Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 23:
Miên Hoa Thảng
22/05/2024
"Con mẹ nó, tôi tức giận là vì không ngờ bà đã ăn vụng rồi lại còn dám ăn đến trên đầu em rể của tôi, bà bị điên rồi à, dù nói thế nào thì Ngạn Văn cũng là em gái ruột của tôi, con mẹ nó chứ, bà làm như vậy rốt cuộc có còn muốn để cho tôi tiếp tục làm người hay không?"
“Nếu tôi không gạ gẫm Quách Thành thì em gái của ông sẽ không bị phản bội chắc? Thay vì chỉ biết ở chỗ này rồi lo trách cứ người khác, không bằng ông dạy cái tài đoạn tình tuyệt ái của ông cho em gái ông đi, để em gái ông sớm ngày tỉnh ngộ bỏ rơi Quách Thành, dù sao ông cụ cũng đã ứa gan ứa mắt anh ta từ lâu rồi, thêm một Quách Thành thì chúng ta lại có thêm một kẻ địch phân chia tài sản, con mẹ nó, ông có thể đi tính sổ đúng người thay vì trách vợ mình hay không hả?”
Hứa Ngạn Duệ cười nhạo bà ta: "Bà làm như tôi chưa từng nói gì chắc, mỗi lần chỉ cần tôi nói đến việc Quách Thành không tốt như thế nào, con bé lập tức xù lông lên, bất kể ai có nói gì cũng không chịu nghe lọt tai, không phải con bé cứ thích tự làm bản thân mình mất mặt đó sao.”
"Vậy cuối cùng tôi chơi đùa với anh ta thì có vấn đề gì hả? Con mẹ nó, em gái của ông còn chưa có xù lông nữa mà ông ở đây cáu gắt với tôi làm cái gì?"
“Bà! Bà vẫn nghĩ rằng bản thân làm thế là có lý có tình à?" Hứa Ngạn Duệ cảm thấy da mặt của người này còn dày hơn ông ta.
"Chẳng lẽ tôi còn không có quyền làm thế ư? Tôi đã sinh ra một đứa con trai cho nhà họ Hứa các người rồi còn gì, để cho ông có thể được lên cao nhờ con trai của mình, để cho ông cụ có được thể diện vì có cháu trai tài giỏi, chia chút thực quyền cho ông, lót sẵn đường cho con trai chúng ta sau này kế thừa gia nghiệp, nếu không thì lúc này ông vẫn còn đang làm giám sát viên ở công trường kia kìa."
"Chỉ bằng vào những việc đó thôi là ông đã phải cảm thấy biết ơn tôi rồi, mỗi ngày đều phải dâng hương tích công đức cho tôi, tôi chơi đùa với Quách Thành thì có vấn đề gì hả? Ông còn chơi cả mẹ kế của bạn học A Diệu nữa kia kìa, ông có tư cách gì để khiển trách tôi hả?!"
“Bà…”
Hứa Ngạn Duệ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng ông ta thật sự không tìm ra được lý do để phản bác ngược lại đối phương, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Được rồi, tôi không nói những chuyện này với bà nữa, nếu ông cụ thật sự dẫn con nhỏ kia tới làm việc dưới trướng bà, bà cũng phải chuẩn bị để cho con nhỏ làm cái gì đó đi, tiếng lòng tà môn ngoại đạo đó thật sự khiến cho người ta hận chết đi được, nói không chừng để con nhỏ kia ở bên cạnh chính là để bản thân tự hủy đấy.”
Chỉ cần Hứa Ngạn Duệ nhớ tới tiếng lòng đáng lo ngại của Hứa Nhân Nhân là ông ta đã cảm thấy đau đầu đau răng đau tim, cái kiểu đau này hoàn toàn không ngăn lại được!
Đường Uyển bình tĩnh nở nụ cười, "Ông cũng nói tiếng lòng của con nhỏ kia khiến người ta căm hận, vậy thì cứ để cho con nhỏ kia tự kéo thù hận về phía nó đi, không phải nó thích ăn dưa sao, cứ để nó tự ăn dưa sình bụng chết là được chứ gì.”
Hứa Ngạn Duệ vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: "Đúng vậy, mấy ông già ở trong công ty cũng không phải đèn cạn dầu, chờ con nhỏ đó chọc tới mấy ổng là tự khắc sẽ nếm mùi đau khổ ngay thôi.”
“Biết vì sao tôi mạnh hơn ông không, bởi vì lúc làm việc tôi sẽ động não, mà không phải chỉ biết rống giận với người ta.”
“Được rồi, bà tài giỏi, bà trâu bò nhất!”
*
Dưới giàn tử đằng cách nhà chính không xa, Hứa Ngạn Văn và Quách Thành sóng vai đi tới.
Quách Thành làm như lơ đãng nói: "Anh nhớ rõ Nhân Nhân chỉ vừa mới được mang về vào ngày hôm qua, hôm nay cha đã để cho con bé đến công ty đi làm để rèn luyện, xem ra cha rất để ý tới con bé."
“Nếu tôi không gạ gẫm Quách Thành thì em gái của ông sẽ không bị phản bội chắc? Thay vì chỉ biết ở chỗ này rồi lo trách cứ người khác, không bằng ông dạy cái tài đoạn tình tuyệt ái của ông cho em gái ông đi, để em gái ông sớm ngày tỉnh ngộ bỏ rơi Quách Thành, dù sao ông cụ cũng đã ứa gan ứa mắt anh ta từ lâu rồi, thêm một Quách Thành thì chúng ta lại có thêm một kẻ địch phân chia tài sản, con mẹ nó, ông có thể đi tính sổ đúng người thay vì trách vợ mình hay không hả?”
Hứa Ngạn Duệ cười nhạo bà ta: "Bà làm như tôi chưa từng nói gì chắc, mỗi lần chỉ cần tôi nói đến việc Quách Thành không tốt như thế nào, con bé lập tức xù lông lên, bất kể ai có nói gì cũng không chịu nghe lọt tai, không phải con bé cứ thích tự làm bản thân mình mất mặt đó sao.”
"Vậy cuối cùng tôi chơi đùa với anh ta thì có vấn đề gì hả? Con mẹ nó, em gái của ông còn chưa có xù lông nữa mà ông ở đây cáu gắt với tôi làm cái gì?"
“Bà! Bà vẫn nghĩ rằng bản thân làm thế là có lý có tình à?" Hứa Ngạn Duệ cảm thấy da mặt của người này còn dày hơn ông ta.
"Chẳng lẽ tôi còn không có quyền làm thế ư? Tôi đã sinh ra một đứa con trai cho nhà họ Hứa các người rồi còn gì, để cho ông có thể được lên cao nhờ con trai của mình, để cho ông cụ có được thể diện vì có cháu trai tài giỏi, chia chút thực quyền cho ông, lót sẵn đường cho con trai chúng ta sau này kế thừa gia nghiệp, nếu không thì lúc này ông vẫn còn đang làm giám sát viên ở công trường kia kìa."
"Chỉ bằng vào những việc đó thôi là ông đã phải cảm thấy biết ơn tôi rồi, mỗi ngày đều phải dâng hương tích công đức cho tôi, tôi chơi đùa với Quách Thành thì có vấn đề gì hả? Ông còn chơi cả mẹ kế của bạn học A Diệu nữa kia kìa, ông có tư cách gì để khiển trách tôi hả?!"
“Bà…”
Hứa Ngạn Duệ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng ông ta thật sự không tìm ra được lý do để phản bác ngược lại đối phương, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Được rồi, tôi không nói những chuyện này với bà nữa, nếu ông cụ thật sự dẫn con nhỏ kia tới làm việc dưới trướng bà, bà cũng phải chuẩn bị để cho con nhỏ làm cái gì đó đi, tiếng lòng tà môn ngoại đạo đó thật sự khiến cho người ta hận chết đi được, nói không chừng để con nhỏ kia ở bên cạnh chính là để bản thân tự hủy đấy.”
Chỉ cần Hứa Ngạn Duệ nhớ tới tiếng lòng đáng lo ngại của Hứa Nhân Nhân là ông ta đã cảm thấy đau đầu đau răng đau tim, cái kiểu đau này hoàn toàn không ngăn lại được!
Đường Uyển bình tĩnh nở nụ cười, "Ông cũng nói tiếng lòng của con nhỏ kia khiến người ta căm hận, vậy thì cứ để cho con nhỏ kia tự kéo thù hận về phía nó đi, không phải nó thích ăn dưa sao, cứ để nó tự ăn dưa sình bụng chết là được chứ gì.”
Hứa Ngạn Duệ vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: "Đúng vậy, mấy ông già ở trong công ty cũng không phải đèn cạn dầu, chờ con nhỏ đó chọc tới mấy ổng là tự khắc sẽ nếm mùi đau khổ ngay thôi.”
“Biết vì sao tôi mạnh hơn ông không, bởi vì lúc làm việc tôi sẽ động não, mà không phải chỉ biết rống giận với người ta.”
“Được rồi, bà tài giỏi, bà trâu bò nhất!”
*
Dưới giàn tử đằng cách nhà chính không xa, Hứa Ngạn Văn và Quách Thành sóng vai đi tới.
Quách Thành làm như lơ đãng nói: "Anh nhớ rõ Nhân Nhân chỉ vừa mới được mang về vào ngày hôm qua, hôm nay cha đã để cho con bé đến công ty đi làm để rèn luyện, xem ra cha rất để ý tới con bé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.