Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Chương 77: Câu Cá Ở Biển Cát (2)

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

16/08/2024

Niên Tùng Ngọc lắc đầu thầm, nhưng thấy Hạ Linh Xuyên nhắm mắt lại hỏi: "Niên Đô úy vì sao đích thân đến thành Hắc Thủy?"

"Cái gì?"

"Nhiệm vụ không một ai sống sót, Chinh Bắc Đại tướng quân sao lại nỡ để con trai yêu quý đích thân ra trận?" Hạ Linh Xuyên nâng mí mắt: "Ông ta có phải cha ruột của ngươi không?"

Niên Tùng Ngọc giật giật khóe miệng: "Quận trưởng Hạ không phải cũng để ngươi đi theo sao? Chẳng lẽ ngươi không phải con ông ta?"

Nhân tham công kê (*) à, người không có văn hóa không biết cách uyển chuyển. Hạ Linh Xuyên phất tay: "Đoạt" một tiếng, có một chiếc dao găm bắn ra đóng vào thanh gỗ mà Niên Tùng Ngọc đang dựa vào.

(*)Nhân tham công kê: ý đại khái là mắng cả tông ti họ hàng

Tiện thể nói một câu, bây giờ độ chính xác khi ném của hắn vẫn rất kém. Đao bay ra, hắn không biết cây đao sẽ rơi xuống chỗ nào.

Niên Tùng Ngọc còn chưa kịp phản ứng, thì đám thị vệ dưới quyền đã xông lên hai bước, rút đao kiếm ra, chỉ thẳng vào Hạ Linh Xuyên định quát lên.

Hạ Linh Xuyên giơ ngón tay trỏ lên môi "suỵt" một tiếng, vội vàng nói: "Câm miệng, đừng dọa chạy con mồi!" Hắn chỉ xuống dưới thuyền: "Quên mất chuyện quan trọng rồi, cẩn thận bị quân pháp xử lý!"

Niên Tùng Ngọc xua tay đuổi thuộc hạ đi, nhàn nhạt nói: "Ta có thể sống, nhưng ngươi thì chưa chắc. Biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, làm một con chó ngoan, thì ngươi và cha ngươi có lẽ cũng có thể sống sót trở về. Nếu không thì Ứng phu nhân sẽ phải thủ tiết, còn về phần đệ đệ của ngươi..."

Hắn liếm môi, trong ánh mắt kích động còn lộ ra một chút tàn nhẫn: "Yên tâm đi, dù các ngươi sống hay chết, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu ấy trở về Đô thành. Cậu ấy ở Đô thành nhất định rất được hoan nghênh!"

Hạ Linh Xuyên nhìn chằm chằm hắn, mặt dần dần sa sầm xuống.



Tầm Châu Mục, Đại Tư Mã, Tôn Quốc sư, ba thế lực này tại sao lại xáo trộn với nhau?

Có lẽ phụ thân không nên nhận nhiệm vụ của hồ Đại Phóng?

Hạ Linh Xuyên đang định mở miệng, thì cần câu trong tay người chèo thuyền đột nhiên chìm xuống, suýt nữa kéo thẳng gã xuống khỏi đầu thuyền.

Con mồi cuối cùng cũng cắn câu!

Sau đó mọi người chung sức đồng lòng, cuối cùng cũng kéo được thứ dưới cát lên.

Đây cũng là một con Thổ long, chỉ là kích thước nhỏ hơn hai vị tiền bối ban ngày hai cỡ, có thể nhét vào trong thuyền.

Hai tên Niên và Hạ sau một hồi suy nghĩ thì rốt cuộc cũng ngừng đâm chọc đối phương. Có lẽ theo thời gian trôi đi, một con thú lạ khác đã sập bẫy chỉ sau vài phút uống trà. Thứ này có thân hình cồng kềnh như một con hà mã nhưng tứ chi lại có vây, đuôi và cổ rất dài. Trong khi cái đầu lại nhỏ một cách kỳ lạ khi đem so sánh với cả thân mình. Thứ có trí thông minh thấp như vậy một khi đã cắn câu thì sẽ không bao giờ buông ra, dễ bắt hơn Thổ Long nhiều. Rắc rối lớn nhất là nó quá to, chỉ tính riêng trọng lượng của khay óc chó đã khiến thân tàu rung chuyển rồi. May mắn thay, chiếc thuyền chở óc chó đã đến rất gần cây cầu đá, hơn trăm binh sĩ cùng nắm lấy sợi dây và kéo lên cầu. Sau đó là khung cảnh tàn sát quy mô lớn.

Mọi người tìm thấy những chiếc xô từ các ngôi nhà trong thành trì, lấy máu hai con quái vật và đưa từng con một vào trong ngôi đền. Chúng to lớn như những chum đựng nước, máu chảy ra đặc quánh và dính dớp, mùi tanh nồng. Hạ Linh Xuyên ngửi ngửi, thầm hy vọng cái nồi vuông lớn sẽ không quá cầu kỳ.

Trước chính điện, nước trong ao làng ngày càng đỏ. Điều đáng mừng nhất là sau khi đổ hơn ba mươi thùng máu động vật vào ao thì diện tích của nó cũng bắt đầu được mở rộng! “Có tác dụng!”. Tôn Phu Bình vô cùng mừng rỡ, ngón tay nắm lấy mép hồ cũng trở nên trắng bệch: “Tiếp tục, tiếp tục đi!”. Cuối cùng, sau khi đổ nốt những thùng còn lại xuống, máu gần như không thể phủ kín được đáy hồ, nhìn qua chỉ như có một lớp mỏng. Tằng Phi Hùng và người của hắn ném thùng nước xuống: “Sau đó thì sao?”. “Chờ một chút!” Tôn Phu Bình nhìn chằm chằm mặt nước: “Chờ một chút đã!”. Hạ Thuần Hoa đột nhiên nói: “Gió trong thành cũng đã ngừng rồi”.

Sau lời nhắc nhở của ông ấy, mọi người cũng dần nhớ lại, gió lạnh từ khi nào đã ngừng rồi? Ánh trăng sáng không biết từ lúc nào đã ẩn sau đám mây dày, mọi người đều cảm thấy ánh sáng trong thành càng ngày càng tối hơn. Ông ta vừa dứt lời, trên mặt nước vốn tĩnh lặng đã lâu bỗng xuất hiện hàng loạt bọt bong bóng tạo thành một gợn sóng nhỏ.

“Bên dưới có một cái lỗ …”. Tằng Phi Hùng vừa hỏi, Tôn Phu Bình đã giơ tay ra dấu ‘im lặng’. Sân trước Di Thiên Thần Miếu rộng lớn, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Điều này thực sự rất bất thường. Một loạt bong bóng khác lại xuất hiện. Tôn Phu Bình cúi người xuống định tiến lại gần nhìn kỹ thì dưới nước vang lên một tiếng “ầm”, có thứ gì đó nhảy lên, suýt chút nữa đập vào mặt ông ta!. Những người khác chỉ nhìn thấy một bóng đen nhưng cũng đủ khiến họ kêu lên kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook