anh ta, chậc chậc, mỹ nhân gặp nạn, đoá hoa sen tuyết cao cao không thể chạm lại bị ngã xuống vũng bùn. Mặt mày mỹ nhân tiều tuỵ, khiến người khác nhìn mà lòng ngứa ngáy không thôi.

Nói thật, nhìn bộ dạng bây giờ của anh ta lương tâm tôi vẫn có hơi cắn rứt, nhưng trong nguyên tác anh ta còn bị chơi thảm hơn bây giờ. Ý Chí Thế Giới cũng nói rồi, việc này không thiếu người làm, lỡ đâu lần tới là cái đồ biến thái nào đó, anh ta đẹp như vầy chắc chắn sẽ bị chơi tới chết.

"Anh nói anh đã mua tôi?" Anh ta mở to mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi.

Tôi thấy cuối cùng anh ta cũng chịu để ý tới mình, vội gật đầu rồi đi lại gần anh ta: "Đúng đúng, nên bây giờ anh là người của tôi rồi."

Lâm Mông khẽ cười: "Vậy anh muốn tôi làm gì?"

Tôi trực tiếp đặt mông ngồi xuống cái thảm bên cạnh anh ta, đếm ngón tay: "Ăn chung này, ở chung này, ngủ chung nữa này."

"Được." Anh ta nhìn tôi, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình dịu dàng đến mức có thể: "Vậy anh có thể mở khoá cho tôi trước không?"

Tôi nhìn cổ tay đỏ lên vì bị trói của anh ta, có hơi do dự: "Tôi cởi trói cho anh, nhưng anh không được đánh tôi."

"Không đánh."

Tôi lấy chìa khoá được giấu trong quần áo ra, định mở còng cho anh ta nhưng lại chợt nghĩ tới cái gì: "Tôi nói cho anh một chuyện, anh không được giận đấy."

"Ừ, tôi không giận."

Tôi sờ sờ đầu anh ta rồi mở khoá còng tay, sau đó đi nhanh tới cửa, lúc này mới úp úp mở mở nói: "Anh phải ở đây với tôi một năm, trong một năm này thì anh không được đi đâu hết. Còn nữa... chỗ này không có nhân viên vệ sinh cũng không có đầu bếp, cho nên mấy việc nội trợ trong nhà giao cho anh hết đó! Tạm biệt!"

Tôi mở cửa rồi chạy thật nhanh xuống lầu, khi xuống tới lầu một thì nghe trên lầu truyền ra thanh âm đè nén lửa giận của Lâm Mông.

"Dư, Nhàn! Anh cút về đây cho tôi!"

……….

"Không phải đã nói trước việc nhà đều do anh làm sao..." Tôi ném cái giẻ lau đi, lầm bầm mắng: "Trên cõi đời này có thụ nhà nào như nhà này không, chẳng hiền lành lại còn hung dữ, còn bắt ông xã nhà mình lau cửa sổ nữa chứ."

"Anh đang lầm bầm cái gì đấy? Có muốn ăn cơm tối không?" Tiếng của Lâm Mông truyền ra từ phòng bếp.

"Muốn, muốn chứ!" Tôi vội vàng cầm lại cái giẻ lau rồi cắm đầu làm việc.

Tôi đau khổ chùi cửa sổ, vừa nghĩ tới cuộc sống này còn phải kéo dài một năm nữa, cả người lập tức uể oải.

Trong sách ghi là sau khi tra công bắt được Lâm Mông thì trực tiếp dẫn anh ta về cái biệt thự lần trước, dùng đủ loại dụng cụ giày vò anh ta một đêm, sau đó dùng xích sắt khoá anh ta lại nhốt ở đó. Nhân vật chính thụ cũng thừa dịp người trông giữ không để ý chạy trốn mấy lần, nhưng luôn bị bắt lại, mỗi lần bị bắt lại là bị tra tấn thảm hơn lần trước, cuối cùng bị tra nam dứt khoát đánh gãy chân.



Sau khi nhốt nhân vật chính thụ một năm, thì hai năm về sau tra công nuôi anh ta như nuôi bạn tình, có đôi khi cũng dẫn theo anh ta đi ra ngoài để gặp người khác. Nhưng ai ngờ Lâm Mông gặp được nhân vật chính công, sau đó hai người hợp lực làm cho công ty của tra công phá sản, cuối cùng bẻ gãy chân của tra công.

Lúc đọc sách, khi đọc tới đoạn này thì tôi cảm thấy hả hê vô cùng, nhưng vừa nghĩ tới bản thân chính là tên tra công kia, tôi liền cười không nổi.

Ý Chí Thế Giới nói chỉ cần đi theo kịch bản chính là được, nhưng không thể OOC nhân vật, nói cách khác chỉ cần Lâm Mông không chạy trốn thì tôi cũng không cần trừng phạt anh ta.

Nghĩ tới nghĩ lui thì tôi chợt nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp này, tôi và anh ta sẽ cùng ở trên đảo này một năm, hết năm lại về.

Mẹ nó, tôi thật sự là liều mình vì quân tử.

Còn về vì sao cái biệt thự to đùng như thế này lại không có người hầu, thì chỉ có một lý do mà thôi, đó chính là... tôi không có tiền!

Mấy người có biết một cái đảo đắt bao nhiêu không? Cho dù có mười Lâm Mông cũng mua không nổi!

Nhưng dù sao cũng không phải tiền của mình, điều này làm lòng tôi dễ chịu hơn một chút. Tôi cũng không cần lo mấy về việc của công ty, bên đó đã có Ý Chí Thế Giới trông coi giúp, tôi chỉ cần online theo dõi là được.

Trong những năm này tôi vẫn cho Lâm Mông đi học, nhưng chỉ có thể học online, trong nguyên tác anh ta còn lớn hơn tôi một tuổi, là sinh viên đại học mới lên năm 3.

Nếu anh ta muốn nhắn tin cầu cứu bên ngoài thì Ý Chí Thế Giới sẽ chặn tin nhắn đó lại, nhưng không biết vì sao tới tận bây giờ anh ta cũng không nói với ai chuyện anh ta bị nhốt lại, bạn bè của anh ta đều nghĩ rằng anh ta đã ra nước ngoài.

Tôi suy nghĩ một chút thì chợt hiểu, cũng đúng, anh ta ở chỗ này có ăn có học, còn không cần lo bị bọn đòi nợ làm phiền, nghĩ thế nào thì anh ta cũng là người có lợi.

Chậc, tôi đúng là một người tốt.

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy người đầy sức mạnh, vứt cái giẻ lau qua một bên rồi cao giọng gọi: "Manh Manh, sườn sào chua ngọt làm xong chưa? Tôi đói rồi!"

Giọng nói ung dung của Lâm Mông truyền ra: "Lau xong lầu một rồi mới được ăn."

Hu hu, một xíu địa vị gia đình cũng không có!

.......

"Manh Manh, tối nay chúng ta ngủ chung đi." Tôi hướng về phòng bếp hô lên, Lâm Mông gật gật đầu, nhưng cũng không quay đầu lại.

Tôi ngồi xuống ghế salon, nhàm chán bấm bấm cái điều khiển tivi, suy nghĩ cũng bay tán loạn.

Ba năm cũng sắp hết, những năm này tôi và Lâm Mông sống trên đảo cũng không tệ lắm, anh ta nấu cơm rất ngon, cũng dễ sống chung. Anh ta hơi ít nói, tính tình cũng hung dữ, nhưng anh ta đã nói không đánh tôi, nên cho dù tôi có ba hoa chích choè thế nào anh ta cũng không đánh, chân quân tử!

Sau khi về Hải Thị thì anh ta cũng học năm tư, năm tư ít tiết, tôi đã để cho anh ta tới công ty thực tập, làm trợ lý cho mình. Đôi khi tôi cũng 'tình cờ', 'vô ý' tiết lộ một ít thông tin quan trọng của công ty cho anh ta, thuận tiện cho việc sau này anh ta muốn cướp quyền của tôi.

Nghĩ thế, tôi đột nhiên có chút thương cảm, mẹ nó, mình thật vĩ con mẹ nó đại mà, người ta nuôi con trai ruột cũng không dốc hết tâm huyết như tôi.

Lâm Mông đi tới lấy một tờ khăn giấy để lau tay, tôi thuận tay đưa cho anh ta một tuýp kem dưỡng tay, anh ta nhíu mày: "Không cần."

"Sao lại không cần?" Tôi kéo tay của anh ta lại gần rồi cẩn thận thoa kem lên.

Cái tay quý báu của con trai tôi đấy!

Tôi vuốt ve ngón tay thon dài của Lâm Mông rồi nhéo nhéo lòng bàn tay của anh ta, kem dưỡng tay vị chanh thơm thơm thoa lên tay mềm mềm, cầm thật thích.

"Sờ đủ chưa?" Chất giọng lành lạnh truyền tới, tôi vội vàng bỏ tay ra, trong lòng bàn tay còn vương độ ấm của bàn tay người nọ.

"Khụ, có ai sờ gì đâu, tôi, tôi chỉ đang thoa kem dưỡng tay giúp anh thôi."

Tôi lẩm bẩm vài câu, rồi lại nhịn không được hỏi vấn đề mà mình đã nghẹn cả một ngày: "Đúng rồi Manh Manh, anh thấy tổng giám đốc Nghiêm ngày hôm qua thế nào?"

Nghiêm Duy, nhân vật chính công trong <Cứu Rỗi>. Tôi nhớ khi nhân vật chính thụ và nhân vật chính công lần đầu gặp là đã cấu kết với nhau, sau đó đồng lòng cùng nhau xử lý tra công, kết qua tra công trực tiếp Game Over, hết phim.

Nhưng đối với tôi thì khi tôi chết nghĩa là tôi sẽ được về nhà... Tuy trong nhà cũng chẳng có ai chờ tôi về.

"Tổng giám đốc Nghiêm?" Lâm Mông khó hiểu nhìn tôi: "Anh ta làm sao?"

Anh ta đột nhiên híp mắt, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần, giọng nói cũng lạnh xuống: "Anh nhìn trúng anh ta rồi?"

???

Cái gì đấy? Vừa ăn cướp vừa la làng? Không phải người nhìn trúng người kia là mấy người sao? Đổ thừa cho ai đấy bạn ơi? Bạn chột dạ rồi đúng không? Bạn muốn nghỉ chơi đúng không?

Tôi tức tới đỏ mặt, còn chưa kịp trả lời thì lại nghe anh ta nói: "Anh lại phát bệnh rồi?"

"Ai phát bệnh? Anh bệnh thì có!" Tôi giận tới giơ chân, đứng lên chỉ vào anh ta: "Anh mới có bệnh đó! Tôi không quan tâm anh nữa!"

Nói xong tôi thở phì phò chạy lên lầu rồi đóng cửa một cái rầm, tôi vốn định giả vờ tức giận doạ anh ta một tí, ai ngờ lại thành tự mình dọa mình.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy bực bội, khi nằm xuống cái giường mềm mại thì cái đầu như muốn bốc hoả của tôi cũng tỉnh táo lại.

Lâm Mông hỏi tôi phát bệnh à, là vì lúc trước tôi nói với anh ta tôi nhốt anh ta lại là vì tôi mắc căn bệnh Rối loạn nhân cách phụ thuộc*. Tôi vừa gặp anh ta thì đã yêu, nếu như anh ta không ở bên cạnh thì tôi sẽ phát bệnh, tôi nói với anh ta chỉ cần anh ta ở bên cạnh tôi ba năm là được, có lẽ sau ba năm tôi sẽ không còn hứng thú với anh ta nữa.



(Rối loạn nhân cách phụ thuộc là một chứng bệnh lâu dài trong đó một người phụ thuộc vào người khác để đáp ứng nhu cầu về cảm xúc và thể chất của họ, và chỉ có một thiểu số đạt được mức độ độc lập bình thường.)

Dù sao có thể bịa thế nào thì tôi cứ bịa thế đó, mới đầu anh ta cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng ba năm này anh ta đi đâu tôi cũng đi theo đó, đến tối thì cách vài ngày lại phải ngủ chung với anh ta một lần, đoán chừng anh ta cũng thật sự tin lời của tôi rồi, nếu không thì trên đời này làm gì có người nào mà lại dính sát người khác như thế?

"Ra ăn cơm."

Tôi cảm giác được có một ngón tay lạnh như băng đang chọc sau gáy mình, tôi xoay đầu lại úp mắt vào gối. Hừ, không để ý anh ta nữa.

Cái tay lành lạnh kia lại chọc chọc cổ của tôi một lúc, thấy tôi không để ý thì đầu ngón tay thuận theo cổ của tôi trượt xuống dưới, sau đó khều nhẹ vào trái cổ của tôi.

Tôi vứt cái tay kia ra, trở mình nhìn anh ta. Lâm Mông đang quỳ một chân ở cạnh, tôi vừa quay qua thì hai chóp mũi bỗng chạm vào nhau, hơi thở giao hoà. Anh ta chớp chớp mắt, hàng mi mềm mại đó dường như đều đang chạm vào mí mắt tôi.

Cả hai chúng tôi đều không động, tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi, tôi có thể thấy được chính bản thân trong đôi mắt trong suốt của người nọ.

Có lẽ thời gian đã qua thật lâu, cũng có khi chỉ vừa mới chớp mắt, anh ta rủ mắt, đôi mi dày che mất tình cảm ở bên trong.

"Kem dưỡng tay thoa không đều."

Một bàn tay mang theo hơi lạnh nắm lấy tay của tôi.

.......

Chùm đèn thuỷ tinh treo trên cao toả ra một ánh sáng vàng ấm áp, phủ lên cơ thể của người đang chơi đàn.

Lâm Mông mặc một bộ tây trang màu trắng, bàn phím trắng đen càng làm nổi bật bàn tay thon dài trắng nõn như ngọc của anh ta. Theo từng động tác nhịp nhàng, một chuỗi tiếng đàn bay ra từ đầu tay anh, đôi mắt hâm mộ của tất cả mọi người lưu luyến trên tấm lưng thẳng tắp và xương hàm xinh đẹp. Gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, tóc trên trán đều được vuốt lên nên đã không còn thứ gì che khuất đôi mắt trong suốt chăm chú của người nọ, môi mỏng nhạt màu mím lại thành một đường thẳng tắp, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn toả sáng như ánh trăng.

A a a a a! Hu hu, chồng tôi đẹp trai quá đi!

Tôi ho khan hai tiếng, đè xuống tiếng rít gào trong nội tâm, ngồi thẳng lưng, tay nghiêm túc đặt ở hai bên đầu gối, bảo trì sự rụt rè quý tộc, nhìn Lâm Mông không chớp mắt.

"Tiểu Dư Tổng?" Một giọng nói khá trầm truyền tới, trên vai tôi bỗng xuất hiện một bàn tay ấm áp.

Tôi ngẩng đầu, gương mặt phong lưu ngang ngạnh và ánh nhìn nghiền ngẫm của Nghiêm Duy đập vào mắt tôi: "Đã lâu không gặp."

Tình địch tới rồi!

Tôi vô thức ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn hắn. Nghiêm Duy cười một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, cái tay đang khoác lên vai cũng vô tình chạm vào mặt tôi.

Tôi lập tức nhíu mày: "Anh ngồi gần quá rồi." Nói xong liền muốn rời khỏi, tôi cũng không muốn ngồi đây cũng gã so xem chân ai thô hơn ai.

Ai ngờ cái tay của Nghiêm Duy chẳng biết lúc nào đã rơi xuống eo tôi, thấy tôi muốn đi, hắn ôm eo tôi kéo trở về.

Thịt mềm bên eo bị gã chạm vào, làm tôi kêu lên một tiếng, suýt chút nữa ngã vào lòng ngực hắn.

Tôi đưa tay chống lên ngực gã để kéo khoảng cách: "Anh muốn làm gì?"

Nghiêm Duy cười, chiếc bông tai màu lam bên tai sáng muốn mù mắt, hắn đưa đầu tới gần tai của tôi, rồi phun ra một hơi cực nóng.

"Muốn chơi anh, Tiểu Dư Tổng, anh có chịu không?"

???

Chơi cái tía nhà anh! Nói! Có phải anh uống lộn thuốc rồi không?

Tôi còn chưa kịp phát điên thì cánh tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, tôi bị giật ngược ra phía sau, chóp mũi đụng phải lồng ngực cứng rắn của người vừa đến.

Gãy mũi tôi rồi... Tôi chớp mắt mấy cái, đau đến mức sắp chảy nước mắt.

"Tổng giám đốc Nghiêm, chúng tôi có việc đi trước, xin thứ lỗi không tiếp được!" Tôi nghe được một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ trên đỉnh đầu, sau đó bị người nửa kéo nửa ôm đi ra ngoài.

.......

Trên xe, Lâm Mông lạnh mặt lái xe, tôi run run thắt xong dây an toàn rồi co lại thành một cục ở ghế tài xế, thở mạnh một tiếng cũng không dám.

Không đúng lắm, chuyện này là sao? Tuy thiết lập của nhân vật chính công trong nguyên tác là tổng giám đốc phong lưu sau đó lại biến thành trung khuyển, nhưng người mà hắn nên động dục là Lâm Mông mới đúng? Hắn động dục với tôi làm gì?

Khoan! Chẳng lẽ nhân vật chính công cũng bị người xuyên qua?

Nghĩ tới khả năng này, tôi giật nảy mình, ở trong lòng điên cuồng gọi Ý Chí Thế Giới.

Hu hu. Không trả lời, thằng cha chó chết này đi đâu mất rồi?

"Xuống xe."

Tới gara, Lâm Mông không liếc tôi lấy một cái, tự mình xuống xe vào nhà.

Buồn nha! Anh ta hôm nay không thắt dây an toàn cho tôi!

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thả Thụ Chính Đi, Tôi Bị Giam Cầm Ngược Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook