Chương 129: Đao Của Ta, Ngươi Có Thể Giữ Lại
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
22/08/2024
“Không biết, không quan tâm.” Hắc Long lại gần, đầu to rũ xuống: “Ngươi còn có di ngôn gì sao?”
“Có.” Niên Tùng Ngọc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tường thành: “Hạ Linh Xuyên, những lời này ta nói thay cho thân xác này, ngươi sắp chết rồi, hắn sẽ chờ ngươi một đoạn đường, còn có các ngươi.”
Hắn chỉ vào những người khác nói: “Hắc Long chết, các ngươi mới có thể thoát khỏi đây. Các ngươi biết điều này chưa?”
Quần chúng ăn dưa cả kinh.
Mao Đào thất thanh nói: “Sao có thể, không phải nói là…”
Không phải nói là Hắc Long cam kết sẽ thả bọn họ ra khỏi ảo cảnh sao?
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đột nhiên đăm đăm, đưa tay vươn tới rút lấy cây đao bên hông Hạ Linh Xuyên, chém mạnh vào trên tường!
Chuyện xảy ra bất ngờ, không ai kịp phản ứng, Mao Đào chém ba nhát thật nhanh, Hạ Linh Xuyên mới quát một tiếng: “Dừng tay.” Binh lính sau lưng Mao Đào xông lên phía trước, giữ chặt hai tay hắn.
Mọi người mới phát hiện, Mao Đào xoay ngược lưỡi đao, dùng sống đao chém, nhưng như vậy cũng tạo ra nhiều vết trên tường, vết sâu nhất cũng hơn ba tấc.
Hắn dùng tất cả sức lực của mình, gan bàn tay cũng bị thương. Nếu là người bình thường, bây giờ hai tay khó mà cầm được đao.
Hai mắt Mao Đào đỏ hoe, hổn hển, liều mạng giãy giụa, hai ba người cũng không giữ nổi.
Một tay hắn quơ đao múa loạn, người ngoài kiêng kỵ lưỡi đao sắc bén, không dám đi lên cướp lấy.
Hắc Long há cái miệng to như chậu máu, một phát nuốt trọn Niên Tùng Ngọc, còn hung hăng nhai hai cái.
Máu tươi từ kẻ răng chảy ra ngoài, nó còn làm động tác nuốt vào.
Hạ Linh Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra tại sao bọn họ không thể tìm thấy tung tích của thủ lĩnh đội thám hiểm, tổ sư Chúc Tuyên và đồ tôn Đào Bác, chẳng lẽ kết cục của họ cũng sẽ giống như Niên Tùng Ngọc sao?
Trong đám người đang ôm lấy Mao Đào, có một thuật sư của băng cướp sa mạc bỗng nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Hắn xé cổ áo phía sau Mao Đào ra, xé từ trên xuống dưới, trên lưng Mao Đào xuất hiện một bùa chú hình người màu vàng.
Xé đi lá bùa vàng đó, Mao Đào đang phát điên bỗng ngưng lại, tay buông ra, bảo đao rơi xuống.
Cả đám hỗn loạn, không ai đi tới nhặt đao lên.
Hạ Linh Xuyên giật giật đầu ngón tay, cuối cùng không giơ tay ra.
‘Đinh’ một tiếng, sống đao rơi xuống dưới, va chạm vào đá lót đường, chia làm hai đoạn trước cái nhìn của mọi người.
Mọi người đứng yên như bị ấn nút tạm dừng, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoạn đao dưới đất, lại liếc trộm Hắc Long.
Gãy, thanh đao bị gãy!
Câu nói cuối cùng của Niên Tùng Ngọc trước khi chết là gì nhỉ?
Chỉ có Hạ Linh Xuyên biết, bảo đao vốn đã có một vết nứt vừa dài vừa sâu, sau khi bị Mao Đào dùng phần sống đao đập vào tường đã khiến nó nứt ra thêm, lúc đó không gãy ngay chứng tỏ nó rất cứng.
Lần rơi xuống đất mới nãy, chính là giọt nước tràn ly.
Trong đầu Hạ Linh Xuyên thoáng xuất hiện vài suy nghĩ:
Cái vị gọi là ‘Thiên Thần’, làm sao biết thanh bảo đao này chính là điểm yếu chí mạng của Hắc Long?
Làm sao biết đao ở trên người Hạ Linh Xuyên?
Làm sao biết Mao Đào có thể làm gãy thanh đao?
Có lẽ hắn đã chú ý tới Hạ Linh Xuyên một mình ngồi trên yêu quái chim trở lại thành nam, mà Tôn Phu Bình lại không rõ tung tích, sau đó phán đoán bảo vật rơi vào trong tay Hạ Linh Xuyên.
Như hai câu hỏi còn lại thì sao ?
Hạ Linh Xuyên biết, chỉ sợ trong chuyện này có nội tình khác, nhưng thiên thần đã bị ăn mất, câu hỏi cũng không có cách nào giải đáp.
Hơn nữa ánh sáng trắng nhập vào Niên Tùng Ngọc đã bất ổn từ lâu, kết quả chính là bị Hắc Long nuốt trọn; nếu thanh đao này gãy sớm hơn vài khắc, cục diện có lẽ đã khác hoàn toàn.
Trên dưới thành trì, yên tĩnh như tờ.
Sau đó vượn quỷ, yêu quái chim và các sinh vật trong ảo cảnh này đều đồng loạt ngã xuống đất, hóa thành tro bụi.
Hắc Long bay về hướng tường thành.
Mọi người không nhịn được lui về phía sau, Hạ Linh Xuyên tằng hắng một cái, nhắm mắt hỏi: “Trước đó chúng ta có lập hiệp nghị, bây giờ vẫn còn hiệu lực chứ?”
Mặc dù sinh vật ma hóa không còn một bóng, nhưng chiến lực của Hắc Long đã thăng cấp, trong thành còn có rất nhiều anh linh Đại Phong quân cũng nghe lệnh của nó. Nếu nó muốn mọi người chết, thì không ai có hi vọng nhìn thấy mặt trời một lần nữa.
Hắc Giao nhìn đoạn đao trên đất một chút, rồi nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên cười: “Ngươi rất cơ trí. Đao của ta, ngươi có thể giữ lại.”
Hắn nên nói gì bây giờ? Không lẽ nói ‘Cám ơn’?
Hạ Linh Xuyên nhặt đoạn đao từ dưới đất lên tra vào vỏ.
“Không, là ta nên cám ơn ngươi.” Hắc Long lắc đầu một cái, âm thanh lại rất ôn hòa: “Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi là người duy nhất không đào mộ phần của ta còn kính ta ba ly rượu nữa.”
“Có.” Niên Tùng Ngọc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tường thành: “Hạ Linh Xuyên, những lời này ta nói thay cho thân xác này, ngươi sắp chết rồi, hắn sẽ chờ ngươi một đoạn đường, còn có các ngươi.”
Hắn chỉ vào những người khác nói: “Hắc Long chết, các ngươi mới có thể thoát khỏi đây. Các ngươi biết điều này chưa?”
Quần chúng ăn dưa cả kinh.
Mao Đào thất thanh nói: “Sao có thể, không phải nói là…”
Không phải nói là Hắc Long cam kết sẽ thả bọn họ ra khỏi ảo cảnh sao?
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đột nhiên đăm đăm, đưa tay vươn tới rút lấy cây đao bên hông Hạ Linh Xuyên, chém mạnh vào trên tường!
Chuyện xảy ra bất ngờ, không ai kịp phản ứng, Mao Đào chém ba nhát thật nhanh, Hạ Linh Xuyên mới quát một tiếng: “Dừng tay.” Binh lính sau lưng Mao Đào xông lên phía trước, giữ chặt hai tay hắn.
Mọi người mới phát hiện, Mao Đào xoay ngược lưỡi đao, dùng sống đao chém, nhưng như vậy cũng tạo ra nhiều vết trên tường, vết sâu nhất cũng hơn ba tấc.
Hắn dùng tất cả sức lực của mình, gan bàn tay cũng bị thương. Nếu là người bình thường, bây giờ hai tay khó mà cầm được đao.
Hai mắt Mao Đào đỏ hoe, hổn hển, liều mạng giãy giụa, hai ba người cũng không giữ nổi.
Một tay hắn quơ đao múa loạn, người ngoài kiêng kỵ lưỡi đao sắc bén, không dám đi lên cướp lấy.
Hắc Long há cái miệng to như chậu máu, một phát nuốt trọn Niên Tùng Ngọc, còn hung hăng nhai hai cái.
Máu tươi từ kẻ răng chảy ra ngoài, nó còn làm động tác nuốt vào.
Hạ Linh Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra tại sao bọn họ không thể tìm thấy tung tích của thủ lĩnh đội thám hiểm, tổ sư Chúc Tuyên và đồ tôn Đào Bác, chẳng lẽ kết cục của họ cũng sẽ giống như Niên Tùng Ngọc sao?
Trong đám người đang ôm lấy Mao Đào, có một thuật sư của băng cướp sa mạc bỗng nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Hắn xé cổ áo phía sau Mao Đào ra, xé từ trên xuống dưới, trên lưng Mao Đào xuất hiện một bùa chú hình người màu vàng.
Xé đi lá bùa vàng đó, Mao Đào đang phát điên bỗng ngưng lại, tay buông ra, bảo đao rơi xuống.
Cả đám hỗn loạn, không ai đi tới nhặt đao lên.
Hạ Linh Xuyên giật giật đầu ngón tay, cuối cùng không giơ tay ra.
‘Đinh’ một tiếng, sống đao rơi xuống dưới, va chạm vào đá lót đường, chia làm hai đoạn trước cái nhìn của mọi người.
Mọi người đứng yên như bị ấn nút tạm dừng, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoạn đao dưới đất, lại liếc trộm Hắc Long.
Gãy, thanh đao bị gãy!
Câu nói cuối cùng của Niên Tùng Ngọc trước khi chết là gì nhỉ?
Chỉ có Hạ Linh Xuyên biết, bảo đao vốn đã có một vết nứt vừa dài vừa sâu, sau khi bị Mao Đào dùng phần sống đao đập vào tường đã khiến nó nứt ra thêm, lúc đó không gãy ngay chứng tỏ nó rất cứng.
Lần rơi xuống đất mới nãy, chính là giọt nước tràn ly.
Trong đầu Hạ Linh Xuyên thoáng xuất hiện vài suy nghĩ:
Cái vị gọi là ‘Thiên Thần’, làm sao biết thanh bảo đao này chính là điểm yếu chí mạng của Hắc Long?
Làm sao biết đao ở trên người Hạ Linh Xuyên?
Làm sao biết Mao Đào có thể làm gãy thanh đao?
Có lẽ hắn đã chú ý tới Hạ Linh Xuyên một mình ngồi trên yêu quái chim trở lại thành nam, mà Tôn Phu Bình lại không rõ tung tích, sau đó phán đoán bảo vật rơi vào trong tay Hạ Linh Xuyên.
Như hai câu hỏi còn lại thì sao ?
Hạ Linh Xuyên biết, chỉ sợ trong chuyện này có nội tình khác, nhưng thiên thần đã bị ăn mất, câu hỏi cũng không có cách nào giải đáp.
Hơn nữa ánh sáng trắng nhập vào Niên Tùng Ngọc đã bất ổn từ lâu, kết quả chính là bị Hắc Long nuốt trọn; nếu thanh đao này gãy sớm hơn vài khắc, cục diện có lẽ đã khác hoàn toàn.
Trên dưới thành trì, yên tĩnh như tờ.
Sau đó vượn quỷ, yêu quái chim và các sinh vật trong ảo cảnh này đều đồng loạt ngã xuống đất, hóa thành tro bụi.
Hắc Long bay về hướng tường thành.
Mọi người không nhịn được lui về phía sau, Hạ Linh Xuyên tằng hắng một cái, nhắm mắt hỏi: “Trước đó chúng ta có lập hiệp nghị, bây giờ vẫn còn hiệu lực chứ?”
Mặc dù sinh vật ma hóa không còn một bóng, nhưng chiến lực của Hắc Long đã thăng cấp, trong thành còn có rất nhiều anh linh Đại Phong quân cũng nghe lệnh của nó. Nếu nó muốn mọi người chết, thì không ai có hi vọng nhìn thấy mặt trời một lần nữa.
Hắc Giao nhìn đoạn đao trên đất một chút, rồi nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên cười: “Ngươi rất cơ trí. Đao của ta, ngươi có thể giữ lại.”
Hắn nên nói gì bây giờ? Không lẽ nói ‘Cám ơn’?
Hạ Linh Xuyên nhặt đoạn đao từ dưới đất lên tra vào vỏ.
“Không, là ta nên cám ơn ngươi.” Hắc Long lắc đầu một cái, âm thanh lại rất ôn hòa: “Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi là người duy nhất không đào mộ phần của ta còn kính ta ba ly rượu nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.