Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 22:
Miên Hoa Thảng
22/05/2024
Để lại mọi người ở lại bàn ăn với hàng tá suy nghĩ ngổn ngang không tài nào giải quyết được.
Ông cụ vừa đi, người ở đây cũng lần lượt rời đi, họ đều tự mình chọn nơi yên tĩnh để thảo luận về tình thế trước mắt.
Hứa Ngạn Ôn lo lắng: "Chắc chắn là cha nhắm tới tiếng lòng của Nhân Nhân, muốn mượn tay con bé để tái thiết lập lại bầu không khí ở trong công ty.”
Hứa Dao: "E rằng chính ông nội cũng không có cách nào khác, mắt thấy thế lực của thím hai ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, dượng út cũng dựa vào những con cáo già ở trong công ty để lấy được hạng mục mới, nếu như không ngăn cản, chẳng mấy chốc công ty sẽ bị chia năm sẻ bảy hầu như không còn lại gì nữa, đây chính là giang sơn mà ông nội đã vất vả lắm mới có được.”
Khương Hân nghẹn ngào: "Nhưng Nhân Nhân cũng là cốt nhục mà mẹ mới tìm được, ông cụ làm vậy nhẫn tâm quá.”
Hứa Dao nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, trấn an bà: "Mẹ đừng lo lắng quá, nếu như ông nội cố ý làm như vậy, không phải còn có con ở đây sao, con sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cho chị, hơn nữa, trông ông nội không giống như muốn làm điều đó để nhằm vào chị gái, ngược lại trông giống như ông đang muốn bồi dưỡng chị gái hơn, mẹ cũng biết ông nội có tính đa nghi mà, tiếng lòng của chị gái vừa vặn có thể khiến cho ông nội an tâm.”
Hai vợ chồng liếc nhau, đồng thời nghĩ đến tâm tư đơn thuần của con gái, nhất thời có chút khó nói.
Một lúc lâu sau, Hứa Ngạn Ôn thở dài: "Thôi, nếu như cha đã cố ý làm như vậy, anh và Dao Dao cũng chỉ có thể để ý giúp con bé nhiều hơn, dựa theo trình độ diễn xuất của Đường Uyển, chắc chắn bà ta sẽ không ủy thác trọng trách gì cho con bé đâu, hẳn là sẽ cho con bé cái chức gì đó nhàn rỗi ít bị người ta dòm ngó, chỉ cần con bé…"
Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của con gái thích ăn dưa, Hứa Ngạn Ôn cười nói: "Người làm cha đương nhiên phải bảo vệ con mình vô điều kiện, bà xã yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho cả Dao Dao và Nhân Nhân.”
Khương Hân kéo tay Hứa Dao, áy náy nói: "Mẹ xin lỗi con nhiều lắm Dao Dao, vốn dĩ nên là chị của con chăm sóc cho con mới đúng, có điều dựa vào tình huống hiện tại, chỉ có thể nhờ con mà thôi, coi như con giúp mẹ một việc này thôi, có được không con?”
“Cha mẹ yên tâm, mặc kệ con có phải là con gái ruột của hai người hay không, thì sứ mệnh chia sẻ nỗi lo của cha mẹ, giúp đỡ chị gái vẫn sẽ không thay đổi, ở trong lòng con, ơn dưỡng dục vĩnh viễn lớn hơn ơn sinh thành.”
Mũi của Hứa Dao chua xót, bất cứ lúc nào cha mẹ cũng bận tâm đến cảm nhận của cô ta, làm sao cô ta có thể cảm thấy ghen tị với chị được cơ chứ.
Vốn dĩ chính cô ta là người đã cướp lấy những món đồ thuộc về chị gái, hôm nay cùng lắm chỉ là vật về nguyên chủ mà thôi, công ơn dưỡng dục của cha mẹ, cô ta có dốc hết sức lực cả đời mình cũng không có cách nào báo đáp lại hết toàn bộ được, làm sao cô ta có thể tính toán chi li cơ chứ.
Nghe nói như thế, hai vợ chồng đồng thời cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, yêu thương sờ sờ đầu của cô ta.
Khương Hân ôm vai con gái, "Đi, chúng ta đi ra vườn hoa, vừa đi dạo vừa chờ Nhân Nhân.”
“Ừ.”
Một gia đình ba người đi về phía vườn hoa.
*
Bên hồ sen cách nhà chính năm trăm mét.
Đường Uyển ra sức hất tay bị Hứa Ngạn Duệ nắm lấy kéo lại, lạnh lùng nói: "Ông muốn làm gì vậy hả, bản thân không có bản lĩnh giải quyết được ông cụ, còn để yên cho ông cụ nâng cả nhà anh cả lên, muốn mượn cơ hội để bản thân xuống đài, tại sao ông không lo nghĩ cách mà lại lấy tôi ra trút giận làm gì cơ chứ?”
Ông cụ vừa đi, người ở đây cũng lần lượt rời đi, họ đều tự mình chọn nơi yên tĩnh để thảo luận về tình thế trước mắt.
Hứa Ngạn Ôn lo lắng: "Chắc chắn là cha nhắm tới tiếng lòng của Nhân Nhân, muốn mượn tay con bé để tái thiết lập lại bầu không khí ở trong công ty.”
Hứa Dao: "E rằng chính ông nội cũng không có cách nào khác, mắt thấy thế lực của thím hai ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, dượng út cũng dựa vào những con cáo già ở trong công ty để lấy được hạng mục mới, nếu như không ngăn cản, chẳng mấy chốc công ty sẽ bị chia năm sẻ bảy hầu như không còn lại gì nữa, đây chính là giang sơn mà ông nội đã vất vả lắm mới có được.”
Khương Hân nghẹn ngào: "Nhưng Nhân Nhân cũng là cốt nhục mà mẹ mới tìm được, ông cụ làm vậy nhẫn tâm quá.”
Hứa Dao nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, trấn an bà: "Mẹ đừng lo lắng quá, nếu như ông nội cố ý làm như vậy, không phải còn có con ở đây sao, con sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cho chị, hơn nữa, trông ông nội không giống như muốn làm điều đó để nhằm vào chị gái, ngược lại trông giống như ông đang muốn bồi dưỡng chị gái hơn, mẹ cũng biết ông nội có tính đa nghi mà, tiếng lòng của chị gái vừa vặn có thể khiến cho ông nội an tâm.”
Hai vợ chồng liếc nhau, đồng thời nghĩ đến tâm tư đơn thuần của con gái, nhất thời có chút khó nói.
Một lúc lâu sau, Hứa Ngạn Ôn thở dài: "Thôi, nếu như cha đã cố ý làm như vậy, anh và Dao Dao cũng chỉ có thể để ý giúp con bé nhiều hơn, dựa theo trình độ diễn xuất của Đường Uyển, chắc chắn bà ta sẽ không ủy thác trọng trách gì cho con bé đâu, hẳn là sẽ cho con bé cái chức gì đó nhàn rỗi ít bị người ta dòm ngó, chỉ cần con bé…"
Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của con gái thích ăn dưa, Hứa Ngạn Ôn cười nói: "Người làm cha đương nhiên phải bảo vệ con mình vô điều kiện, bà xã yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho cả Dao Dao và Nhân Nhân.”
Khương Hân kéo tay Hứa Dao, áy náy nói: "Mẹ xin lỗi con nhiều lắm Dao Dao, vốn dĩ nên là chị của con chăm sóc cho con mới đúng, có điều dựa vào tình huống hiện tại, chỉ có thể nhờ con mà thôi, coi như con giúp mẹ một việc này thôi, có được không con?”
“Cha mẹ yên tâm, mặc kệ con có phải là con gái ruột của hai người hay không, thì sứ mệnh chia sẻ nỗi lo của cha mẹ, giúp đỡ chị gái vẫn sẽ không thay đổi, ở trong lòng con, ơn dưỡng dục vĩnh viễn lớn hơn ơn sinh thành.”
Mũi của Hứa Dao chua xót, bất cứ lúc nào cha mẹ cũng bận tâm đến cảm nhận của cô ta, làm sao cô ta có thể cảm thấy ghen tị với chị được cơ chứ.
Vốn dĩ chính cô ta là người đã cướp lấy những món đồ thuộc về chị gái, hôm nay cùng lắm chỉ là vật về nguyên chủ mà thôi, công ơn dưỡng dục của cha mẹ, cô ta có dốc hết sức lực cả đời mình cũng không có cách nào báo đáp lại hết toàn bộ được, làm sao cô ta có thể tính toán chi li cơ chứ.
Nghe nói như thế, hai vợ chồng đồng thời cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, yêu thương sờ sờ đầu của cô ta.
Khương Hân ôm vai con gái, "Đi, chúng ta đi ra vườn hoa, vừa đi dạo vừa chờ Nhân Nhân.”
“Ừ.”
Một gia đình ba người đi về phía vườn hoa.
*
Bên hồ sen cách nhà chính năm trăm mét.
Đường Uyển ra sức hất tay bị Hứa Ngạn Duệ nắm lấy kéo lại, lạnh lùng nói: "Ông muốn làm gì vậy hả, bản thân không có bản lĩnh giải quyết được ông cụ, còn để yên cho ông cụ nâng cả nhà anh cả lên, muốn mượn cơ hội để bản thân xuống đài, tại sao ông không lo nghĩ cách mà lại lấy tôi ra trút giận làm gì cơ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.