Sau Khi Thoát Khỏi Kiếp Nha Hoàn Thông Phòng, Nàng Chuyên Tâm Làm Giàu Kiếm Tiền
Chương 3: Bán Người 3
Hảo Hảo Đương Đương
14/12/2024
Mọi người can ngăn, kéo Trần Thập Nhất ra, nàng nhổ một bãi nước bọt về phía gia đình Lữ thị.
"Bà mới là đồ kỹ nữ, cả nhà bà đều là đồ kỹ nữ."
Lữ thị tức giận, xắn tay áo lên định đánh nhau với Trần Thập Nhất.
Thái bà tử hừ một tiếng, ngăn Lữ thị lại.
"Tiền ta đã đưa rồi, nó là người của ta rồi, dám động tay động chân với người của ta, cũng phải xem lại mình có bao nhiêu cân lượng."
Thái bà tử trừng mắt nhìn Trần Thập Nhất.
"Còn không mau lên xe, còn muốn bà lão này phải ba mời bốn rước à?"
Trên xe bò, còn có vài nữ tử trạc tuổi nàng, cùng chung số phận với Trần Thập Nhất.
Xe bò xóc nảy dữ dội, nàng ngoái đầu nhìn lại ngôi làng, những ngôi nhà tranh xiêu vẹo, gốc đa cổ thụ, trong cơn lắc lư, dần dần khuất xa.
Nỗi đau buồn của quá khứ đã ở lại phía sau, tương lai chưa biết, liệu có còn khốn khổ như trước?
Trên đường đi, Trần Thập Nhất dè dặt hỏi Thái bà tử.
"Chúng ta sẽ bị bán vào lầu xanh sao?"
Thái bà tử đang ngủ gà ngủ gật, khẽ mở đôi mắt trĩu nặng, liếc nhìn Trần Thập Nhất một cái, lười biếng nói.
"Ồ, ngươi không xứng."
Rồi lại quay sang hỏi gã nam nhân lực lưỡng ngồi bên cạnh.
"Ngươi nói sao lúc đó ta lại như bị bỏ bùa mê thuốc lú, gật đầu đồng ý lấy cái thứ hàng hạ phẩm này, không khéo lại ôm hận trong tay, ta, Thái bà bà, chưa bao giờ làm ăn thua lỗ."
Gã nam nhân cười ha hả, vết sẹo trên trán trông càng thêm dữ tợn.
"Sợ gì chứ, không bán được giá cao thì tống vào núi sâu, mấy tên què cụt góa vợ, có chút sở thích đặc biệt, mấy huynh đệ nghèo không lấy được vợ đầy ra đấy, kiểu gì cũng không lỗ đâu!"
Bọn họ cứ thế nói cười, vài câu nói đã định đoạt số phận bi thảm của người khác.
Chẳng trách, mấy cô gái trên xe, ai nấy mắt đều đỏ hoe như thỏ.
Trần Thập Nhất sẽ không khóc.
Trước kia, khi cha còn sống, nàng đã khóc bao nhiêu lần, cha luôn rít một hơi thuốc lào, đôi mắt đục ngầu thoáng qua vẻ cam chịu, thở dài một tiếng.
"Nhịn đi con, nữ nhi nào chẳng phải trải qua như vậy."
Khi cha còn sống, cũng chẳng phải chỗ dựa cho nàng, nước mắt của nàng cũng chỉ là nước mà thôi, đến một lúc nào đó, sẽ không còn chảy ra nữa, dù có chảy ra, gió thổi qua, cũng chẳng còn dấu vết.
Ngày cha được chôn cất, Lữ thị mắng chửi Trần Thập Nhất vô lương tâm, cha chết cũng không khóc một tiếng.
Có gì mà phải khóc!
"Bà mới là đồ kỹ nữ, cả nhà bà đều là đồ kỹ nữ."
Lữ thị tức giận, xắn tay áo lên định đánh nhau với Trần Thập Nhất.
Thái bà tử hừ một tiếng, ngăn Lữ thị lại.
"Tiền ta đã đưa rồi, nó là người của ta rồi, dám động tay động chân với người của ta, cũng phải xem lại mình có bao nhiêu cân lượng."
Thái bà tử trừng mắt nhìn Trần Thập Nhất.
"Còn không mau lên xe, còn muốn bà lão này phải ba mời bốn rước à?"
Trên xe bò, còn có vài nữ tử trạc tuổi nàng, cùng chung số phận với Trần Thập Nhất.
Xe bò xóc nảy dữ dội, nàng ngoái đầu nhìn lại ngôi làng, những ngôi nhà tranh xiêu vẹo, gốc đa cổ thụ, trong cơn lắc lư, dần dần khuất xa.
Nỗi đau buồn của quá khứ đã ở lại phía sau, tương lai chưa biết, liệu có còn khốn khổ như trước?
Trên đường đi, Trần Thập Nhất dè dặt hỏi Thái bà tử.
"Chúng ta sẽ bị bán vào lầu xanh sao?"
Thái bà tử đang ngủ gà ngủ gật, khẽ mở đôi mắt trĩu nặng, liếc nhìn Trần Thập Nhất một cái, lười biếng nói.
"Ồ, ngươi không xứng."
Rồi lại quay sang hỏi gã nam nhân lực lưỡng ngồi bên cạnh.
"Ngươi nói sao lúc đó ta lại như bị bỏ bùa mê thuốc lú, gật đầu đồng ý lấy cái thứ hàng hạ phẩm này, không khéo lại ôm hận trong tay, ta, Thái bà bà, chưa bao giờ làm ăn thua lỗ."
Gã nam nhân cười ha hả, vết sẹo trên trán trông càng thêm dữ tợn.
"Sợ gì chứ, không bán được giá cao thì tống vào núi sâu, mấy tên què cụt góa vợ, có chút sở thích đặc biệt, mấy huynh đệ nghèo không lấy được vợ đầy ra đấy, kiểu gì cũng không lỗ đâu!"
Bọn họ cứ thế nói cười, vài câu nói đã định đoạt số phận bi thảm của người khác.
Chẳng trách, mấy cô gái trên xe, ai nấy mắt đều đỏ hoe như thỏ.
Trần Thập Nhất sẽ không khóc.
Trước kia, khi cha còn sống, nàng đã khóc bao nhiêu lần, cha luôn rít một hơi thuốc lào, đôi mắt đục ngầu thoáng qua vẻ cam chịu, thở dài một tiếng.
"Nhịn đi con, nữ nhi nào chẳng phải trải qua như vậy."
Khi cha còn sống, cũng chẳng phải chỗ dựa cho nàng, nước mắt của nàng cũng chỉ là nước mà thôi, đến một lúc nào đó, sẽ không còn chảy ra nữa, dù có chảy ra, gió thổi qua, cũng chẳng còn dấu vết.
Ngày cha được chôn cất, Lữ thị mắng chửi Trần Thập Nhất vô lương tâm, cha chết cũng không khóc một tiếng.
Có gì mà phải khóc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.