Chương 83: Cũng Nên Có Người Dò Đường
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
17/08/2024
Mọi người đều bị hoảng sợ.
Một thống lĩnh vô danh của Đại Phong quân mà lại thật sự tàn nhẫn như vậy?
Tuy nhiên, đám người này không biết rằng hơn trăm năm trước quân đội nhà họ Chung với tốc độ nhanh như gió, hung hãn như lửa, dùng đòn như sấm sét chế ngự kẻ thù trước, sau đó mới từ từ giết chết.
Cơ mặt của Niên Tùng Ngọc co rúm lại vì đau và hét lên: "Nó có thể tấn công cơ thể con người! Là nước, do ao nước!"
Chỉ ngâm mình một chút vào ao nước, những oan hồn liền có thể tấn công vật lý?
Hạ Linh Xuyên nghe vậy liền đoạt lấy cờ định hồn trong tay người hầu Bạch Sơn, hai bước nhảy đến bên cạnh ao, nhúng lá cờ trắng vào trong nước.
Cờ trắng lập tức nhuốm đầy máu, may mắn hoa văn trên đó không hề phai nhạt.
Ngay sau đó, hắn giơ cờ trắng lên và vẫy về phía đồng đội của mình.
Những giọt nước bắn lên mặt mọi người.
Nhưng không ai tránh né, ngược lại còn cảm thấy biết ơn.
Lúc này quỷ binh lại lần nữa giục ngựa lao tới giết chóc.
Tằng Phi Hùng hung hăng lau mặt, cầm đao chém lên: "Các huynh đệ, tiến lên!"
‘Đing.’ Tiếng sắt thép va chạm.
Thanh đao của hắn đâm vào mũi giáo của đối phương và tất cả cùng bị văng đi, ai cũng không chiếm được ưu thế.
Thế nhưng, những người khác đều vui mừng khôn xiết.
Thành công rồi, bọn họ đã không còn bị động chịu đâm, chịu… xuyên thủng nữa.
Tuy đối thủ là kỵ binh, nhưng thực lực phe ta gấp mười lần, mười đánh một còn có thể bại được sao?
Tinh thần mọi người đều phấn chấn, rút vũ khí cùng nhau chiến đấu với quân địch.
Có thể gây sát thương tức là có thể chiến đấu lật kèo! Tất cả đều là quân tinh nhuệ, chênh lệch hẳn là không lớn như vậy.
Tư Đồ Hàn không quên nịnh nọt Hạ Linh Xuyên: "Thật là một thiếu niên tài giỏi. Một chiêu đã có thể lật ngược tình thế!" Nhưng hắn lại im lặng đối với việc Niên Tùng Ngọc phát hiện sức mạnh kỳ diệu của ao thần.
Quả thật ngẫm lại cũng có lý, ao huyết thủy này kết nối hai giới, như vậy đối người sống hoặc linh hồn đều có tác dụng. Nhưng mà… oan hồn vốn chẳng phải từ ao nước lao ra sao. Tại sao lúc mới xuất hiện lại không thể làm tổn thương con người?
Hạ Linh Xuyên trừng mắt nhìn thống lĩnh Đại Phong quân đang ngang tàn giết chóc, luôn cảm thấy đây mới là cảnh tượng mà mình mong muốn.
Bọn họ thích máu me văng tung tóe, chứ không phải giết người bằng thủ đoạn tinh ranh.
Chỉ trong nháy mắt, tên thống lĩnh đã giết hai người và hỗ trợ giết thêm một người, nhất thời Tằng Phi Hùng cũng không dám lại gần.
Hắn cười khổ với Hạ Thuần Hoa: "Phụ thân, nhân lực của chúng ta không đủ."
Hai bên nhìn qua có vẻ bất phân thắng bại, nhưng Hạ Linh Xuyên lại cảm thấy phe mình rất khó đánh thắng.
Một oan hồn đã hạ được ba kẻ thù, sau đó bị vài tên binh sĩ hợp lực kéo xuống ngựa, Niên Tùng Ngọc chấm đao xuống nước rồi xông lên chặt đầu của nó.
Cuối cùng phe kia cũng đã có thương vong.
Thế nhưng, thống lĩnh Đại Phong quân cũng chú ý tới điều đó. Hắn giơ tay lên và một luồng ánh sáng lạnh lẽo được bắn ra.
Lần này ngọn giáo phi ra nhưng mục tiêu lại là Hạ Thuần Hoa!
Lúc trước kết giới ảo ảnh bị phá vỡ, đầu thú của ngọn giáo phun ra một quả bóng mờ có vết nứt trên bề mặt. Sau đó, Tôn Phu Bình đưa tay về phía Hạ Thuần Hoa: "Xã tắc lệnh!"
Sau đó ông ấy lập tức giao ra đồng tiền Diên quốc tượng trưng cho địa vị quận trưởng ra.
Ánh sáng dịu dàng của đồng tiền Diên quốc đã thu hút sự chú ý của tên thống lĩnh và ra chiêu giết người.
Anh linh trong thành Bàn Long vô cùng chán ghét thế lực bên ngoài xuất hiện ở đây.
Lúc này, Tôn Phu Bình đang âm thầm tập trung thi triển ma pháp. Niên Tùng Ngọc cách đó khá xa, đám người Tằng Phi Hùng đang cùng kẻ thù giao chiến, không thể bảo vệ Hạ Thuần Hoa.
May mắn thay, Hạ Linh Xuyên đang đứng bên cạnh phụ thân, gặp ánh sáng lạnh lẽo cũng không suy nghĩ nhiều mà vô thức vung đao ra.
Vang một tiếng ‘keng’ dữ dội, Bá Luyện đao gãy thành hai đoạn, Hạ Linh Xuyên bị đánh bay ra xa.
Hắn chỉ cảm thấy như bị búa tạ đánh trúng ngực, nhịn không được phun ra một ngụm máu. Sau đó…
Hắn bay xa một trượng và rơi xuống ao.
Theo lý thuyết thì ao nước chỉ có một ít nước, không qua khỏi mắt cá chân, nhưng hắn rơi vào như thể rơi xuống vực sâu, không còn dấu vết!
Nhưng sự ngăn chặn của hắn vẫn là có hiệu lực, ngọn giáo của tên thống lĩnh bị lệch hướng và bay qua nách Hạ Thuần Hoa.
Chỉ chênh lệch một hai tấc, nhưng đó là khoảng cách giữa bị đâm xuyên tim và an toàn.
Hạ Thuần Hoa sợ hãi, mau chóng lao tới bên cạnh ao: "Xuyên nhi!"
Dù ông ấy có nhìn kiểu gì thì nước trong ao vẫn nông, chỉ có mặt nước là gợn sóng.
Niên Tùng Ngọc sợ ông ấy sẽ nhảy xuống theo con trai nên đuổi tới, nhưng Hạ Quận trưởng đã quay lại, nhanh chóng giao xã tắc lệnh cho Tôn Phu Bình:
"Xuyên nhi còn sống không?"
Một thống lĩnh vô danh của Đại Phong quân mà lại thật sự tàn nhẫn như vậy?
Tuy nhiên, đám người này không biết rằng hơn trăm năm trước quân đội nhà họ Chung với tốc độ nhanh như gió, hung hãn như lửa, dùng đòn như sấm sét chế ngự kẻ thù trước, sau đó mới từ từ giết chết.
Cơ mặt của Niên Tùng Ngọc co rúm lại vì đau và hét lên: "Nó có thể tấn công cơ thể con người! Là nước, do ao nước!"
Chỉ ngâm mình một chút vào ao nước, những oan hồn liền có thể tấn công vật lý?
Hạ Linh Xuyên nghe vậy liền đoạt lấy cờ định hồn trong tay người hầu Bạch Sơn, hai bước nhảy đến bên cạnh ao, nhúng lá cờ trắng vào trong nước.
Cờ trắng lập tức nhuốm đầy máu, may mắn hoa văn trên đó không hề phai nhạt.
Ngay sau đó, hắn giơ cờ trắng lên và vẫy về phía đồng đội của mình.
Những giọt nước bắn lên mặt mọi người.
Nhưng không ai tránh né, ngược lại còn cảm thấy biết ơn.
Lúc này quỷ binh lại lần nữa giục ngựa lao tới giết chóc.
Tằng Phi Hùng hung hăng lau mặt, cầm đao chém lên: "Các huynh đệ, tiến lên!"
‘Đing.’ Tiếng sắt thép va chạm.
Thanh đao của hắn đâm vào mũi giáo của đối phương và tất cả cùng bị văng đi, ai cũng không chiếm được ưu thế.
Thế nhưng, những người khác đều vui mừng khôn xiết.
Thành công rồi, bọn họ đã không còn bị động chịu đâm, chịu… xuyên thủng nữa.
Tuy đối thủ là kỵ binh, nhưng thực lực phe ta gấp mười lần, mười đánh một còn có thể bại được sao?
Tinh thần mọi người đều phấn chấn, rút vũ khí cùng nhau chiến đấu với quân địch.
Có thể gây sát thương tức là có thể chiến đấu lật kèo! Tất cả đều là quân tinh nhuệ, chênh lệch hẳn là không lớn như vậy.
Tư Đồ Hàn không quên nịnh nọt Hạ Linh Xuyên: "Thật là một thiếu niên tài giỏi. Một chiêu đã có thể lật ngược tình thế!" Nhưng hắn lại im lặng đối với việc Niên Tùng Ngọc phát hiện sức mạnh kỳ diệu của ao thần.
Quả thật ngẫm lại cũng có lý, ao huyết thủy này kết nối hai giới, như vậy đối người sống hoặc linh hồn đều có tác dụng. Nhưng mà… oan hồn vốn chẳng phải từ ao nước lao ra sao. Tại sao lúc mới xuất hiện lại không thể làm tổn thương con người?
Hạ Linh Xuyên trừng mắt nhìn thống lĩnh Đại Phong quân đang ngang tàn giết chóc, luôn cảm thấy đây mới là cảnh tượng mà mình mong muốn.
Bọn họ thích máu me văng tung tóe, chứ không phải giết người bằng thủ đoạn tinh ranh.
Chỉ trong nháy mắt, tên thống lĩnh đã giết hai người và hỗ trợ giết thêm một người, nhất thời Tằng Phi Hùng cũng không dám lại gần.
Hắn cười khổ với Hạ Thuần Hoa: "Phụ thân, nhân lực của chúng ta không đủ."
Hai bên nhìn qua có vẻ bất phân thắng bại, nhưng Hạ Linh Xuyên lại cảm thấy phe mình rất khó đánh thắng.
Một oan hồn đã hạ được ba kẻ thù, sau đó bị vài tên binh sĩ hợp lực kéo xuống ngựa, Niên Tùng Ngọc chấm đao xuống nước rồi xông lên chặt đầu của nó.
Cuối cùng phe kia cũng đã có thương vong.
Thế nhưng, thống lĩnh Đại Phong quân cũng chú ý tới điều đó. Hắn giơ tay lên và một luồng ánh sáng lạnh lẽo được bắn ra.
Lần này ngọn giáo phi ra nhưng mục tiêu lại là Hạ Thuần Hoa!
Lúc trước kết giới ảo ảnh bị phá vỡ, đầu thú của ngọn giáo phun ra một quả bóng mờ có vết nứt trên bề mặt. Sau đó, Tôn Phu Bình đưa tay về phía Hạ Thuần Hoa: "Xã tắc lệnh!"
Sau đó ông ấy lập tức giao ra đồng tiền Diên quốc tượng trưng cho địa vị quận trưởng ra.
Ánh sáng dịu dàng của đồng tiền Diên quốc đã thu hút sự chú ý của tên thống lĩnh và ra chiêu giết người.
Anh linh trong thành Bàn Long vô cùng chán ghét thế lực bên ngoài xuất hiện ở đây.
Lúc này, Tôn Phu Bình đang âm thầm tập trung thi triển ma pháp. Niên Tùng Ngọc cách đó khá xa, đám người Tằng Phi Hùng đang cùng kẻ thù giao chiến, không thể bảo vệ Hạ Thuần Hoa.
May mắn thay, Hạ Linh Xuyên đang đứng bên cạnh phụ thân, gặp ánh sáng lạnh lẽo cũng không suy nghĩ nhiều mà vô thức vung đao ra.
Vang một tiếng ‘keng’ dữ dội, Bá Luyện đao gãy thành hai đoạn, Hạ Linh Xuyên bị đánh bay ra xa.
Hắn chỉ cảm thấy như bị búa tạ đánh trúng ngực, nhịn không được phun ra một ngụm máu. Sau đó…
Hắn bay xa một trượng và rơi xuống ao.
Theo lý thuyết thì ao nước chỉ có một ít nước, không qua khỏi mắt cá chân, nhưng hắn rơi vào như thể rơi xuống vực sâu, không còn dấu vết!
Nhưng sự ngăn chặn của hắn vẫn là có hiệu lực, ngọn giáo của tên thống lĩnh bị lệch hướng và bay qua nách Hạ Thuần Hoa.
Chỉ chênh lệch một hai tấc, nhưng đó là khoảng cách giữa bị đâm xuyên tim và an toàn.
Hạ Thuần Hoa sợ hãi, mau chóng lao tới bên cạnh ao: "Xuyên nhi!"
Dù ông ấy có nhìn kiểu gì thì nước trong ao vẫn nông, chỉ có mặt nước là gợn sóng.
Niên Tùng Ngọc sợ ông ấy sẽ nhảy xuống theo con trai nên đuổi tới, nhưng Hạ Quận trưởng đã quay lại, nhanh chóng giao xã tắc lệnh cho Tôn Phu Bình:
"Xuyên nhi còn sống không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.