Sau Khi Thoát Khỏi Kiếp Nha Hoàn Thông Phòng, Nàng Chuyên Tâm Làm Giàu Kiếm Tiền
Chương 2: Bán Người 2
Hảo Hảo Đương Đương
14/12/2024
"Đang nói chuyện với ngươi đó, có điếc không?"
Trần Thập Nhất hít sâu một hơi, quay sang nói với tiểu tử kia.
"Nương của ngươi muốn bán ta rồi, việc đốn củi này, sau này tự làm đi."
"Cái gì?"
Trần Thập Nhất lấy nước, rửa mặt, rửa tay cẩn thận, rồi bước ra khỏi cổng.
Tiểu tử kia vội vàng hỏi.
"Ngươi đi đâu?"
Đôi mắt Trần Thập Nhất rất bình tĩnh.
"Đi xem mẹ ngươi bán ta đi đâu, muốn đi cùng không?"
Lâu lắm rồi làng Hướng Dương mới nhộn nhịp như vậy.
Dưới gốc đa đầu làng, gần như toàn bộ dân làng đều tụ tập, mắt tròn mắt dẹt, lắng nghe Lữ thị mặc cả với mụ mối lái.
"Nữ nhi nhà ta, mười dặm tám làng, khéo tay hay làm, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn xinh đẹp nữa, bà mua về, chắc chắn có lời."
Mụ mối lái họ Thái ngồi trên xe bò, nhe hàm răng vàng khè, cười gượng gạo.
"Nhà nào bán con gái chẳng nói vậy, lôi ra xem có mấy đứa nên hồn đâu, cứ chờ xem đã."
Trần Thập Nhất đến muộn, len lỏi qua đám đông hiếu kỳ, đến bên cạnh Lữ thị.
Thái bà tử vừa nhìn thấy, liền sững sờ, chỉ tay vào Trần Thập Nhất, hỏi Lữ thị với vẻ khó tin.
"Đây là con gái bà muốn bán?"
Lữ thị cười toe toét.
"Chính là nó, ta nói không sai chứ, con gái ta xinh đẹp như tiên nữ trên trời..."
"Dừng, dừng lại, dừng lại..."
Sắc mặt Thái bà tử trở nên khó coi.
"Đừng so với Hằng Nga, nó không có tư cách đó, ta ra bãi tha ma lôi một bộ xương khô còn đẹp hơn con gái bà, tránh ra, tránh ra, đúng là phí thời gian của ta..."
Lữ thị vội vàng đuổi theo.
"Bà tử, bà tử, nghe ta nói đã..."
Lữ thị ghé tai Thái bà tử nói nhỏ vài câu, sắc mặt bà ta mới dịu đi đôi chút.
Xem ra, có vẻ đã thành công.
Đôi mắt Trần Thập Nhất đen láy, nhìn mụ mối lái đang vẫy tay về phía mình.
"Hài tử, đi theo bà lão này nào."
Hài tử ư?
Chỉ có những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương mới được gọi là hài tử.
Những đứa trẻ không cha không mẹ, có một cái tên khác, gọi là trẻ mồ côi.
Phía sau, một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.
"Đồ kỹ nữ, cuối cùng cũng đi rồi, suốt ngày ăn bám nhà ta, mặt dày mày dạn..."
Trần Thập Nhất đột ngột dừng lại, quay người, bước về phía đứa bé vừa nói.
Nàng túm lấy cổ áo đứa bé, vung tay đấm tới tấp.
Lữ thị thấy vậy thì hoảng hồn, bảo bối của bà ta bị con nhỏ khốn kiếp kia đánh, tức đến méo mặt.
Trần Thập Nhất hít sâu một hơi, quay sang nói với tiểu tử kia.
"Nương của ngươi muốn bán ta rồi, việc đốn củi này, sau này tự làm đi."
"Cái gì?"
Trần Thập Nhất lấy nước, rửa mặt, rửa tay cẩn thận, rồi bước ra khỏi cổng.
Tiểu tử kia vội vàng hỏi.
"Ngươi đi đâu?"
Đôi mắt Trần Thập Nhất rất bình tĩnh.
"Đi xem mẹ ngươi bán ta đi đâu, muốn đi cùng không?"
Lâu lắm rồi làng Hướng Dương mới nhộn nhịp như vậy.
Dưới gốc đa đầu làng, gần như toàn bộ dân làng đều tụ tập, mắt tròn mắt dẹt, lắng nghe Lữ thị mặc cả với mụ mối lái.
"Nữ nhi nhà ta, mười dặm tám làng, khéo tay hay làm, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn xinh đẹp nữa, bà mua về, chắc chắn có lời."
Mụ mối lái họ Thái ngồi trên xe bò, nhe hàm răng vàng khè, cười gượng gạo.
"Nhà nào bán con gái chẳng nói vậy, lôi ra xem có mấy đứa nên hồn đâu, cứ chờ xem đã."
Trần Thập Nhất đến muộn, len lỏi qua đám đông hiếu kỳ, đến bên cạnh Lữ thị.
Thái bà tử vừa nhìn thấy, liền sững sờ, chỉ tay vào Trần Thập Nhất, hỏi Lữ thị với vẻ khó tin.
"Đây là con gái bà muốn bán?"
Lữ thị cười toe toét.
"Chính là nó, ta nói không sai chứ, con gái ta xinh đẹp như tiên nữ trên trời..."
"Dừng, dừng lại, dừng lại..."
Sắc mặt Thái bà tử trở nên khó coi.
"Đừng so với Hằng Nga, nó không có tư cách đó, ta ra bãi tha ma lôi một bộ xương khô còn đẹp hơn con gái bà, tránh ra, tránh ra, đúng là phí thời gian của ta..."
Lữ thị vội vàng đuổi theo.
"Bà tử, bà tử, nghe ta nói đã..."
Lữ thị ghé tai Thái bà tử nói nhỏ vài câu, sắc mặt bà ta mới dịu đi đôi chút.
Xem ra, có vẻ đã thành công.
Đôi mắt Trần Thập Nhất đen láy, nhìn mụ mối lái đang vẫy tay về phía mình.
"Hài tử, đi theo bà lão này nào."
Hài tử ư?
Chỉ có những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương mới được gọi là hài tử.
Những đứa trẻ không cha không mẹ, có một cái tên khác, gọi là trẻ mồ côi.
Phía sau, một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.
"Đồ kỹ nữ, cuối cùng cũng đi rồi, suốt ngày ăn bám nhà ta, mặt dày mày dạn..."
Trần Thập Nhất đột ngột dừng lại, quay người, bước về phía đứa bé vừa nói.
Nàng túm lấy cổ áo đứa bé, vung tay đấm tới tấp.
Lữ thị thấy vậy thì hoảng hồn, bảo bối của bà ta bị con nhỏ khốn kiếp kia đánh, tức đến méo mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.