Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 186: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (39)
Mông Mông Bất Manh
10/08/2024
"Triệu Dịch có ở bên cậu không?" Một giọng nói hờ hững từ đầu dây bên kia vang lên.
Sự hờ hững này không phải vì bất kỳ điều gì khác mà vì đã biết rõ kết quả.
Người gọi điện là Hoắc Nghi Ca.
Đây cũng là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ sau hơn ba tháng.
Dĩ nhiên, Triệu Dịch không mời Hoắc Nghi Ca đến dự đám cưới của họ.
Triều Từ dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhìn về hướng Triệu Dịch vừa rời đi, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Nam Tiểu Cẩn bị bắt cóc."
Hoắc Nghi Ca không có ý định vòng vo, nói thẳng.
Triều Từ sững người, ngón trỏ dưới tay áo khẽ động đậy.
"Hắn nói là sẽ yêu thương và bảo vệ cậu, nhưng kết quả là vừa nghe tin người yêu cũ gặp chuyện đã bỏ rơi cậu rồi. Cục cưng à, kết hôn với người như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Giọng điệu của Hoắc Nghi Ca rất nhẹ nhàng và đầy chế nhạo.
Cậu gần như có thể tưởng tượng được gã đàn ông ở đầu dây bên kia đang dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại, một tay kia gõ những âm tiết vô nghĩa trên tay vịn, biểu cảm kiêu ngạo và nhàn nhã.
Lễ cưới bắt đầu. Mọi người háo hức chờ đợi, nhưng trên sân khấu ở giữa boong tàu chỉ có người chủ trì đứng đó.
Chờ đợi mãi không thấy hai nhân vật chính xuất hiện, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán. Gia đình nhà họ Triệu ngồi phía dưới cũng bắt đầu có vẻ không vui.
Triều Từ ra hiệu cho trợ lý của mình, khẽ nói: "Cậu đi xử lý chút chuyện đi."
Hôm nay, lễ cưới này định sẵn sẽ trở thành trò cười.
Hoắc Nghi Ca ở đầu dây bên kia có lẽ nghe thấy tiếng bàn tán hoặc nghe thấy lời dặn dò của Triều Từ, lại không nhịn được bật cười.
"Có vẻ đám cưới của cậu không thể diễn ra rồi." Gã nói với vẻ thích thú, "Theo thằng nhóc nhà họ Triệu đó có gì tốt, chân trong chân ngoài, lòng dạ đàn bà."
Gã thực sự khinh thường Triệu Dịch.
Bất kể Triệu Dịch có còn tình cảm với Nam Tiểu Cẩn hay không, cho dù hắn đi cứu Nam Tiểu Cẩn chỉ vì tình nghĩa không vì tình yêu và coi trọng mạng sống của cô ấy... nhưng những điều này đối với Hoắc Nghi Ca đều là vô nghĩa.
Dù trời có sập, gã cũng sẽ không bỏ rơi Triều Từ, để cậu phải đối mặt với tình cảnh đáng xấu hổ như vậy.
Trên khuôn mặt của Triều Từ không chút dao động, cậu không để ý đến những lời của Hoắc Nghi Ca mà hỏi: "Ai đã bắt cóc cô ấy?"
Triều Từ không biết chuyện Nam Tiểu Cẩn bị bắt cóc, nhưng Hoắc Nghi Ca dường như đã biết từ lâu, còn hiểu rất rõ.
"Chuyện này cậu không cần lo, chỉ là một số chuyện rắc rối của nhà họ Triệu mà thôi. Du thuyền của cậu sẽ cập bến sau hai phút nữa, cậu nên bước xuống sớm, ở lại một lễ cưới thất bại như vậy sẽ khiến chú đây rất đau lòng."
Du thuyền mới đi được một chút đã bị Triệu Dịch ra lệnh quay lại với tốc độ nhanh nhất, chỉ mất khoảng mười ba phút để cập bến.
Một số khách mời cũng nhận ra sự khác thường của du thuyền, vì cảnh vật quen thuộc ở trên bờ đã xuất hiện.
Họ đang quay lại.
Chuyện gì đang xảy ra? Đám cưới không phải chỉ mới bắt đầu thôi sao?
Lúc này, cha của Triệu Dịch nhận được cuộc gọi từ thư ký. Sau khi nghe xong, mặt của ông tái xanh.
Thằng nhóc Triệu Dịch lần này thật sự quá vô trách nhiệm! Vì người yêu cũ mà bỏ lại Triều Từ và bao nhiêu người thế này!
Hơn nữa, người yêu cũ đó lại là con gái của kẻ thù nhà họ Triệu, thật sự không thể chấp nhận được.
Nhưng sự việc đã đến mức này, cha Triệu Dịch chỉ có thể thông báo tình hình cho ông Triệu, sau đó mặt tái mét bước lên sân khấu giải quyết hậu quả.
Dù không tổ chức được cũng phải đưa ra lời giải thích hợp lý cho các khách mời đã đến tham dự.
Hiện trường trở nên hơi hỗn loạn, nhưng Triều Từ lại làm ngơ.
Sau khi nghe Hoắc Nghi Ca nói xong câu đó, cậu trầm ngâm một lúc, rồi quét mắt nhìn xung quanh với ánh mắt đánh giá.
Cậu tiếp tục hỏi: "Hung thủ là ai?"
Hoắc Nghi Ca dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định giấu giếm Triều Từ: "Triệu Thịnh."
Một cái tên đã từ lâu không được nhắc tới, nhưng Triều Từ chưa bao giờ quên.
Triệu Thịnh, bác của Triệu Dịch.
Năm đó ông ta bắt cóc Triệu Dịch rồi hợp tác với các thế lực khác chống lại nhà họ Triệu, cuối cùng bị ông Triệu đích thân đưa vào tù, kết án ba mươi năm.
"Ông ta không phải bị kết án ba mươi năm sao? Mới có bao lâu chứ?"
"Hắn đã vượt ngục. Hiện tại hắn đang liều mạng, chờ Triệu Dịch mang tiền đến để trốn ra nước ngoài."
"Vậy chú đóng vai trò gì trong chuyện này?" Triều Từ nheo mắt hỏi.
"Hắn vừa vượt ngục xong đã liên lạc với kẻ thù của nhà họ Triệu để tìm hiểu thông tin. Những người đó đương nhiên cũng muốn gây khó khăn cho nhà họ Triệu, nhưng ta không can dự vào... Ta đã hứa với cậu sẽ không làm những việc này nữa. Ta cũng chỉ mới biết hôm nay thôi."
Triệu Thịnh trốn rất kỹ, ngay cả những người cung cấp thông tin cho Hoắc Nghi Ca cũng không biết ông ta hiện giờ đang ở đâu, thậm chí họ không biết người liên lạc với họ là ai, giống như là chỉ tiện tay cung cấp một số thông tin.
Hoắc Nghi Ca nghe được chút tin đó, cảm thấy không ổn, lần theo manh mối điều tra, đến hôm nay mới rõ được một chút.
Trong lúc trò chuyện, Triều Từ đã nắm bắt được phần lớn tình hình.
"Nam Tiểu Cẩn đang ở trên du thuyền này đúng không?" Đột nhiên, Triều Từ hỏi một câu khiến Hoắc Nghi Ca rùng mình.
Ở đầu dây bên kia, đồng tử của Hoắc Nghi Ca co lại, sau đó gã cố gắng bình tĩnh, nói bằng giọng điệu hờ hững như trước: "Làm sao có thể? Triệu Thịnh làm sao giấu được Nam Tiểu Cẩn ở trên du thuyền được bảo vệ nghiêm ngặt như thế này? Cho dù có, đó cũng là vấn đề xác suất, làm sao ta biết được?"
"Chú nhấn mạnh nhiều lần bảo tôi phải xuống thuyền, không thể không khiến tôi nghi ngờ."
Nói xong, Triều Từ lập tức cúp máy.
Sau khi cúp máy, cậu vẫn cầm điện thoại, nhanh chóng gọi cho Triệu Dịch.
"Tu—"
Điện thoại chỉ kêu một tiếng rồi bị tắt máy.
Đồng tử của Triều Từ đen kịt.
Cậu biết ý của Triệu Dịch, hắn không muốn để cậu bị liên lụy. Triệu Thịnh liều mạng và hung ác, rất căm thù nhà họ Triệu và Triệu Dịch, lần này đi chuộc người rất khó đảm bảo an toàn, thậm chí cực kỳ nguy hiểm.
Triều Từ không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho thư ký vừa nãy của Triệu Dịch.
Vừa nhận cuộc gọi, Triều Từ đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghi ngờ Nam Tiểu Cẩn đang ở trên du thuyền, anh mau gọi Triệu Dịch quay lại, rất nguy hiểm!"
Thông tin này quá lớn, thư ký sững sờ một lát rồi lắp bắp trả lời: "Vâng, vâng."
Nhưng chưa đến nửa phút sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại của thư ký lại gọi đến, giọng của anh ta gấp gáp như sắp khóc: "Giám đốc Triệu đã tắt máy, tôi không liên lạc được với cậu ấy!"
"Triệu Thịnh bảo cậu ấy đi một mình đến một nơi để giao tiền chuộc, bây giờ tôi cũng không đi cùng và cậu ấy đã đi một mình rồi."
Triều Từ không biết nên cười hay nên khóc, đưa tay đỡ trán.
Ở thời khắc quan trọng luôn xảy ra những tình huống tồi tệ nhất.
Giọng cậu lúc này lại vô cùng bình tĩnh: "Tôi sẽ đi tìm Nam Tiểu Cẩn, anh đi tìm Triệu Dịch đi, ngăn cậu ấy lại!"
Lần nữa kết thúc cuộc gọi, Triều Từ tìm đến một nhân viên phục vụ và yêu cầu lấy số điện thoại của phòng kiểm soát du thuyền: "Tôi nghi ngờ có người bị bắt cóc và bị giam ở khoang dưới cùng. Giúp tôi kiểm tra toàn bộ hệ thống an ninh, tìm vị trí khả nghi. Điều động càng nhiều nhân viên an ninh càng tốt, đến khoang dưới hỗ trợ cho tôi."
Thời gian không kịp nữa rồi. Cậu phải tìm được Nam Tiểu Cẩn trước khi Triệu Dịch đến nơi Triệu Thịnh yêu cầu, còn phải liên lạc được với Triệu Dịch.
Nếu không, khi Triệu Dịch thật sự đến đó, Triệu Thịnh sẽ không tha cho hắn.
Triều Từ vừa suy nghĩ vừa đi thang máy xuống khoang dưới cùng.
Cậu đi rất nhanh, bên cạnh chỉ có sáu nhân viên an ninh kịp chạy đến, những người khác vẫn đang trên đường.
Không lâu sau, phòng kiểm soát gọi lại: "Thưa cậu Triều, có thể là phòng Z-047, hệ thống điện ở đó đã bị khởi động đột ngột cách đây bốn giờ, sau đó tín hiệu bị chặn lại."
"Được rồi, cảm ơn anh."
Triều Từ nói xong định cúp máy nhưng bị người ở đầu dây bên kia ngăn lại: "Cậu Triều, tôi khuyên cậu nên đợi tại chỗ một lúc, các nhân viên an ninh của chúng tôi đang nhanh chóng đến đó, như vậy mới đảm bảo an toàn cho cậu."
Triều Từ không nói gì, cúp máy.
Cậu cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía Z-047.
Trong kế hoạch của cậu, số lượng người không quan trọng, nhưng thời gian chậm một phút thì kết quả có thể sẽ khác đi hoàn toàn.
Trong thời gian này, lại có thêm bốn nhân viên an ninh chạy đến, tổng cộng mười người bảo vệ bên cạnh Triều Từ.
Họ cầm dùi cui đi phía trước, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng Z-047.
Ngay trước cửa, điện thoại của Triều Từ lại reo lên.
Là thư ký của Triệu Dịch.
Triều Từ nhận cuộc gọi, giọng thư ký thở hổn hển vang lên: "Thưa cậu Triều, chúng tôi đã liên lạc được với Giám đốc Triệu."
"Tốt lắm. Vậy anh nói với cậu ấy, tôi đã cứu Nam Tiểu Cẩn, bảo cậu ấy mau quay lại." Triều Từ nói.
Nhân viên an ninh dẫn đầu nhập mật khẩu vào, sau đó kéo Triều Từ lùi lại, chuẩn bị cảnh giác đến mức tối đa.
Cửa phòng được mở ra.
Đây là một căn phòng dự phòng, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, người đứng bên trong gần như không có chỗ trốn.
Nam Tiểu Cẩn bị trói chặt, cùng với sáu kẻ xấu giả dạng nhân viên phục vụ.
"Các người là thuộc hạ của Triệu Thịnh?" Triều Từ hỏi.
Những kẻ đó lạnh lùng nhìn cậu, không nói gì.
Triều Từ cười: "Không ngờ người như Triệu Thịnh lại có thuộc hạ trung thành như vậy, chủ bị giam mấy năm rồi vẫn nhớ mãi không quên."
Những kẻ đó không đáp, mà kề một con dao vào cổ Nam Tiểu Cẩn: "Đừng lại gần, nếu không con nhỏ này sẽ mất mạng!"
"Đừng vội."
Triều Từ dường như không hề lo lắng: "Các người biết tôi là ai không?"
Bọn chúng nhìn Triều Từ, vẫn không nói gì.
Triều Từ như nhìn thấu ánh mắt của bọn chúng, nói tiếp: "Có vẻ là biết rồi."
"Vậy thì các người đừng bắt Nam Tiểu Cẩn nữa. Đổi tôi thì sao?" Cậu bất ngờ đưa ra đề nghị này.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sửng sốt. Các nhân viên an ninh bên cạnh Triều Từ cũng không đồng tình, định ngăn lại nhưng bị Triều Từ ngăn cản.
"Đề nghị này không tốt sao? Nam Tiểu Cẩn chỉ là bạn gái cũ của Triệu Dịch, còn tôi là chồng mới cưới của cậu ấy. Ai quan trọng hơn, chẳng lẽ các người không nhìn ra?"
Sự hờ hững này không phải vì bất kỳ điều gì khác mà vì đã biết rõ kết quả.
Người gọi điện là Hoắc Nghi Ca.
Đây cũng là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ sau hơn ba tháng.
Dĩ nhiên, Triệu Dịch không mời Hoắc Nghi Ca đến dự đám cưới của họ.
Triều Từ dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhìn về hướng Triệu Dịch vừa rời đi, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Nam Tiểu Cẩn bị bắt cóc."
Hoắc Nghi Ca không có ý định vòng vo, nói thẳng.
Triều Từ sững người, ngón trỏ dưới tay áo khẽ động đậy.
"Hắn nói là sẽ yêu thương và bảo vệ cậu, nhưng kết quả là vừa nghe tin người yêu cũ gặp chuyện đã bỏ rơi cậu rồi. Cục cưng à, kết hôn với người như vậy có ý nghĩa gì chứ?" Giọng điệu của Hoắc Nghi Ca rất nhẹ nhàng và đầy chế nhạo.
Cậu gần như có thể tưởng tượng được gã đàn ông ở đầu dây bên kia đang dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại, một tay kia gõ những âm tiết vô nghĩa trên tay vịn, biểu cảm kiêu ngạo và nhàn nhã.
Lễ cưới bắt đầu. Mọi người háo hức chờ đợi, nhưng trên sân khấu ở giữa boong tàu chỉ có người chủ trì đứng đó.
Chờ đợi mãi không thấy hai nhân vật chính xuất hiện, mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán. Gia đình nhà họ Triệu ngồi phía dưới cũng bắt đầu có vẻ không vui.
Triều Từ ra hiệu cho trợ lý của mình, khẽ nói: "Cậu đi xử lý chút chuyện đi."
Hôm nay, lễ cưới này định sẵn sẽ trở thành trò cười.
Hoắc Nghi Ca ở đầu dây bên kia có lẽ nghe thấy tiếng bàn tán hoặc nghe thấy lời dặn dò của Triều Từ, lại không nhịn được bật cười.
"Có vẻ đám cưới của cậu không thể diễn ra rồi." Gã nói với vẻ thích thú, "Theo thằng nhóc nhà họ Triệu đó có gì tốt, chân trong chân ngoài, lòng dạ đàn bà."
Gã thực sự khinh thường Triệu Dịch.
Bất kể Triệu Dịch có còn tình cảm với Nam Tiểu Cẩn hay không, cho dù hắn đi cứu Nam Tiểu Cẩn chỉ vì tình nghĩa không vì tình yêu và coi trọng mạng sống của cô ấy... nhưng những điều này đối với Hoắc Nghi Ca đều là vô nghĩa.
Dù trời có sập, gã cũng sẽ không bỏ rơi Triều Từ, để cậu phải đối mặt với tình cảnh đáng xấu hổ như vậy.
Trên khuôn mặt của Triều Từ không chút dao động, cậu không để ý đến những lời của Hoắc Nghi Ca mà hỏi: "Ai đã bắt cóc cô ấy?"
Triều Từ không biết chuyện Nam Tiểu Cẩn bị bắt cóc, nhưng Hoắc Nghi Ca dường như đã biết từ lâu, còn hiểu rất rõ.
"Chuyện này cậu không cần lo, chỉ là một số chuyện rắc rối của nhà họ Triệu mà thôi. Du thuyền của cậu sẽ cập bến sau hai phút nữa, cậu nên bước xuống sớm, ở lại một lễ cưới thất bại như vậy sẽ khiến chú đây rất đau lòng."
Du thuyền mới đi được một chút đã bị Triệu Dịch ra lệnh quay lại với tốc độ nhanh nhất, chỉ mất khoảng mười ba phút để cập bến.
Một số khách mời cũng nhận ra sự khác thường của du thuyền, vì cảnh vật quen thuộc ở trên bờ đã xuất hiện.
Họ đang quay lại.
Chuyện gì đang xảy ra? Đám cưới không phải chỉ mới bắt đầu thôi sao?
Lúc này, cha của Triệu Dịch nhận được cuộc gọi từ thư ký. Sau khi nghe xong, mặt của ông tái xanh.
Thằng nhóc Triệu Dịch lần này thật sự quá vô trách nhiệm! Vì người yêu cũ mà bỏ lại Triều Từ và bao nhiêu người thế này!
Hơn nữa, người yêu cũ đó lại là con gái của kẻ thù nhà họ Triệu, thật sự không thể chấp nhận được.
Nhưng sự việc đã đến mức này, cha Triệu Dịch chỉ có thể thông báo tình hình cho ông Triệu, sau đó mặt tái mét bước lên sân khấu giải quyết hậu quả.
Dù không tổ chức được cũng phải đưa ra lời giải thích hợp lý cho các khách mời đã đến tham dự.
Hiện trường trở nên hơi hỗn loạn, nhưng Triều Từ lại làm ngơ.
Sau khi nghe Hoắc Nghi Ca nói xong câu đó, cậu trầm ngâm một lúc, rồi quét mắt nhìn xung quanh với ánh mắt đánh giá.
Cậu tiếp tục hỏi: "Hung thủ là ai?"
Hoắc Nghi Ca dường như có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định giấu giếm Triều Từ: "Triệu Thịnh."
Một cái tên đã từ lâu không được nhắc tới, nhưng Triều Từ chưa bao giờ quên.
Triệu Thịnh, bác của Triệu Dịch.
Năm đó ông ta bắt cóc Triệu Dịch rồi hợp tác với các thế lực khác chống lại nhà họ Triệu, cuối cùng bị ông Triệu đích thân đưa vào tù, kết án ba mươi năm.
"Ông ta không phải bị kết án ba mươi năm sao? Mới có bao lâu chứ?"
"Hắn đã vượt ngục. Hiện tại hắn đang liều mạng, chờ Triệu Dịch mang tiền đến để trốn ra nước ngoài."
"Vậy chú đóng vai trò gì trong chuyện này?" Triều Từ nheo mắt hỏi.
"Hắn vừa vượt ngục xong đã liên lạc với kẻ thù của nhà họ Triệu để tìm hiểu thông tin. Những người đó đương nhiên cũng muốn gây khó khăn cho nhà họ Triệu, nhưng ta không can dự vào... Ta đã hứa với cậu sẽ không làm những việc này nữa. Ta cũng chỉ mới biết hôm nay thôi."
Triệu Thịnh trốn rất kỹ, ngay cả những người cung cấp thông tin cho Hoắc Nghi Ca cũng không biết ông ta hiện giờ đang ở đâu, thậm chí họ không biết người liên lạc với họ là ai, giống như là chỉ tiện tay cung cấp một số thông tin.
Hoắc Nghi Ca nghe được chút tin đó, cảm thấy không ổn, lần theo manh mối điều tra, đến hôm nay mới rõ được một chút.
Trong lúc trò chuyện, Triều Từ đã nắm bắt được phần lớn tình hình.
"Nam Tiểu Cẩn đang ở trên du thuyền này đúng không?" Đột nhiên, Triều Từ hỏi một câu khiến Hoắc Nghi Ca rùng mình.
Ở đầu dây bên kia, đồng tử của Hoắc Nghi Ca co lại, sau đó gã cố gắng bình tĩnh, nói bằng giọng điệu hờ hững như trước: "Làm sao có thể? Triệu Thịnh làm sao giấu được Nam Tiểu Cẩn ở trên du thuyền được bảo vệ nghiêm ngặt như thế này? Cho dù có, đó cũng là vấn đề xác suất, làm sao ta biết được?"
"Chú nhấn mạnh nhiều lần bảo tôi phải xuống thuyền, không thể không khiến tôi nghi ngờ."
Nói xong, Triều Từ lập tức cúp máy.
Sau khi cúp máy, cậu vẫn cầm điện thoại, nhanh chóng gọi cho Triệu Dịch.
"Tu—"
Điện thoại chỉ kêu một tiếng rồi bị tắt máy.
Đồng tử của Triều Từ đen kịt.
Cậu biết ý của Triệu Dịch, hắn không muốn để cậu bị liên lụy. Triệu Thịnh liều mạng và hung ác, rất căm thù nhà họ Triệu và Triệu Dịch, lần này đi chuộc người rất khó đảm bảo an toàn, thậm chí cực kỳ nguy hiểm.
Triều Từ không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi cho thư ký vừa nãy của Triệu Dịch.
Vừa nhận cuộc gọi, Triều Từ đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghi ngờ Nam Tiểu Cẩn đang ở trên du thuyền, anh mau gọi Triệu Dịch quay lại, rất nguy hiểm!"
Thông tin này quá lớn, thư ký sững sờ một lát rồi lắp bắp trả lời: "Vâng, vâng."
Nhưng chưa đến nửa phút sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại của thư ký lại gọi đến, giọng của anh ta gấp gáp như sắp khóc: "Giám đốc Triệu đã tắt máy, tôi không liên lạc được với cậu ấy!"
"Triệu Thịnh bảo cậu ấy đi một mình đến một nơi để giao tiền chuộc, bây giờ tôi cũng không đi cùng và cậu ấy đã đi một mình rồi."
Triều Từ không biết nên cười hay nên khóc, đưa tay đỡ trán.
Ở thời khắc quan trọng luôn xảy ra những tình huống tồi tệ nhất.
Giọng cậu lúc này lại vô cùng bình tĩnh: "Tôi sẽ đi tìm Nam Tiểu Cẩn, anh đi tìm Triệu Dịch đi, ngăn cậu ấy lại!"
Lần nữa kết thúc cuộc gọi, Triều Từ tìm đến một nhân viên phục vụ và yêu cầu lấy số điện thoại của phòng kiểm soát du thuyền: "Tôi nghi ngờ có người bị bắt cóc và bị giam ở khoang dưới cùng. Giúp tôi kiểm tra toàn bộ hệ thống an ninh, tìm vị trí khả nghi. Điều động càng nhiều nhân viên an ninh càng tốt, đến khoang dưới hỗ trợ cho tôi."
Thời gian không kịp nữa rồi. Cậu phải tìm được Nam Tiểu Cẩn trước khi Triệu Dịch đến nơi Triệu Thịnh yêu cầu, còn phải liên lạc được với Triệu Dịch.
Nếu không, khi Triệu Dịch thật sự đến đó, Triệu Thịnh sẽ không tha cho hắn.
Triều Từ vừa suy nghĩ vừa đi thang máy xuống khoang dưới cùng.
Cậu đi rất nhanh, bên cạnh chỉ có sáu nhân viên an ninh kịp chạy đến, những người khác vẫn đang trên đường.
Không lâu sau, phòng kiểm soát gọi lại: "Thưa cậu Triều, có thể là phòng Z-047, hệ thống điện ở đó đã bị khởi động đột ngột cách đây bốn giờ, sau đó tín hiệu bị chặn lại."
"Được rồi, cảm ơn anh."
Triều Từ nói xong định cúp máy nhưng bị người ở đầu dây bên kia ngăn lại: "Cậu Triều, tôi khuyên cậu nên đợi tại chỗ một lúc, các nhân viên an ninh của chúng tôi đang nhanh chóng đến đó, như vậy mới đảm bảo an toàn cho cậu."
Triều Từ không nói gì, cúp máy.
Cậu cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía Z-047.
Trong kế hoạch của cậu, số lượng người không quan trọng, nhưng thời gian chậm một phút thì kết quả có thể sẽ khác đi hoàn toàn.
Trong thời gian này, lại có thêm bốn nhân viên an ninh chạy đến, tổng cộng mười người bảo vệ bên cạnh Triều Từ.
Họ cầm dùi cui đi phía trước, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phòng Z-047.
Ngay trước cửa, điện thoại của Triều Từ lại reo lên.
Là thư ký của Triệu Dịch.
Triều Từ nhận cuộc gọi, giọng thư ký thở hổn hển vang lên: "Thưa cậu Triều, chúng tôi đã liên lạc được với Giám đốc Triệu."
"Tốt lắm. Vậy anh nói với cậu ấy, tôi đã cứu Nam Tiểu Cẩn, bảo cậu ấy mau quay lại." Triều Từ nói.
Nhân viên an ninh dẫn đầu nhập mật khẩu vào, sau đó kéo Triều Từ lùi lại, chuẩn bị cảnh giác đến mức tối đa.
Cửa phòng được mở ra.
Đây là một căn phòng dự phòng, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, người đứng bên trong gần như không có chỗ trốn.
Nam Tiểu Cẩn bị trói chặt, cùng với sáu kẻ xấu giả dạng nhân viên phục vụ.
"Các người là thuộc hạ của Triệu Thịnh?" Triều Từ hỏi.
Những kẻ đó lạnh lùng nhìn cậu, không nói gì.
Triều Từ cười: "Không ngờ người như Triệu Thịnh lại có thuộc hạ trung thành như vậy, chủ bị giam mấy năm rồi vẫn nhớ mãi không quên."
Những kẻ đó không đáp, mà kề một con dao vào cổ Nam Tiểu Cẩn: "Đừng lại gần, nếu không con nhỏ này sẽ mất mạng!"
"Đừng vội."
Triều Từ dường như không hề lo lắng: "Các người biết tôi là ai không?"
Bọn chúng nhìn Triều Từ, vẫn không nói gì.
Triều Từ như nhìn thấu ánh mắt của bọn chúng, nói tiếp: "Có vẻ là biết rồi."
"Vậy thì các người đừng bắt Nam Tiểu Cẩn nữa. Đổi tôi thì sao?" Cậu bất ngờ đưa ra đề nghị này.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sửng sốt. Các nhân viên an ninh bên cạnh Triều Từ cũng không đồng tình, định ngăn lại nhưng bị Triều Từ ngăn cản.
"Đề nghị này không tốt sao? Nam Tiểu Cẩn chỉ là bạn gái cũ của Triệu Dịch, còn tôi là chồng mới cưới của cậu ấy. Ai quan trọng hơn, chẳng lẽ các người không nhìn ra?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.