Chương 130: Đao Của Ta, Ngươi Có Thể Giữ Lại (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
23/08/2024
Kính ba ly rượu? Hạ Linh Xuyên cũng không kinh ngạc, ngược lại thở ra một hơi: “Quả nhiên là ngươi, Chung Thắng Quang.”
Với những người thành Hắc Thuỷ đây là một cái tên truyền kì, nhưng lại im bặt suốt trăm năm.
Người ngoài nghe vậy, đều có chút khó tin.
Tư Đồ Hàn phát biểu cũng lắp bắp: “Hắn, hắn là Chung Thắng Quang?”
Chung Thắng Quang là danh tướng, nhưng mà rõ ràng đó là người mà. Còn đây là Hắc Long, làm sao có thể là Chung Thắng Quang được?
Hắc Giao không để ý người ngoài, mà cúi đầu với Đại Phong quân nói: “Hộ tống bọn họ đi ra khỏi hoang nguyên Bàn Long.”
Mấy tên thủ lĩnh Đại Phong quân đều ngồi trên lưng ngựa ôm quyền khom người, một mực cung kính.
Đúng rồi, ngoài trừ Chung Thắng Quang, ai có thể khiến cho đội quân hùng mạnh kiêu ngạo như vậy chứ?
Lúc này bỗng nhiên phía nam của thành chợt có thanh âm truyền tới: “Hồ Đại Phóng đâu?”
Chạy về chính là Hạ Thuần Hoa.
Khi ông ta về đến cửa thành nam thì phát hiện trận chiến đã kết thúc, không thấy tung tích của Niên Tùng Ngọc, Hắc Long đang ở trên tường thành nói chuyện với con trai ông, nhìn tình hình không hề căng thẳng.
Lúc này ông ta đoán có lẽ thiên thần đã thua.
Vậy là phe mình đã thắng, nhưng mục đích của chuyến viễn chinh vẫn chưa đạt được
Chết nhiều người như vậy đều vì hồ Đại Phóng.
“Ngươi không thể mang đi.” Hắc Long nhìn ông một cái: “Hồ Đại Phóng chính là thành Bàn Long, Thành Bàn Long cũng là hồ Đại Phóng, đã hợp nhất thành một thể từ lâu. Đừng nói là nhân loại, ngay cả thần linh cũng không có cách nào mang đi, nếu không nó đã sớm biến mất khỏi đây rồi.”
“Ngược lại là ngươi.” Nó quay lại nhìn vào Hạ Linh Xuyên: “Nguyện vọng của ngươi nói không chừng có thể thực hiện được đấy.”
Hạ Linh Xuyên mờ mịt, chỉ vào mình hỏi: “Ta có nguyện vọng gì?”
Hắc Giao không trả lời, ngược lại nhìn về phía thành nam, khẽ thở dài: “Sứ mạng của ta cuối cùng cũng đã hoàn thành.” Âm thanh chứa đầy mệt mỏi, lại xen chút mừng rỡ, cùng rất nhiều sự ưu tư mà Hạ Linh Xuyên nghe không hiểu.
Cơ thể đen nhánh tỏa sáng rồi rất nhanh bị phủ bởi một lớp bụi sương.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cự long từ trên tường thành rơi xuống đất, làm rung chuyển đất trời, rồi vỡ thành vô số mảnh.
Một đại danh tướng, một lần nữa hóa thành cát bụi.
Khói bụi mịt mù bay khắp nơi táp vào mặt mọi người.
Mọi người theo bản năng nhắm tịt mắt, ngừng thở.
Vì vậy không ai phát hiện, giây phút mà ánh sáng quanh thân Hắc Giao biến mất, ở phía thành nam bên trong phế tích có một luồng hồng quang phóng lên cao!
Đến khi khói bụi tản đi, mọi người mở mắt ra, mới phát hiện mình đã đứng trước miếu thần ở thành Bàn Long.
Niên Tùng Ngọc nói đúng, Hắc Giao biến mất, mọi người mới có thể rời khỏi ảo cảnh.
Hạ Linh Xuyên giang rộng hai cánh tay, ôm lấy Hạ Thuần Hoa: “Phụ thân, con nghe nói trước đó người bị huyết tế!”
Hắn với Hạ Thuần Hoa vốn không có thân cận như thế, chẳng qua là làm theo bản năng của nội tâm mà thôi.
Hạ Thuần Hoa vỗ vỗ lưng hắn, sau đó tách ra, không có thói quen thân cận với con trai như vậy: “Sau khi lấy ra nửa chiếc lược bị gãy, Đại Phong quân cũng không tấn công nữa, chúng ta mới có thời gian thoát khỏi trận pháp. Con cùng hắc long trò chuyện nhiều nhất, có phát hiện ra chút manh mối nào của hồ Đại Phóng không?”
Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói: “Không phải hắn đã nói rồi sao, cái hồ và thành Bàn Long nối liền thành một thể, không thể lấy được? Hơn nữa chúng ta đều đã thoát khỏi ảo cảnh.”
“Hắn căn bản không phải khí linh, mà là oan hồn đã chết hơn trăm năm trước, sao con biết hắn có nói thật hay không?” Hạ Thuần Hoa không vui: “Chúng ta tổn thất nhiều như vậy không lẽ lại về tay không?”
Lúc trước mọi người chỉ muốn thoát khỏi ảo cảnh, bây giờ an toàn, mới phát hiện một món chiến lợi phẩm cũng không có, hoàn toàn trắng tay.
Trong chuyến này lợi bất cập hại.
Không đúng, rõ ràng chỉ có thiệt hại.
Tằng Phi Hùng cũng nói: “Không có hồ Đại Phóng, chiến sự Ngoạ Lăng quan biết phải làm sao?”
Tư Đồ Hàn không nhịn được: “Các ngươi đều là quân đội chính quy, không có bảo bối trời ban sẽ không đánh được giặc sao?”
Hạ Linh Xuyên lấy trường đao bên hông ra nhìn một cái, vẫn còn đó, không biến mất.
Đây chắc là vật thể thật duy nhất trong ảo cảnh.
“Phụ thân người tính thế nào?”
Hạ Thuần Hoa hơi trầm ngâm: “Phái người vào xem một chút.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhau lùi về sau hai bước, không ai muốn lại đi vào địa phương quái quỷ kia.
Hạ Linh Xuyên tiện tay nhặt một hòn đá, ném vào miệng giếng.
‘Ùm’.
Mặc dù giếng nước chứa máu, nhưng tất cả mọi người vẫn có thể nhìn thấy hòn đá chìm xuống đáy giếng.
Hạ Linh Xuyên lại ném thêm hai cục đá, kết quả vẫn vậy.
Đây là từ chối tiếp khách?
Sau khi Hắc Giao chết, mọi người thật sự có thể thoát ra khỏi đó, nhưng đồng thời lối vào bí cảnh cũng đã bị đóng lại.
Với những người thành Hắc Thuỷ đây là một cái tên truyền kì, nhưng lại im bặt suốt trăm năm.
Người ngoài nghe vậy, đều có chút khó tin.
Tư Đồ Hàn phát biểu cũng lắp bắp: “Hắn, hắn là Chung Thắng Quang?”
Chung Thắng Quang là danh tướng, nhưng mà rõ ràng đó là người mà. Còn đây là Hắc Long, làm sao có thể là Chung Thắng Quang được?
Hắc Giao không để ý người ngoài, mà cúi đầu với Đại Phong quân nói: “Hộ tống bọn họ đi ra khỏi hoang nguyên Bàn Long.”
Mấy tên thủ lĩnh Đại Phong quân đều ngồi trên lưng ngựa ôm quyền khom người, một mực cung kính.
Đúng rồi, ngoài trừ Chung Thắng Quang, ai có thể khiến cho đội quân hùng mạnh kiêu ngạo như vậy chứ?
Lúc này bỗng nhiên phía nam của thành chợt có thanh âm truyền tới: “Hồ Đại Phóng đâu?”
Chạy về chính là Hạ Thuần Hoa.
Khi ông ta về đến cửa thành nam thì phát hiện trận chiến đã kết thúc, không thấy tung tích của Niên Tùng Ngọc, Hắc Long đang ở trên tường thành nói chuyện với con trai ông, nhìn tình hình không hề căng thẳng.
Lúc này ông ta đoán có lẽ thiên thần đã thua.
Vậy là phe mình đã thắng, nhưng mục đích của chuyến viễn chinh vẫn chưa đạt được
Chết nhiều người như vậy đều vì hồ Đại Phóng.
“Ngươi không thể mang đi.” Hắc Long nhìn ông một cái: “Hồ Đại Phóng chính là thành Bàn Long, Thành Bàn Long cũng là hồ Đại Phóng, đã hợp nhất thành một thể từ lâu. Đừng nói là nhân loại, ngay cả thần linh cũng không có cách nào mang đi, nếu không nó đã sớm biến mất khỏi đây rồi.”
“Ngược lại là ngươi.” Nó quay lại nhìn vào Hạ Linh Xuyên: “Nguyện vọng của ngươi nói không chừng có thể thực hiện được đấy.”
Hạ Linh Xuyên mờ mịt, chỉ vào mình hỏi: “Ta có nguyện vọng gì?”
Hắc Giao không trả lời, ngược lại nhìn về phía thành nam, khẽ thở dài: “Sứ mạng của ta cuối cùng cũng đã hoàn thành.” Âm thanh chứa đầy mệt mỏi, lại xen chút mừng rỡ, cùng rất nhiều sự ưu tư mà Hạ Linh Xuyên nghe không hiểu.
Cơ thể đen nhánh tỏa sáng rồi rất nhanh bị phủ bởi một lớp bụi sương.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cự long từ trên tường thành rơi xuống đất, làm rung chuyển đất trời, rồi vỡ thành vô số mảnh.
Một đại danh tướng, một lần nữa hóa thành cát bụi.
Khói bụi mịt mù bay khắp nơi táp vào mặt mọi người.
Mọi người theo bản năng nhắm tịt mắt, ngừng thở.
Vì vậy không ai phát hiện, giây phút mà ánh sáng quanh thân Hắc Giao biến mất, ở phía thành nam bên trong phế tích có một luồng hồng quang phóng lên cao!
Đến khi khói bụi tản đi, mọi người mở mắt ra, mới phát hiện mình đã đứng trước miếu thần ở thành Bàn Long.
Niên Tùng Ngọc nói đúng, Hắc Giao biến mất, mọi người mới có thể rời khỏi ảo cảnh.
Hạ Linh Xuyên giang rộng hai cánh tay, ôm lấy Hạ Thuần Hoa: “Phụ thân, con nghe nói trước đó người bị huyết tế!”
Hắn với Hạ Thuần Hoa vốn không có thân cận như thế, chẳng qua là làm theo bản năng của nội tâm mà thôi.
Hạ Thuần Hoa vỗ vỗ lưng hắn, sau đó tách ra, không có thói quen thân cận với con trai như vậy: “Sau khi lấy ra nửa chiếc lược bị gãy, Đại Phong quân cũng không tấn công nữa, chúng ta mới có thời gian thoát khỏi trận pháp. Con cùng hắc long trò chuyện nhiều nhất, có phát hiện ra chút manh mối nào của hồ Đại Phóng không?”
Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói: “Không phải hắn đã nói rồi sao, cái hồ và thành Bàn Long nối liền thành một thể, không thể lấy được? Hơn nữa chúng ta đều đã thoát khỏi ảo cảnh.”
“Hắn căn bản không phải khí linh, mà là oan hồn đã chết hơn trăm năm trước, sao con biết hắn có nói thật hay không?” Hạ Thuần Hoa không vui: “Chúng ta tổn thất nhiều như vậy không lẽ lại về tay không?”
Lúc trước mọi người chỉ muốn thoát khỏi ảo cảnh, bây giờ an toàn, mới phát hiện một món chiến lợi phẩm cũng không có, hoàn toàn trắng tay.
Trong chuyến này lợi bất cập hại.
Không đúng, rõ ràng chỉ có thiệt hại.
Tằng Phi Hùng cũng nói: “Không có hồ Đại Phóng, chiến sự Ngoạ Lăng quan biết phải làm sao?”
Tư Đồ Hàn không nhịn được: “Các ngươi đều là quân đội chính quy, không có bảo bối trời ban sẽ không đánh được giặc sao?”
Hạ Linh Xuyên lấy trường đao bên hông ra nhìn một cái, vẫn còn đó, không biến mất.
Đây chắc là vật thể thật duy nhất trong ảo cảnh.
“Phụ thân người tính thế nào?”
Hạ Thuần Hoa hơi trầm ngâm: “Phái người vào xem một chút.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhau lùi về sau hai bước, không ai muốn lại đi vào địa phương quái quỷ kia.
Hạ Linh Xuyên tiện tay nhặt một hòn đá, ném vào miệng giếng.
‘Ùm’.
Mặc dù giếng nước chứa máu, nhưng tất cả mọi người vẫn có thể nhìn thấy hòn đá chìm xuống đáy giếng.
Hạ Linh Xuyên lại ném thêm hai cục đá, kết quả vẫn vậy.
Đây là từ chối tiếp khách?
Sau khi Hắc Giao chết, mọi người thật sự có thể thoát ra khỏi đó, nhưng đồng thời lối vào bí cảnh cũng đã bị đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.