Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Chương 78: Nhiếp Hồn (*)

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

16/08/2024

(*)Nhiếp hồn:thu phục linh hồn hoặc gọi linh hồn về

Chỉ có Niên Tùng Ngọc, Hạ Thuần Hoa và những người khác kịp nhìn rõ, đây là con quái vật có thân giống sói, đuôi và tứ chi giống chó nhưng trên cơ thể lại đầy những vết nứt thô ráp, trông không giống da của động mà như là một lớp vỏ cây. Hơn nữa, trong hốc mắt trũng sâu lại không có nhãn cầu, thay vào đó là một ngọn ma trơi màu đỏ tươi! Hướng nước chảy ra từ con vật này tình cờ lại hướng về phía Tôn Phu Bình nên nó há to miệng tới mức có thể nhìn thẳng vào cổ họng nó. Cái miệng này có thể mở tới 120 độ, tưởng chừng như có thể nuốt chửng cả cái đầu của con người. Khoảng cách giữa hai bên gần đến mức trong mắt của Hạ Linh Xuyên thì Tôn Phu Bình sắp mất mạng đến nơi. Nhưng Quốc Sư không hổ là Quốc Sư, ông ta vẫn tỏ ra bình tĩnh trước nguy hiểm và đâm cây trượng của mình vào mặt con quái vật. Con thú nơi đầu trượng mở miệng rồi phun ra một quả cầu lửa đỏ. Con quái vật kia hét lên một tiếng chói tai và biến thành tro bụi.

Niên Tùng Ngọc giật mình sau đó hào hứng nói: “Oán linh!”. Con quái vật này hoàn toàn không có thực thể ,nó chỉ là một linh hồn chất chứa oán hận. Mọi người luôn cho rằng những linh hồn oán hận sẽ ẩn náu sâu trong bóng tối của sa mạc Bàn Long để làm rối loạn tâm trí con người nhưng thực chất thủ phạm chính là Tam Thi Trùng. Linh hồn oán hận này là chủ nhân thực sự đầu tiên mà mọi người gặp kể từ khi bước vào sa mạc Bàn Long. Vừa xuất hiện, Niên Tùng Ngọc đã vui mừng khôn xiết, vậy có nghĩa là bọn họ đã đi đúng hướng rồi!

Có người không thể nhịn thêm được nữa nên đã hít thở, hít vào một hơi thật sâu.

Tiếng hổn hà hổn hển đều bị gió lớn bao phủ.

Thế nhưng hơn một trăm oan hồn lượn lờ trên bầu trời bỗng nhiên dừng lại, cùng lúc nhìn sang.

Những tên xui xẻo này còn chưa kịp hít thở vài lần đã thấy mấy oan hồn kia nhanh chóng lao về phía mình rồi đâm thẳng vào đầu họ.

Phụt một cái, ba ngọn đèn sinh mệnh trên người họ đều tắt hết.

Tình huống như thế, làm gì có người nào dám ra tay ngăn lại?

Trong mắt mấy người đứng xem, sau khi bị oan hồn chui vào tai, vào mũi, những người đó sửng sốt một lát, sau đó thì ôm đầu kêu la thảm thiết. Hai mắt họ đỏ lên, khóe miệng nhễ nhại nước miếng, nhìn giống như bị phát bệnh dại, nhưng lại không giống như con rối bị xác côn trùng chui vào, đi tấn công người bên cạnh, mà là chạy khắp nơi, hoặc là lăn lộn trên đất, hoặc là đập đầu vào tường.

Mười mấy oan hồn trong đầu cùng lúc cãi vả, nói chuyện hoặc đánh nhau, cảm giác đó giống như trong đầu cùng lúc có mấy cái pháo nổ, ai mà chịu cho nổi?



Chỉ sau hơn mười hơi thở, những người này đã ngã xuống, thất khiếu chảy máu mà chết.

Mọi người nhìn thấy mà sợ hãi.

Vấn đề là tim đập càng nhanh thì thời gian nín thở càng ngắn, giờ đây đa số mọi người đã bắt đầu không chịu nổi, mặt trướng đến mức xanh tím, nhưng oan hồn cứ không ngừng xuất hiện, không biết đến khi nào mới dừng!

Không chết vì nín thở thì cũng chết vì bị oan hồn chui vào não. Chỉ vài hơi sau đó, lại có năm sáu người không còn lựa chọn nào khác như những người trước.

Hạ Linh Xuyên và Niên Tùng Ngọc vẫn còn ổn, hơi thở của người tập võ vốn dĩ rất lớn, nhưng sắc mặt của Hạ Thuần Hoa đã nghẹn đến mức thành màu đỏ tím, nhìn như có vẻ sắp chịu không nổi nữa rồi.

Hạ Linh Xuyên quay đầu về phía khác, níu lấy tay áo Tôn Phu Bình, dùng khẩu hình miệng nói với ông ta: "Nghĩ cách đi!"

Hắn là người tập võ, mấy cái mánh khóe trong tay đối với oan hồn đều không có tác dụng.

Có lẽ Tôn Phu Bình cũng thấy cơ hội đã đến, ông ta phất tay áo thoát khỏi tay Hạ Linh Xuyên rồi đi đến giữa đội quân, giơ cao pháp trượng.

Ông ta nhét cái gì đó vào miệng quái vật, sau đó giơ cao pháp trượng rồi nện mạnh xuống đất.

Lấy quái vật làm trung tâm, vòng bảo vệ màu vàng xuất hiện, bao trọn mọi người bên trong.



Kết giới!

Tôn Phu Bình lớn tiếng nói: "Có thể hít thở rồi!"

Mọi người như được đại xá, lập tức cong eo, hít một hơi thật mạnh rồi ho khan không ngừng.

Lúc này Hạ Thuần Hoa hơi tức giận nói: "Sao bây giờ quốc sư mới ra tay?"

Nếu ra tay sớm hơn một chút thì năm, sáu người kia đã không phải chết.

Sắc mặt Tôn Phu Bình nghiêm túc: "Thời gian tồn tại của kết giới rất ngắn, hiệu quả cũng không bằng lửa, nếu không còn cách nào khác thì mới được dùng. Ngươi có thể đoán được trận oan hồn tiếp theo xảy ra sẽ là khi nào không?"

Không ai có thể biết được.

Hạ Thuần Hoa không còn lời nào để nói. Đoàn binh sĩ nhìn vẻ mặt của Tôn Phu Bình, cũng một lời khó nói hết.

Nhưng ông ta cũng không để trong lòng.

"Điều quan trọng là giữ được mạng càng nhiều người càng tốt." Niên Tùng Ngọc hỏi: "Hiện tại nên làm gì?"

"Tiếp tục chờ." Tôn Phu Bình nhìn chằm chằm mặt hồ không rời: "Khi nào oan hồn bên trong đi ra, chúng ta mới tính bước kế tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook