Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 187: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (40)
Mông Mông Bất Manh
10/08/2024
Nam Tiểu Cẩn ở đối diện với Triều Từ, liều mạng lắc đầu. Miệng của cô bị bịt kín, dù cố gắng hết sức cũng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.
Triều Từ làm như không thấy, nhìn những người đó rõ ràng đang do dự, tiếp tục nói: "Có tôi ở đây, các người việc gì phải bám lấy hai trăm triệu đó? Vốn lưu động dưới tên tôi còn nhiều hơn con số đó."
"... Đổi như thế nào?" Kẻ cầm đầu khàn giọng hỏi.
Triều Từ không trả lời ngay, mà cúi đầu lấy điện thoại ra, bấm gì ở trên đó khoảng nửa phút.
Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, sắc mặt không có chút nào là căng thẳng: "Tôi đếm đến mười, chúng ta sẽ trao đổi."
Những người đó áp giải Nam Tiểu Cẩn về phía Triều Từ, còn Triều Từ cũng bước từng bước về phía họ, phía sau cậu cũng có người đi theo.
Khi họ đi ngang qua nhau, những kẻ đó thả Nam Tiểu Cẩn ra, còn Triều Từ thì bị chúng dùng dao kề vào cổ.
Tìm được con tin mới và còn là một người hữu ích hơn, bọn chúng tất nhiên sẽ không ở lại đây để chờ chết.
Một tên dùng dao kề vào cổ Triều Từ, những kẻ khác thì đe dọa nhóm người đi cùng Triều Từ: "Bọn tạo cần một chiếc ca nô! Phải có trong vòng mười phút, nhanh lên!"
Trên chiếc du thuyền này, đừng nói đến một chiếc ca nô, ngay cả tàu ngầm cũng có. Vì lo lắng cho tính mạng của Triều Từ nên họ buộc phải sắp xếp một chiếc ca nô cho bọn chúng.
"Bây giờ bọn mày đi ra ngoài! Mười phút sau bọn tao sẽ tự lên boong tàu kiểm tra!"
Kẻ đó nói xong, lưỡi dao kề vào cổ Triều Từ càng sâu thêm một chút, máu tươi theo lưỡi dao nhỏ giọt xuống.
Mọi người rất lo lắng cho tính mạng của Triều Từ, đành phải dẫn Nam Tiểu Cẩn từ từ rút lui.
Nam Tiểu Cẩn được cởi trói, cả miếng vải bịt miệng cũng được gỡ ra. Nước mắt của cô tuôn rơi, khóc đến mức mặt mày đỏ bừng: "Triều Từ!"
Triều Từ mỉm cười dịu dàng với cô: "Đừng buồn, cũng đừng có gánh nặng, tớ không làm vì cậu."
"Nếu là vì Triệu Dịch thì cậu càng không nên dùng bản thân để đổi cho tớ, cậu bị ngốc sao!" Cô không nhịn được hét lên.
Nếu cô chết, Triệu Dịch sẽ áy náy, có thể cũng sẽ đau lòng.
Nhưng nếu Triều Từ chết... Triệu Dịch sẽ phát điên mất.
Nam Tiểu Cẩn vừa nói, vừa không muốn đi theo nhóm bảo vệ rời khỏi, bước chân lảo đảo chạy về phía Triều Từ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã bị người ta kịp thời ngăn lại. Họ kéo cô về, nói khẽ vài câu, không biết là an ủi hay là quở trách, nhưng rõ ràng Nam Tiểu Cẩn không nghe vào, cô vẫn không ngừng quay đầu nhìn Triều Từ.
"Nếu cậu thấy áy náy, thì giúp tớ chuyển lời nhé."
"Mấy ngày nữa cậu có thể sẽ gặp một người Đức, tên tiếng Trung của anh ấy là Đàn Liệt, cậu hãy nói với anh ấy..."
"Nói gì?" Nam Tiểu Cẩn ngây ngốc hỏi.
Từ những lời này của Triều Từ, cô chợt có một dự cảm vô cùng đáng sợ.
"... Thôi vậy." Triều Từ bỗng cười khẽ.
Vừa rồi cậu đã nhắn tin cho người đó rồi, nhưng khi đặt điện thoại xuống lại có thêm hàng ngàn điều muốn nói.
Nhưng đến lúc này, dường như cũng chẳng còn gì muốn nói nữa.
"Đưa cô ấy đi đi." Triều Từ nói câu này với nhóm bảo vệ.
Những người đó từ từ rời khỏi hành lang, đi vào thang máy.
Còn Triều Từ và sáu người bắt giữ cậu thì đứng yên tại chỗ. Bọn chúng nghe tiếng bước chân xa dần, nghe tiếng thang máy khởi động rồi mới rời đi.
Toàn bộ khoang dưới lại trở nên yên tĩnh.
"... Thật ra Triệu Thịnh vốn dĩ không định để Nam Tiểu Cẩn sống phải không?"
Trong sự im lặng đáng sợ, Triều Từ đột nhiên chủ động phá vỡ sự im lặng này.
Sáu người đứng cạnh cậu không ai nói lời nào, chỉ có con dao kề vào cổ cậu càng thêm siết chặt.
Trên cổ đã bị rạch ra một vết thương không nhỏ, thật sự có chút đau đớn.
Dù không ai trả lời nhưng Triều Từ cũng không có một chút ngượng ngùng nào. Cậu chợt nhìn cửa khoang tàu, dường như vừa nhìn thấy có thứ gì ở đó.
Sau đó cậu lại tự nói tiếp: "Giống như bây giờ, họ cũng không định để tôi sống vậy—"
Lời còn chưa dứt, trong lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, con tin đột ngột lao thẳng vào lưỡi dao đang kề cổ không hề có chút dự liệu nào.
Cậu thậm chí đã tính toán kỹ góc độ, vừa đủ để cắt vào động mạch.
Lập tức máu phun ra như suối, những biểu cảm ngạc nhiên của bọn chúng bị che phủ bởi màu máu đỏ thẫm.
Khoảnh khắc cuối cùng, Triều Từ ngẩng đầu nhìn cửa khoang, môi cậu mấp máy vài lời rồi ngã xuống vũng máu.
......
Không ai ngờ rằng, lễ cưới vốn dĩ vui vẻ, cuối cùng lại kết thúc như vậy.
Lúc đầu, Triều Từ bảo mọi người đừng nói với nhà họ Triệu chuyện ngày hôm đó. Nhưng khi Triều Từ bị bắt giữ, chuyện này không thể giấu diếm được nữa, cả nhà họ Triệu đều lập tức biết hết.
Họ lo lắng vô cùng.
Nhưng họ không dám liều lĩnh mang người xông vào khoang dưới cứu người, nơi đó quá chật hẹp sẽ càng nguy hiểm hơn cho Triều Từ. Họ chỉ có thể chuẩn bị một chiếc ca nô mà bọn bắt cóc yêu cầu, rồi mới lên kế hoạch.
Nhưng chưa kịp chuẩn bị xong, từ phòng giám sát đã truyền đến tin tức Triều Từ đã chết.
Cậu đã tự sát bằng cách lao vào dao.
Sau đó là một mớ hỗn loạn, và khi Triệu Dịch trở lại, sự hỗn loạn này càng trở nên mất kiểm soát hơn.
Cuối cùng những khách mời đến dự buổi lễ, ai nấy đều quên mất mình rời khỏi nơi đó như thế nào.
Có một khoảnh khắc, họ nghĩ rằng Triệu Dịch sẽ bắn chết tất cả bọn họ.
Khi rời khỏi chiếc du thuyền được ca ngợi là tòa lâu đài nổi trên mặt biển đó, họ có cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn.
Họ còn nghĩ rằng có lẽ vài ngày nữa sẽ phải đến dự đám tang.
Nhưng một lần nữa họ lại bị bất ngờ vì họ không thể đến dự đám tang đó.
......
Nam Tiểu Cẩn tưởng rằng biến cố gia đình phá sản vào năm mười tám tuổi, cha nhảy lầu tự tử, phải rời xa quê hương, đã là nỗi đau không thể nào quên được trong suốt cả cuộc đời.
Cho đến khi cơn ác mộng của cô biến từ hình ảnh cha cô nhảy lầu thành hình ảnh Triều Từ nằm trong vũng máu đỏ tươi.
Rồi trong cơn mơ, không biết từ đâu vang lên tiếng hét, mọi thứ xung quanh bắt đầu biến dạng, cho đến khi người đàn ông cô yêu đột ngột xông vào.
Khung cảnh lại quay về chiếc du thuyền khổng lồ đó, Triệu Dịch từ boong tàu vội vã chạy đến, còn bên cạnh cô là Triều Từ đang được một vài bác sĩ cấp cứu, nhưng trong mơ chỉ có tiếng ồn chói tai và một đường thẳng tăm tắp không chút ngoằn nghèo.
Trực thăng cứu hộ trên không đã đến, Triều Từ và Triệu Dịch cùng lên trực thăng.
Nam Tiểu Cẩn cứ đuổi theo chiếc trực thăng đó, cô chạy mãi, chạy mãi. Khi đến được bệnh viện, xung quanh cô chỉ thấy một phòng cấp cứu đỏ tươi.
Triều Từ được đẩy ra, phủ khăn trắng.
Triệu Dịch trông có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh như một cái vỏ rỗng.
Tiếng hét lại vang lên, mọi thứ trong cơn mơ lại một lần nữa biến dạng?
Là ai đang hét? Là cô sao?
Cô không biết, bây giờ cô đã bị nỗi sợ hãi và đau khổ bao trùm hoàn toàn, không thể động đậy.
Lại có một người từ cuối hành lang vội vã chạy tới, sau lưng người đó còn có vô số tiếng bước chân, nhưng trong giấc mơ của Nam Tiểu Cẩn không thấy bóng dáng những người đó.
Cô chỉ nhớ người chạy đến đầu tiên tên là Hoắc Nghi Ca.
Người đó cũng không khóc, ngược lại còn cười to.
Cười đến mức tự mình phải ho khan điên cuồng.
Tiếng cười và tiếng hét hòa vào tạo ra một thứ âm thanh cực kỳ ồn ào khiến Nam Tiểu Cẩn đột ngột tỉnh giấc.
Cô bật người dậy, nước mắt tuôn như mưa.
Sau đó, Triệu Dịch luôn canh giữ bên cạnh thi thể của Triều Từ, không một ai có thể thuyết phục hắn đưa thi thể của cậu đến nhà tang lễ.
Hắn mua một chiếc quan tài bằng băng đặt bên trong căn nhà mà hắn và Triều Từ đã từng ở, ngày đêm nhìn cậu. Từ đó về sau, Nam Tiểu Cẩn không còn nhìn thấy hắn bước ra khỏi căn hộ đó nữa.
Gia đình, bạn bè của Triệu Dịch, và cả Nam Tiểu Cẩn đều rất lo lắng cho hắn.
Nhưng Nam Tiểu Cẩn không dám gặp hắn, vì cô biết Triệu Dịch căm hận cô.
Nhưng sau đó gia đình của Triệu Dịch lại khuyên cô nên đến thăm hắn, vì Triệu Dịch đã phát điên rồi. Họ hy vọng Nam Tiểu Cẩn có thể kích thích được hắn, có lẽ sẽ có tác dụng gì đó.
... Điên rồi?
Cho đến khi Nam Tiểu Cẩn bước vào căn hộ đó, mới hiểu thế nào là điên.
Triệu Dịch trông rất bình thường, hàng ngày còn làm việc rất đúng giờ.
Khi thấy Nam Tiểu Cẩn đến, hắn không có biểu hiện gì quá khích, ngược lại còn mời cô uống cà phê một cách rất thân thiện.
Nhưng hắn pha hai tách cà phê, còn rót một cốc sữa nữa đặt ở bên ghế trống.
Ly sữa đó tất nhiên không vơi đi chút nào. Sau đó, Nam Tiểu Cẩn nghe thấy Triệu Dịch cười khổ: "Anh biết em không thích uống, nhưng bác sĩ nói em mất máu quá nhiều cần phải bồi bổ."
"Không uống sữa? Vậy anh pha kỷ tử nhé?"
"... Được rồi, được rồi, anh sai rồi. Không pha nữa... nhưng kỷ tử không phải chỉ có con gái và người già mới uống."
"Vậy trưa nay ăn gì đây, canh thịt dê hầm với đương quy và củ mài được không? Thịt dê sẽ không bị hôi đâu, lần này anh chắc chắn sẽ xử lý nó kỹ."
Triều Từ làm như không thấy, nhìn những người đó rõ ràng đang do dự, tiếp tục nói: "Có tôi ở đây, các người việc gì phải bám lấy hai trăm triệu đó? Vốn lưu động dưới tên tôi còn nhiều hơn con số đó."
"... Đổi như thế nào?" Kẻ cầm đầu khàn giọng hỏi.
Triều Từ không trả lời ngay, mà cúi đầu lấy điện thoại ra, bấm gì ở trên đó khoảng nửa phút.
Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, sắc mặt không có chút nào là căng thẳng: "Tôi đếm đến mười, chúng ta sẽ trao đổi."
Những người đó áp giải Nam Tiểu Cẩn về phía Triều Từ, còn Triều Từ cũng bước từng bước về phía họ, phía sau cậu cũng có người đi theo.
Khi họ đi ngang qua nhau, những kẻ đó thả Nam Tiểu Cẩn ra, còn Triều Từ thì bị chúng dùng dao kề vào cổ.
Tìm được con tin mới và còn là một người hữu ích hơn, bọn chúng tất nhiên sẽ không ở lại đây để chờ chết.
Một tên dùng dao kề vào cổ Triều Từ, những kẻ khác thì đe dọa nhóm người đi cùng Triều Từ: "Bọn tạo cần một chiếc ca nô! Phải có trong vòng mười phút, nhanh lên!"
Trên chiếc du thuyền này, đừng nói đến một chiếc ca nô, ngay cả tàu ngầm cũng có. Vì lo lắng cho tính mạng của Triều Từ nên họ buộc phải sắp xếp một chiếc ca nô cho bọn chúng.
"Bây giờ bọn mày đi ra ngoài! Mười phút sau bọn tao sẽ tự lên boong tàu kiểm tra!"
Kẻ đó nói xong, lưỡi dao kề vào cổ Triều Từ càng sâu thêm một chút, máu tươi theo lưỡi dao nhỏ giọt xuống.
Mọi người rất lo lắng cho tính mạng của Triều Từ, đành phải dẫn Nam Tiểu Cẩn từ từ rút lui.
Nam Tiểu Cẩn được cởi trói, cả miếng vải bịt miệng cũng được gỡ ra. Nước mắt của cô tuôn rơi, khóc đến mức mặt mày đỏ bừng: "Triều Từ!"
Triều Từ mỉm cười dịu dàng với cô: "Đừng buồn, cũng đừng có gánh nặng, tớ không làm vì cậu."
"Nếu là vì Triệu Dịch thì cậu càng không nên dùng bản thân để đổi cho tớ, cậu bị ngốc sao!" Cô không nhịn được hét lên.
Nếu cô chết, Triệu Dịch sẽ áy náy, có thể cũng sẽ đau lòng.
Nhưng nếu Triều Từ chết... Triệu Dịch sẽ phát điên mất.
Nam Tiểu Cẩn vừa nói, vừa không muốn đi theo nhóm bảo vệ rời khỏi, bước chân lảo đảo chạy về phía Triều Từ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã bị người ta kịp thời ngăn lại. Họ kéo cô về, nói khẽ vài câu, không biết là an ủi hay là quở trách, nhưng rõ ràng Nam Tiểu Cẩn không nghe vào, cô vẫn không ngừng quay đầu nhìn Triều Từ.
"Nếu cậu thấy áy náy, thì giúp tớ chuyển lời nhé."
"Mấy ngày nữa cậu có thể sẽ gặp một người Đức, tên tiếng Trung của anh ấy là Đàn Liệt, cậu hãy nói với anh ấy..."
"Nói gì?" Nam Tiểu Cẩn ngây ngốc hỏi.
Từ những lời này của Triều Từ, cô chợt có một dự cảm vô cùng đáng sợ.
"... Thôi vậy." Triều Từ bỗng cười khẽ.
Vừa rồi cậu đã nhắn tin cho người đó rồi, nhưng khi đặt điện thoại xuống lại có thêm hàng ngàn điều muốn nói.
Nhưng đến lúc này, dường như cũng chẳng còn gì muốn nói nữa.
"Đưa cô ấy đi đi." Triều Từ nói câu này với nhóm bảo vệ.
Những người đó từ từ rời khỏi hành lang, đi vào thang máy.
Còn Triều Từ và sáu người bắt giữ cậu thì đứng yên tại chỗ. Bọn chúng nghe tiếng bước chân xa dần, nghe tiếng thang máy khởi động rồi mới rời đi.
Toàn bộ khoang dưới lại trở nên yên tĩnh.
"... Thật ra Triệu Thịnh vốn dĩ không định để Nam Tiểu Cẩn sống phải không?"
Trong sự im lặng đáng sợ, Triều Từ đột nhiên chủ động phá vỡ sự im lặng này.
Sáu người đứng cạnh cậu không ai nói lời nào, chỉ có con dao kề vào cổ cậu càng thêm siết chặt.
Trên cổ đã bị rạch ra một vết thương không nhỏ, thật sự có chút đau đớn.
Dù không ai trả lời nhưng Triều Từ cũng không có một chút ngượng ngùng nào. Cậu chợt nhìn cửa khoang tàu, dường như vừa nhìn thấy có thứ gì ở đó.
Sau đó cậu lại tự nói tiếp: "Giống như bây giờ, họ cũng không định để tôi sống vậy—"
Lời còn chưa dứt, trong lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, con tin đột ngột lao thẳng vào lưỡi dao đang kề cổ không hề có chút dự liệu nào.
Cậu thậm chí đã tính toán kỹ góc độ, vừa đủ để cắt vào động mạch.
Lập tức máu phun ra như suối, những biểu cảm ngạc nhiên của bọn chúng bị che phủ bởi màu máu đỏ thẫm.
Khoảnh khắc cuối cùng, Triều Từ ngẩng đầu nhìn cửa khoang, môi cậu mấp máy vài lời rồi ngã xuống vũng máu.
......
Không ai ngờ rằng, lễ cưới vốn dĩ vui vẻ, cuối cùng lại kết thúc như vậy.
Lúc đầu, Triều Từ bảo mọi người đừng nói với nhà họ Triệu chuyện ngày hôm đó. Nhưng khi Triều Từ bị bắt giữ, chuyện này không thể giấu diếm được nữa, cả nhà họ Triệu đều lập tức biết hết.
Họ lo lắng vô cùng.
Nhưng họ không dám liều lĩnh mang người xông vào khoang dưới cứu người, nơi đó quá chật hẹp sẽ càng nguy hiểm hơn cho Triều Từ. Họ chỉ có thể chuẩn bị một chiếc ca nô mà bọn bắt cóc yêu cầu, rồi mới lên kế hoạch.
Nhưng chưa kịp chuẩn bị xong, từ phòng giám sát đã truyền đến tin tức Triều Từ đã chết.
Cậu đã tự sát bằng cách lao vào dao.
Sau đó là một mớ hỗn loạn, và khi Triệu Dịch trở lại, sự hỗn loạn này càng trở nên mất kiểm soát hơn.
Cuối cùng những khách mời đến dự buổi lễ, ai nấy đều quên mất mình rời khỏi nơi đó như thế nào.
Có một khoảnh khắc, họ nghĩ rằng Triệu Dịch sẽ bắn chết tất cả bọn họ.
Khi rời khỏi chiếc du thuyền được ca ngợi là tòa lâu đài nổi trên mặt biển đó, họ có cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn.
Họ còn nghĩ rằng có lẽ vài ngày nữa sẽ phải đến dự đám tang.
Nhưng một lần nữa họ lại bị bất ngờ vì họ không thể đến dự đám tang đó.
......
Nam Tiểu Cẩn tưởng rằng biến cố gia đình phá sản vào năm mười tám tuổi, cha nhảy lầu tự tử, phải rời xa quê hương, đã là nỗi đau không thể nào quên được trong suốt cả cuộc đời.
Cho đến khi cơn ác mộng của cô biến từ hình ảnh cha cô nhảy lầu thành hình ảnh Triều Từ nằm trong vũng máu đỏ tươi.
Rồi trong cơn mơ, không biết từ đâu vang lên tiếng hét, mọi thứ xung quanh bắt đầu biến dạng, cho đến khi người đàn ông cô yêu đột ngột xông vào.
Khung cảnh lại quay về chiếc du thuyền khổng lồ đó, Triệu Dịch từ boong tàu vội vã chạy đến, còn bên cạnh cô là Triều Từ đang được một vài bác sĩ cấp cứu, nhưng trong mơ chỉ có tiếng ồn chói tai và một đường thẳng tăm tắp không chút ngoằn nghèo.
Trực thăng cứu hộ trên không đã đến, Triều Từ và Triệu Dịch cùng lên trực thăng.
Nam Tiểu Cẩn cứ đuổi theo chiếc trực thăng đó, cô chạy mãi, chạy mãi. Khi đến được bệnh viện, xung quanh cô chỉ thấy một phòng cấp cứu đỏ tươi.
Triều Từ được đẩy ra, phủ khăn trắng.
Triệu Dịch trông có vẻ rất bình tĩnh, bình tĩnh như một cái vỏ rỗng.
Tiếng hét lại vang lên, mọi thứ trong cơn mơ lại một lần nữa biến dạng?
Là ai đang hét? Là cô sao?
Cô không biết, bây giờ cô đã bị nỗi sợ hãi và đau khổ bao trùm hoàn toàn, không thể động đậy.
Lại có một người từ cuối hành lang vội vã chạy tới, sau lưng người đó còn có vô số tiếng bước chân, nhưng trong giấc mơ của Nam Tiểu Cẩn không thấy bóng dáng những người đó.
Cô chỉ nhớ người chạy đến đầu tiên tên là Hoắc Nghi Ca.
Người đó cũng không khóc, ngược lại còn cười to.
Cười đến mức tự mình phải ho khan điên cuồng.
Tiếng cười và tiếng hét hòa vào tạo ra một thứ âm thanh cực kỳ ồn ào khiến Nam Tiểu Cẩn đột ngột tỉnh giấc.
Cô bật người dậy, nước mắt tuôn như mưa.
Sau đó, Triệu Dịch luôn canh giữ bên cạnh thi thể của Triều Từ, không một ai có thể thuyết phục hắn đưa thi thể của cậu đến nhà tang lễ.
Hắn mua một chiếc quan tài bằng băng đặt bên trong căn nhà mà hắn và Triều Từ đã từng ở, ngày đêm nhìn cậu. Từ đó về sau, Nam Tiểu Cẩn không còn nhìn thấy hắn bước ra khỏi căn hộ đó nữa.
Gia đình, bạn bè của Triệu Dịch, và cả Nam Tiểu Cẩn đều rất lo lắng cho hắn.
Nhưng Nam Tiểu Cẩn không dám gặp hắn, vì cô biết Triệu Dịch căm hận cô.
Nhưng sau đó gia đình của Triệu Dịch lại khuyên cô nên đến thăm hắn, vì Triệu Dịch đã phát điên rồi. Họ hy vọng Nam Tiểu Cẩn có thể kích thích được hắn, có lẽ sẽ có tác dụng gì đó.
... Điên rồi?
Cho đến khi Nam Tiểu Cẩn bước vào căn hộ đó, mới hiểu thế nào là điên.
Triệu Dịch trông rất bình thường, hàng ngày còn làm việc rất đúng giờ.
Khi thấy Nam Tiểu Cẩn đến, hắn không có biểu hiện gì quá khích, ngược lại còn mời cô uống cà phê một cách rất thân thiện.
Nhưng hắn pha hai tách cà phê, còn rót một cốc sữa nữa đặt ở bên ghế trống.
Ly sữa đó tất nhiên không vơi đi chút nào. Sau đó, Nam Tiểu Cẩn nghe thấy Triệu Dịch cười khổ: "Anh biết em không thích uống, nhưng bác sĩ nói em mất máu quá nhiều cần phải bồi bổ."
"Không uống sữa? Vậy anh pha kỷ tử nhé?"
"... Được rồi, được rồi, anh sai rồi. Không pha nữa... nhưng kỷ tử không phải chỉ có con gái và người già mới uống."
"Vậy trưa nay ăn gì đây, canh thịt dê hầm với đương quy và củ mài được không? Thịt dê sẽ không bị hôi đâu, lần này anh chắc chắn sẽ xử lý nó kỹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.