Chương 84: Cũng Nên Có Người Dò Đường (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
17/08/2024
"Chúng ta sẽ biết ngay thôi." Tôn Phu Bình nhìn xung quanh một chút, chỉ vào tên cướp gần nhất và nói: “Lại đây!"
"Tôi?" Người này theo lời đi tới.
Tôn Phu Bình đem hắn đến bên cạnh ao, lấy ra một ngọn nến, rồi đặt tay lên vai tên cướp, lấy đi ngọn lửa sinh mệnh màu xanh nhạt của hắn vào ngọn nến.
Ngọn nến liền sáng lên, ngọn lửa là màu xanh nhạt.
Tên cướp phút chốc ngây người: “Cái này?”
"Đây là ngọn lửa sinh mệnh của ngươi, người còn lửa còn, người chết lửa cũng tắt theo." Tôn phu bình khẽ gật đầu: "Đi thôi." Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên đẩy mạnh.
Sức mạnh đó vượt xa sức của một ông già sáu mươi tuổi.
Tên cướp còn chưa kịp phản ứng, liền bị ông ta đẩy đến mức rơi lộn ngược vào trong ao, theo sau bước chân của Hạ Linh Xuyên.
"Này!" Tư Đồ Hàn vừa quay lại liền trông thấy cảnh này, tránh thoát một đòn của Đại Phong quân, liền xông tới: "Ngươi vừa làm gì!"
Họ có thể phục tùng mệnh lệnh của triều đình, chứ không muốn tìm đường chết.
"Suỵt!" Tôn Phu Bình xua tay, dùng sức đẩy Tư Đồ Hàn về sau hai bước, mà bản thân hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn nến, "Cũng nên có người dò đường."
Hạ Linh Xuyên rơi xuống ao quá đột ngột,ông ta đành phái một người đi dò xét.
Lúc này, thuộc hạ của Hạ Thuần Hoa đã xông tới, cố gắng bắt lấy thống lĩnh Đại Phong quân.
Mười hơi thở.
Hai mươi hơi thở.
Ngọn nến xanh vẫn cháy sáng.
"Hắn còn sống." Tôn Phu Bình xác nhận, Hạ Thuần Hoa liền thở phào nhẹ nhõm. Tên cướp còn sống, có nghĩa là dưới nước có không khí. Như vậy, Hạ Linh Xuyên có lẽ cũng không chết.
"Còn có một tin tốt hơn nữa." Tôn Phu Bình cười nói: "Không còn oan hồn xuất hiện."
Hạ Thuần Hoa lúc này mới nhớ lại rằng từ lúc Đại Phong quân xuất hiện, không còn oan hồn mới nào xuất hiện.
Điều đó có nghĩa là…
Tôn Phu Bình liếc mắt với Niên Tùng Ngọc một cái. Hắn ta liền hiểu ý, quay người nhảy liền vào ao.
Hắn ta cũng đã biến mất.
"Đây là cách duy nhất để chiếm được Bàn Long ." Thương vong phe mình ngày càng tăng, Tôn Phu Bình lại có tâm trạng tốt như vậy. Ông ta nhét đồng tiền Diên quốc của Hạ Thuần Hoa vào miệng quái thú trên cây trượng, nó liền cắn nát đồng tiền.
"Trở về trận pháp, nhanh chóng về trận pháp ngăn địch!" Tôn Phu Bình lập tức rung trượng ba lần: "Ta cần các ngươi đồng tâm hiệp lực nâng cao sĩ khí!"
Cả đội lập tức lùi về phía mảng bùa được vẽ trên mặt đất.
Lúc này, hai mươi phần trăm quân ta đã thiệt mạng hoặc bị thương, trong khi Đại Phong quân chỉ mất bốn người.
Những tên này đánh trận hung hãn không giống con người. Mà ngay từ đầu, chúng cũng không phải người. Một khi phát hiện mình bị thương quá nặng, lập tức liền muốn cùng chết với kẻ thù, có thể giết được tên nào hay tên đó, kéo thêm người cùng chết một đôi. Một kỵ binh bị mọi người hợp sức đánh ngã, hai tay bị chặt đứt, ngực bị đâm thủng. Người khác cho rằng không thể chống trả. Nào ngờ, trước khi chết, nó đã nhảy lên, nhe hàm răng trắng toát, cắn đứt cổ một tên cướp!
Nó còn muốn giết một kẻ địch khác, Tằng Phi Hùng giơ đao chém xuống, làm đứt nửa đầu của nó, oan hồn anh dũng hóa thành tro bụi.
Đối mặt với kẻ thù hung hãn như vậy, quân đội thành Hắc Thủy cũng không còn tinh thần chiến đấu, nhanh chóng bỏ chạy. Rốt cuộc họ phụng lệnh thám hiểm, chứ không phải đến để chết.
Hạ Thuần Hoa tính toán, cho dù có thể thắng thì đó cũng là một chiến thắng thảm hại, hơn nữa thủ lĩnh của đối phương dường như vẫn mạnh như rồng như hổ, giống như nếu chiến đấu một chọi với hai mươi ba người cũng không thành vấn đề!
Dường như Tôn Phu Bình đã nhìn ra sự lo lắng trong lòng ông ta: "Yên tâm, chỉ cần dùng khí vận, các ngươi có thể chống đỡ lâu dài."
Lúc này Tằng Phi Hùng đã dẫn những người còn lại về trận, hắn bị chém vào cánh tay trái, cả cánh tay gần như rơi ra nhưng dường như vẫn không để ý tới, chỉ giơ đao và hét lên trời: "Đồng lòng hợp sức, bảo vệ Đại Diên của chúng ta!”
Mọi người cùng nhau hét lên: "Đồng lòng hợp sức, bảo vệ Đại Diên của chúng ta!”
Quái vật trên đầu trượng đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.
Nó có màu xanh nhạt điểm thêm một chút ánh sáng vàng, nhưng lại có thể khiến những oan hồn xung quanh ngừng đuổi theo, đưa tay ra che mắt, ánh sáng đó này cực kỳ chói mắt. Những con thú cưỡi của họ cũng lắc đầu khó chịu, dậm móng guốc xuống đất.
Đó là đồng tiền nước Diên của Hạ Thuần Hoa, lại thêm khí vận mà quốc sư phát ra!
Đây là sự tin tưởng và đồng ý của toàn bộ người dân trong quận Thiên Tùng, khi kết hợp với tinh thần chiến đấu của Tằng Phi Hùng và các binh sĩ khác, họ hỗ trợ lẫn nhau, lập tức biến thành một sự chính nghĩa vĩ đại!
Nếu hàng chục đối thủ đó không phải là những oan hồn anh dũng đã trải qua hàng trăm trận chiến lúc sống, mà là những oan hồn bình thường, khi gặp ánh sáng thì sẽ lập tức tiêu tán.
"Tôi?" Người này theo lời đi tới.
Tôn Phu Bình đem hắn đến bên cạnh ao, lấy ra một ngọn nến, rồi đặt tay lên vai tên cướp, lấy đi ngọn lửa sinh mệnh màu xanh nhạt của hắn vào ngọn nến.
Ngọn nến liền sáng lên, ngọn lửa là màu xanh nhạt.
Tên cướp phút chốc ngây người: “Cái này?”
"Đây là ngọn lửa sinh mệnh của ngươi, người còn lửa còn, người chết lửa cũng tắt theo." Tôn phu bình khẽ gật đầu: "Đi thôi." Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên đẩy mạnh.
Sức mạnh đó vượt xa sức của một ông già sáu mươi tuổi.
Tên cướp còn chưa kịp phản ứng, liền bị ông ta đẩy đến mức rơi lộn ngược vào trong ao, theo sau bước chân của Hạ Linh Xuyên.
"Này!" Tư Đồ Hàn vừa quay lại liền trông thấy cảnh này, tránh thoát một đòn của Đại Phong quân, liền xông tới: "Ngươi vừa làm gì!"
Họ có thể phục tùng mệnh lệnh của triều đình, chứ không muốn tìm đường chết.
"Suỵt!" Tôn Phu Bình xua tay, dùng sức đẩy Tư Đồ Hàn về sau hai bước, mà bản thân hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn nến, "Cũng nên có người dò đường."
Hạ Linh Xuyên rơi xuống ao quá đột ngột,ông ta đành phái một người đi dò xét.
Lúc này, thuộc hạ của Hạ Thuần Hoa đã xông tới, cố gắng bắt lấy thống lĩnh Đại Phong quân.
Mười hơi thở.
Hai mươi hơi thở.
Ngọn nến xanh vẫn cháy sáng.
"Hắn còn sống." Tôn Phu Bình xác nhận, Hạ Thuần Hoa liền thở phào nhẹ nhõm. Tên cướp còn sống, có nghĩa là dưới nước có không khí. Như vậy, Hạ Linh Xuyên có lẽ cũng không chết.
"Còn có một tin tốt hơn nữa." Tôn Phu Bình cười nói: "Không còn oan hồn xuất hiện."
Hạ Thuần Hoa lúc này mới nhớ lại rằng từ lúc Đại Phong quân xuất hiện, không còn oan hồn mới nào xuất hiện.
Điều đó có nghĩa là…
Tôn Phu Bình liếc mắt với Niên Tùng Ngọc một cái. Hắn ta liền hiểu ý, quay người nhảy liền vào ao.
Hắn ta cũng đã biến mất.
"Đây là cách duy nhất để chiếm được Bàn Long ." Thương vong phe mình ngày càng tăng, Tôn Phu Bình lại có tâm trạng tốt như vậy. Ông ta nhét đồng tiền Diên quốc của Hạ Thuần Hoa vào miệng quái thú trên cây trượng, nó liền cắn nát đồng tiền.
"Trở về trận pháp, nhanh chóng về trận pháp ngăn địch!" Tôn Phu Bình lập tức rung trượng ba lần: "Ta cần các ngươi đồng tâm hiệp lực nâng cao sĩ khí!"
Cả đội lập tức lùi về phía mảng bùa được vẽ trên mặt đất.
Lúc này, hai mươi phần trăm quân ta đã thiệt mạng hoặc bị thương, trong khi Đại Phong quân chỉ mất bốn người.
Những tên này đánh trận hung hãn không giống con người. Mà ngay từ đầu, chúng cũng không phải người. Một khi phát hiện mình bị thương quá nặng, lập tức liền muốn cùng chết với kẻ thù, có thể giết được tên nào hay tên đó, kéo thêm người cùng chết một đôi. Một kỵ binh bị mọi người hợp sức đánh ngã, hai tay bị chặt đứt, ngực bị đâm thủng. Người khác cho rằng không thể chống trả. Nào ngờ, trước khi chết, nó đã nhảy lên, nhe hàm răng trắng toát, cắn đứt cổ một tên cướp!
Nó còn muốn giết một kẻ địch khác, Tằng Phi Hùng giơ đao chém xuống, làm đứt nửa đầu của nó, oan hồn anh dũng hóa thành tro bụi.
Đối mặt với kẻ thù hung hãn như vậy, quân đội thành Hắc Thủy cũng không còn tinh thần chiến đấu, nhanh chóng bỏ chạy. Rốt cuộc họ phụng lệnh thám hiểm, chứ không phải đến để chết.
Hạ Thuần Hoa tính toán, cho dù có thể thắng thì đó cũng là một chiến thắng thảm hại, hơn nữa thủ lĩnh của đối phương dường như vẫn mạnh như rồng như hổ, giống như nếu chiến đấu một chọi với hai mươi ba người cũng không thành vấn đề!
Dường như Tôn Phu Bình đã nhìn ra sự lo lắng trong lòng ông ta: "Yên tâm, chỉ cần dùng khí vận, các ngươi có thể chống đỡ lâu dài."
Lúc này Tằng Phi Hùng đã dẫn những người còn lại về trận, hắn bị chém vào cánh tay trái, cả cánh tay gần như rơi ra nhưng dường như vẫn không để ý tới, chỉ giơ đao và hét lên trời: "Đồng lòng hợp sức, bảo vệ Đại Diên của chúng ta!”
Mọi người cùng nhau hét lên: "Đồng lòng hợp sức, bảo vệ Đại Diên của chúng ta!”
Quái vật trên đầu trượng đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.
Nó có màu xanh nhạt điểm thêm một chút ánh sáng vàng, nhưng lại có thể khiến những oan hồn xung quanh ngừng đuổi theo, đưa tay ra che mắt, ánh sáng đó này cực kỳ chói mắt. Những con thú cưỡi của họ cũng lắc đầu khó chịu, dậm móng guốc xuống đất.
Đó là đồng tiền nước Diên của Hạ Thuần Hoa, lại thêm khí vận mà quốc sư phát ra!
Đây là sự tin tưởng và đồng ý của toàn bộ người dân trong quận Thiên Tùng, khi kết hợp với tinh thần chiến đấu của Tằng Phi Hùng và các binh sĩ khác, họ hỗ trợ lẫn nhau, lập tức biến thành một sự chính nghĩa vĩ đại!
Nếu hàng chục đối thủ đó không phải là những oan hồn anh dũng đã trải qua hàng trăm trận chiến lúc sống, mà là những oan hồn bình thường, khi gặp ánh sáng thì sẽ lập tức tiêu tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.