Chương 122: Đại Phong Quân Về Thành (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
22/08/2024
“Thiếu gia chạy ra khỏi thành, nói là có chuyện phải làm.” Tằng Phi Hùng chỉ về phía thành nam nói.
Hạ Thuần Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Con trai không có chết, có vẻ không có việc gì, vậy thì tốt.
“Ngài là làm sao trốn ra được? Sao chỉ còn lại có mấy người?” Tằng Phi Hùng vẫn không hiểu: “Còn cái đám Đại Phong quân này là sao?”
“Nói ra rất dài dòng, sau khi tiến vào giếng hồ thì không thấy tung tích của mấy chục người, tạm vẫn chưa gặp lại.” Hạ Thuần Hoa nhìn tình hình trận chiến, liền cau mày: “Niên Tùng Ngọc sao lại lợi hại như vậy?”
Đối đầu với Đại Phong quân đã qua cường hoá, Niên Tùng Ngọc vẫn biểu hiện ra thực lực vô cùng cường hoành, thật ngoài dự liệu của ông. Loại nhân tài như này, tại sao vương đình không phái hắn đi Ngọa Lăng quan đánh quân phản loạn?
“Đó không phải là Niên Tùng Ngọc!” Tằng Phi Hùng vội vàng giải thích cho ông: “Tôn quốc sư mời được một vị thần hạ phàm, đang giáng lâm nhập xác Niên Tùng Ngọc, lúc nãy là pháp thuật của vị ấy. Cho nên bây giờ là thần đang giao chiến với Hắc Giao, bọn ta không thể chen vào được.”
Mao Đào chen tới bổ sung: “Vị thần kia ban đầu muốn nhập vào thân thể của thiếu gia, nhưng không thành công, sau đó mới chọn Niên Tùng Ngọc!”
Hạ Thuần Hoa biến sắc: “Cái gì, còn có loại chuyện này! Tôn Phu Bình đâu?”
“Ở đó.” Tằng Phi Hùng chỉ vào phía dưới phế tích, sau đó ‘A’ một tiếng: “Mới vừa rồi vẫn còn ở đó.”
Lúc này phía phế tích đã trống trơn, Tôn quốc sư cũng không thấy.
Hiện ở dưới thành đao khí tung hoành, hai bên đánh ngang sức ngang tài với nhau, Niên Tùng Ngọc còn hơi chiếm thế thượng phong. Người trên thành nếu trực tiếp nhảy xuống, đại khái đều sẽ bị băm thành thịt vụn.
Hạ Thuần Hoa vẻ mặt biến đổi, đầu tiên là do dự, sau đó cắn răng, ngay sau đó quyết định: “Đi, chúng ta qua phía bên cạnh đi xuống dưới!”
Nửa nén hương trước đó.
Niên Tùng Ngọc nhanh chóng phát hiện, những kỵ binh này đều rất khó đối phó.
Dù thiên thần vô cùng lợi hại, nhưng bản thân vật chứa là Niên Tùng Ngọc lại không đủ khả năng để chịu tải sức mạnh của thần, vì vậy mà hạn chế thiên thần phát huy sức mạnh. Sau khi đỡ ba đòn tấn công, Niên Tùng Ngọc cảm thấy kiệt sức, mu bàn tay phải rách toạc, run đến mức không nhấc lên nổi.
Cách này thật sự không hay. Còn chưa đánh bao lâu, hắn đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Tệ nhất là, Hắc Giao sống lại một lần nữa.
Sau khi bị hoả tiễn nổ tung, theo lý thuyết tốc độ phục sinh của Hắc Giao sẽ chậm đi một chút, tuy nhiên hơn mười ngàn Đại Phong quân chạy về hướng của nó, đột nhiên hóa thành hồng quang, chui vào ngay miệng vết thương của Hắc Giao.
Niên Tùng Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt.
Lợi dụng thời gian đẩy lui được kẻ địch bằng “Liệt Địa Trảm”, hắn nhảy đến bên cạnh Tôn Phu Bình: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này, tại sao trận pháp hiến tế lại đặt ở bên ngoài thành?”
Nghe thấy ý trách mắng của ‘Niên Tùng Ngọc’, Tôn Phu Bình vội vàng đáp: “Tế phẩm ở nơi này đã chạy trốn, chỉ có thể vận dụng pháp trận dự bị bên ngoài, triệu hồi tôn giả đi vào. Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ngài thấy khó chịu sao?”
Vật hiến tế tốt nhất mà ông ta lựa chọn là Hạ Linh Xuyên và Mao Đào, nhưng hai con hàng này lại chạy trốn mất, chỉ có thể sử dụng kế hoạch dự phòng, khiến đám người Hạ Thuần Hoa trở thành tế phẩm, sau đó dùng thủ đoạn để thỉnh thần tới ảo cảnh này.
Qua nhiều lần trung gian, cũng là do bất khả kháng.
Niên Tùng Ngọc nghiêm mặt nói: “Bên ngoài xảy ra chút sơ suất, khiến năng lực của ta yếu đi. Bên này Hắc Giao đã sống lại, nhưng không phải bản thể của nó. Ta cần ngươi tìm ra bản thể của nó!” Dứt lời, giơ tay lên vẽ hai vòng tròn trên đầu Tôn Phu Bình, tạo thành hình vệt nước.
Giữa các kẽ ngón tay phát ra chút ánh sáng, tựa như hoa bay, như tuyết rơi, từng mảnh từng mảnh, rơi xuống toàn thân Tôn Phu Bình.
Ở trong mắt người khác, hắn giống như đang vẩy rất nhiều ánh sáng lên người của Tôn Phu Bình, chỉ có bản thân Tôn Phu Bình biết, lần này như gió xuân thổi qua, đầu óc, tim phổi ông đều như thay mới, trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả vết thương trên người cũng lành lại.
Vốn dĩ Hạ Linh Xuyên sắp xếp một đội quân công thành, cho ông [i-[1] ăn hai đợt tấn công, đương nhiên không có người thường nào chịu nổi. Vì bảo vệ tính mạng Tôn Phu Bình dốc hết đại chiêu, hơn nữa còn có Niên Tùng Ngọc hợp lực tương trợ, mới miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng thương thế vẫn rất nặng, hơn nữa nội thương còn nghiêm trọng hơn ngoại thương gấp mấy lần, có thể đứng đã là kỳ tích.
Chẳng qua có mười mấy tên tiểu tặc đang đứng trên cổng thành, nên ông ta chỉ có thể giả vờ phô trương thanh thế.
Tôn giả dễ dàng hồi phục vết thương của mình, sức lực phàm nhân không thể làm được như vậy, dĩ nhiên Tôn Phu Bình càng sinh lòng sùng bái.
“Xin tôn giả chỉ giáo!”
Hạ Thuần Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Con trai không có chết, có vẻ không có việc gì, vậy thì tốt.
“Ngài là làm sao trốn ra được? Sao chỉ còn lại có mấy người?” Tằng Phi Hùng vẫn không hiểu: “Còn cái đám Đại Phong quân này là sao?”
“Nói ra rất dài dòng, sau khi tiến vào giếng hồ thì không thấy tung tích của mấy chục người, tạm vẫn chưa gặp lại.” Hạ Thuần Hoa nhìn tình hình trận chiến, liền cau mày: “Niên Tùng Ngọc sao lại lợi hại như vậy?”
Đối đầu với Đại Phong quân đã qua cường hoá, Niên Tùng Ngọc vẫn biểu hiện ra thực lực vô cùng cường hoành, thật ngoài dự liệu của ông. Loại nhân tài như này, tại sao vương đình không phái hắn đi Ngọa Lăng quan đánh quân phản loạn?
“Đó không phải là Niên Tùng Ngọc!” Tằng Phi Hùng vội vàng giải thích cho ông: “Tôn quốc sư mời được một vị thần hạ phàm, đang giáng lâm nhập xác Niên Tùng Ngọc, lúc nãy là pháp thuật của vị ấy. Cho nên bây giờ là thần đang giao chiến với Hắc Giao, bọn ta không thể chen vào được.”
Mao Đào chen tới bổ sung: “Vị thần kia ban đầu muốn nhập vào thân thể của thiếu gia, nhưng không thành công, sau đó mới chọn Niên Tùng Ngọc!”
Hạ Thuần Hoa biến sắc: “Cái gì, còn có loại chuyện này! Tôn Phu Bình đâu?”
“Ở đó.” Tằng Phi Hùng chỉ vào phía dưới phế tích, sau đó ‘A’ một tiếng: “Mới vừa rồi vẫn còn ở đó.”
Lúc này phía phế tích đã trống trơn, Tôn quốc sư cũng không thấy.
Hiện ở dưới thành đao khí tung hoành, hai bên đánh ngang sức ngang tài với nhau, Niên Tùng Ngọc còn hơi chiếm thế thượng phong. Người trên thành nếu trực tiếp nhảy xuống, đại khái đều sẽ bị băm thành thịt vụn.
Hạ Thuần Hoa vẻ mặt biến đổi, đầu tiên là do dự, sau đó cắn răng, ngay sau đó quyết định: “Đi, chúng ta qua phía bên cạnh đi xuống dưới!”
Nửa nén hương trước đó.
Niên Tùng Ngọc nhanh chóng phát hiện, những kỵ binh này đều rất khó đối phó.
Dù thiên thần vô cùng lợi hại, nhưng bản thân vật chứa là Niên Tùng Ngọc lại không đủ khả năng để chịu tải sức mạnh của thần, vì vậy mà hạn chế thiên thần phát huy sức mạnh. Sau khi đỡ ba đòn tấn công, Niên Tùng Ngọc cảm thấy kiệt sức, mu bàn tay phải rách toạc, run đến mức không nhấc lên nổi.
Cách này thật sự không hay. Còn chưa đánh bao lâu, hắn đã cảm thấy rất mệt mỏi.
Tệ nhất là, Hắc Giao sống lại một lần nữa.
Sau khi bị hoả tiễn nổ tung, theo lý thuyết tốc độ phục sinh của Hắc Giao sẽ chậm đi một chút, tuy nhiên hơn mười ngàn Đại Phong quân chạy về hướng của nó, đột nhiên hóa thành hồng quang, chui vào ngay miệng vết thương của Hắc Giao.
Niên Tùng Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt.
Lợi dụng thời gian đẩy lui được kẻ địch bằng “Liệt Địa Trảm”, hắn nhảy đến bên cạnh Tôn Phu Bình: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này, tại sao trận pháp hiến tế lại đặt ở bên ngoài thành?”
Nghe thấy ý trách mắng của ‘Niên Tùng Ngọc’, Tôn Phu Bình vội vàng đáp: “Tế phẩm ở nơi này đã chạy trốn, chỉ có thể vận dụng pháp trận dự bị bên ngoài, triệu hồi tôn giả đi vào. Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ngài thấy khó chịu sao?”
Vật hiến tế tốt nhất mà ông ta lựa chọn là Hạ Linh Xuyên và Mao Đào, nhưng hai con hàng này lại chạy trốn mất, chỉ có thể sử dụng kế hoạch dự phòng, khiến đám người Hạ Thuần Hoa trở thành tế phẩm, sau đó dùng thủ đoạn để thỉnh thần tới ảo cảnh này.
Qua nhiều lần trung gian, cũng là do bất khả kháng.
Niên Tùng Ngọc nghiêm mặt nói: “Bên ngoài xảy ra chút sơ suất, khiến năng lực của ta yếu đi. Bên này Hắc Giao đã sống lại, nhưng không phải bản thể của nó. Ta cần ngươi tìm ra bản thể của nó!” Dứt lời, giơ tay lên vẽ hai vòng tròn trên đầu Tôn Phu Bình, tạo thành hình vệt nước.
Giữa các kẽ ngón tay phát ra chút ánh sáng, tựa như hoa bay, như tuyết rơi, từng mảnh từng mảnh, rơi xuống toàn thân Tôn Phu Bình.
Ở trong mắt người khác, hắn giống như đang vẩy rất nhiều ánh sáng lên người của Tôn Phu Bình, chỉ có bản thân Tôn Phu Bình biết, lần này như gió xuân thổi qua, đầu óc, tim phổi ông đều như thay mới, trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả vết thương trên người cũng lành lại.
Vốn dĩ Hạ Linh Xuyên sắp xếp một đội quân công thành, cho ông [i-[1] ăn hai đợt tấn công, đương nhiên không có người thường nào chịu nổi. Vì bảo vệ tính mạng Tôn Phu Bình dốc hết đại chiêu, hơn nữa còn có Niên Tùng Ngọc hợp lực tương trợ, mới miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng thương thế vẫn rất nặng, hơn nữa nội thương còn nghiêm trọng hơn ngoại thương gấp mấy lần, có thể đứng đã là kỳ tích.
Chẳng qua có mười mấy tên tiểu tặc đang đứng trên cổng thành, nên ông ta chỉ có thể giả vờ phô trương thanh thế.
Tôn giả dễ dàng hồi phục vết thương của mình, sức lực phàm nhân không thể làm được như vậy, dĩ nhiên Tôn Phu Bình càng sinh lòng sùng bái.
“Xin tôn giả chỉ giáo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.