Chương 121: Đại Phong Quân Về Thành
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
22/08/2024
Đó giờ hắn chưa từng nghe nói về vị thần tốt tính nào cả.
Không lẽ bây giờ thiếu gia lại lâm trận bỏ trốn?
Cũng may Mao Đào kịp lên tiếng nói: “Thiếu gia đã chạy đến dưới chân thành, hắn muốn ta chuyển lời đến Tằng đại nhân, nếu như Hắc Giao bị đóng băng, thì ngay lập tức nã pháo bắn vào nó!”
Nã pháo? Tằng Phi Hùng giật mình một cái, lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, thiên thần nhập xác Niên Tùng Ngọc muốn đóng băng Hắc Giao mục đích chẳng phải là tránh cho trận chiến cứ lặp đi lặp lại mãi sao, vậy bọn họ nã pháo vào Hắc Giao không phải là giúp nó tái sinh hay sao?
Việc này không thể chậm trễ, hắn xoay người hét lớn: “Các huynh đệ, đi chuẩn bị đại bác và pháo, đặc biệt là phải dùng mấy viên pháo lớn nhất, bắn chết bọn chúng!”
Quân của thành Hắc Thuỷ hỏi lại: “Bọn chúng là bọn nào?”
“Hắc Giao với Niên Tùng Ngọc, đều bắn hết” Tằng Phi Hùng vỗ vào đầu thuộc hạ: “Không muốn chết thì nhanh cái chân lên!”
Mọi người vội vàng làm theo.
Trên cửa thành xuất hiện một đống pháo đại bác, còn có cả hoả tiễn, chỉ cần nhìn vào lượng thuốc nổ trên đầu mũi tên, cũng biết đây cũng không phải là diễn trò.
Đương nhiên hồ Đại Phóng cũng đồng ý với cách làm của bọn họ.
Bây giờ Hắc Giao đã gần như bất động, Niên Tùng Ngọc muốn liên tục niệm chú, bây giờ đối thủ đã thành một cái bia dễ bắn vô cùng.
Hai quả bom đinh, một chiếc xe bắn đá vừa được lắp xong, đột nhiên hai tên lính gào to một tiếng, ôm ngực té xuống thành. Tằng Phi Hùng cả kinh, thò đầu nhìn xuống, lại thấy Tôn Phu Bình chậm rãi buông pháp trượng.
Mặc dù rất chật vật, nhưng ánh mắt ông ta vẫn rất hung ác.
Đúng rồi, bọn họ vậy mà quên mất quốc sư, vậy mà lại quên mất quốc sư?
Tằng Phi Hùng cũng không có ý định đối đầu với ông già kia, rụt đầu vô lại, nói: “Nhanh bắn, mau lên!”
Sau mấy tiếng bắn vang vội, Hắc Giao bị đông cứng bể nát đầy đất, hoả tiễn lập công lớn, nó ghim vào băng rồi mới nổ, nổ so với đạn đại bác còn lớn hơn.
Niên Tùng Ngọc cũng bị đánh trúng. Nhưng bom đinh không thể làm thủng kết giới của hắn, chỉ đẩy hắn ra mấy trượng.
Ánh mắt của kẻ này nhìn lên, khiến cho đội quân thành Hắc Thuỷ đều sợ hãi, rõ ràng ý tứ của hắn chính là: Các ngươi hãy chờ đấy.
Sở dĩ hắn không lập tức động thủ, là bởi vì ngoài cổng thành bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, như cuồng phong bão táp ập tới đây.
Mọi người chạy nhanh tới lỗ châu mai xem tình hình, giật nảy cả mình:
Quân đội hùng hậu, sát khí lẫm liệt, tác phong chỉnh tề, cờ xí phất phới theo chiều gió, trên đó viết một chữ “Chung” rất lớn, đó là Đại Phong quân trở về thành.
Đây là sân nhà bọn họ, tốc độ Đại Phong quân so với ở bên ngoài còn nhanh hơn không chỉ gấp hai, cơ hồ là tiếng vó ngựa vang vọng khắp nơi, đại quân nhanh chóng hướng vào trong thành.
Không hiệu lệnh, cũng không có tiếng đáp lại, mấy vị tướng dẫn đầu vung cao mũi thương, lập tức có mấy trăm kỵ binh giục ngựa tăng tốc, tất cả đều hướng về phía Niên Tùng Ngọc.
Có lẽ là do pháp tắc ở trong này còn tự do hơn so với thế giới bên ngoài, mấy trăm kỵ binh chia thành các đội, lại bắt đầu chồng chéo lên nhau.
Mấy người đứng trên thành cứ ngỡ như mình bị hoa mắt, xoa xoa con mắt nhìn lại lần nữa, mấy trăm kỵ binh đã bắt đầu hợp lại chỉ còn năm người.
Mỗi một người cưỡi ngựa thân đeo trọng giáp, ánh mắt đỏ ngầu, nhìn qua không hề giống người. Đặc biệt là dáng dấp của kỵ sĩ và chiến mã đều to lên gấp đôi, cưỡi ngựa mà như đang cưỡi voi, đầu mũi giáo và thương kích đều loé sáng.
Phương thức tấn công của bọn họ đều rất đơn giản không màu mè, ỷ vào người mạnh ngựa khỏe, cường thế hướng về phía Niên Tùng Ngọc.
Mỗi một nhát đâm xuống đều dùng hết sức, khiến tất cả mọi người đứng trên thành đều cảm giác rét lạnh sau lưng.
Loại tấn công này, mình có thể trốn thoát được sao?
Niên Tùng Ngọc không hề tránh, vung đao lên thẳng.
Đúng lúc này, ngoài thành bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Xuyên Nhi!”
“Xuyên Nhi” không có ở trên thành, nhưng sau khi Tằng Phi Hùng nghe thấy, thì vui vẻ xoay người nói: “Là Quận trưởng đại nhân!”
Mọi người từ trên tường thành nhìn xuống, Hạ Thuần Hoa đang đứng ở cửa thành thứ hai phía nam!
Bây giờ ở trong thành Bàn Long có ba cửa thành, Niên Tùng Ngọc và Hắc Giao đang đánh nhau bên trong thành, mà Hạ Quận trưởng lại xuất hiện ở bên ngoài cửa thành thứ hai, cách chiến trường một cửa thành nên tương đối an toàn.
Bên người ông ta có hơn mười binh lính thân cận, cùng vẫy tay với đồng liêu phía trên tường thành.
Mọi người đều vui mừng, ném chiếc thang dây xuống rồi kéo họ lên.
Hạ Thuần Hoa mới vừa lên tới, Tằng Phi Hùng lập tức xông lại hành lễ: “Đại nhân ngài không việc gì chứ? Chúng ta vừa mới biết về âm mưu của Tôn quốc sư!”
“Không sao cả.” Hạ Thuần Hoa nhìn chung quanh, vẻ mặt nóng nảy: “Xuyên Nhi đâu rồi ?”
Không lẽ bây giờ thiếu gia lại lâm trận bỏ trốn?
Cũng may Mao Đào kịp lên tiếng nói: “Thiếu gia đã chạy đến dưới chân thành, hắn muốn ta chuyển lời đến Tằng đại nhân, nếu như Hắc Giao bị đóng băng, thì ngay lập tức nã pháo bắn vào nó!”
Nã pháo? Tằng Phi Hùng giật mình một cái, lập tức hiểu ra.
Đúng vậy, thiên thần nhập xác Niên Tùng Ngọc muốn đóng băng Hắc Giao mục đích chẳng phải là tránh cho trận chiến cứ lặp đi lặp lại mãi sao, vậy bọn họ nã pháo vào Hắc Giao không phải là giúp nó tái sinh hay sao?
Việc này không thể chậm trễ, hắn xoay người hét lớn: “Các huynh đệ, đi chuẩn bị đại bác và pháo, đặc biệt là phải dùng mấy viên pháo lớn nhất, bắn chết bọn chúng!”
Quân của thành Hắc Thuỷ hỏi lại: “Bọn chúng là bọn nào?”
“Hắc Giao với Niên Tùng Ngọc, đều bắn hết” Tằng Phi Hùng vỗ vào đầu thuộc hạ: “Không muốn chết thì nhanh cái chân lên!”
Mọi người vội vàng làm theo.
Trên cửa thành xuất hiện một đống pháo đại bác, còn có cả hoả tiễn, chỉ cần nhìn vào lượng thuốc nổ trên đầu mũi tên, cũng biết đây cũng không phải là diễn trò.
Đương nhiên hồ Đại Phóng cũng đồng ý với cách làm của bọn họ.
Bây giờ Hắc Giao đã gần như bất động, Niên Tùng Ngọc muốn liên tục niệm chú, bây giờ đối thủ đã thành một cái bia dễ bắn vô cùng.
Hai quả bom đinh, một chiếc xe bắn đá vừa được lắp xong, đột nhiên hai tên lính gào to một tiếng, ôm ngực té xuống thành. Tằng Phi Hùng cả kinh, thò đầu nhìn xuống, lại thấy Tôn Phu Bình chậm rãi buông pháp trượng.
Mặc dù rất chật vật, nhưng ánh mắt ông ta vẫn rất hung ác.
Đúng rồi, bọn họ vậy mà quên mất quốc sư, vậy mà lại quên mất quốc sư?
Tằng Phi Hùng cũng không có ý định đối đầu với ông già kia, rụt đầu vô lại, nói: “Nhanh bắn, mau lên!”
Sau mấy tiếng bắn vang vội, Hắc Giao bị đông cứng bể nát đầy đất, hoả tiễn lập công lớn, nó ghim vào băng rồi mới nổ, nổ so với đạn đại bác còn lớn hơn.
Niên Tùng Ngọc cũng bị đánh trúng. Nhưng bom đinh không thể làm thủng kết giới của hắn, chỉ đẩy hắn ra mấy trượng.
Ánh mắt của kẻ này nhìn lên, khiến cho đội quân thành Hắc Thuỷ đều sợ hãi, rõ ràng ý tứ của hắn chính là: Các ngươi hãy chờ đấy.
Sở dĩ hắn không lập tức động thủ, là bởi vì ngoài cổng thành bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, như cuồng phong bão táp ập tới đây.
Mọi người chạy nhanh tới lỗ châu mai xem tình hình, giật nảy cả mình:
Quân đội hùng hậu, sát khí lẫm liệt, tác phong chỉnh tề, cờ xí phất phới theo chiều gió, trên đó viết một chữ “Chung” rất lớn, đó là Đại Phong quân trở về thành.
Đây là sân nhà bọn họ, tốc độ Đại Phong quân so với ở bên ngoài còn nhanh hơn không chỉ gấp hai, cơ hồ là tiếng vó ngựa vang vọng khắp nơi, đại quân nhanh chóng hướng vào trong thành.
Không hiệu lệnh, cũng không có tiếng đáp lại, mấy vị tướng dẫn đầu vung cao mũi thương, lập tức có mấy trăm kỵ binh giục ngựa tăng tốc, tất cả đều hướng về phía Niên Tùng Ngọc.
Có lẽ là do pháp tắc ở trong này còn tự do hơn so với thế giới bên ngoài, mấy trăm kỵ binh chia thành các đội, lại bắt đầu chồng chéo lên nhau.
Mấy người đứng trên thành cứ ngỡ như mình bị hoa mắt, xoa xoa con mắt nhìn lại lần nữa, mấy trăm kỵ binh đã bắt đầu hợp lại chỉ còn năm người.
Mỗi một người cưỡi ngựa thân đeo trọng giáp, ánh mắt đỏ ngầu, nhìn qua không hề giống người. Đặc biệt là dáng dấp của kỵ sĩ và chiến mã đều to lên gấp đôi, cưỡi ngựa mà như đang cưỡi voi, đầu mũi giáo và thương kích đều loé sáng.
Phương thức tấn công của bọn họ đều rất đơn giản không màu mè, ỷ vào người mạnh ngựa khỏe, cường thế hướng về phía Niên Tùng Ngọc.
Mỗi một nhát đâm xuống đều dùng hết sức, khiến tất cả mọi người đứng trên thành đều cảm giác rét lạnh sau lưng.
Loại tấn công này, mình có thể trốn thoát được sao?
Niên Tùng Ngọc không hề tránh, vung đao lên thẳng.
Đúng lúc này, ngoài thành bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Xuyên Nhi!”
“Xuyên Nhi” không có ở trên thành, nhưng sau khi Tằng Phi Hùng nghe thấy, thì vui vẻ xoay người nói: “Là Quận trưởng đại nhân!”
Mọi người từ trên tường thành nhìn xuống, Hạ Thuần Hoa đang đứng ở cửa thành thứ hai phía nam!
Bây giờ ở trong thành Bàn Long có ba cửa thành, Niên Tùng Ngọc và Hắc Giao đang đánh nhau bên trong thành, mà Hạ Quận trưởng lại xuất hiện ở bên ngoài cửa thành thứ hai, cách chiến trường một cửa thành nên tương đối an toàn.
Bên người ông ta có hơn mười binh lính thân cận, cùng vẫy tay với đồng liêu phía trên tường thành.
Mọi người đều vui mừng, ném chiếc thang dây xuống rồi kéo họ lên.
Hạ Thuần Hoa mới vừa lên tới, Tằng Phi Hùng lập tức xông lại hành lễ: “Đại nhân ngài không việc gì chứ? Chúng ta vừa mới biết về âm mưu của Tôn quốc sư!”
“Không sao cả.” Hạ Thuần Hoa nhìn chung quanh, vẻ mặt nóng nảy: “Xuyên Nhi đâu rồi ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.