Chương 139: Đao Kiếm Có Mắt (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
24/08/2024
Trên đường thám hiểm, tùy tùng của Tôn Phu Bình đã từng đắc ý nói rằng, pháp trượng của Quốc sư được đúc bằng đồng Côn Ngữ, là bảo bối có tiền cũng không mua được. Hạ Linh Xuyên cảm thấy, đây chính là ngữ kim?
Tất nhiên, những tùy tùng này đã bị Hạ Thuần Hoa chặt thành từng khúc, nhưng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Người thợ rèn cũng kinh ngạc trước tài lực của đại thiếu gia họ Hạ, mỗi một thứ mà hắn tùy tiện lấy ra, đều là mục tiêu nhỏ mà người bình thường phải phấn đấu cả đời cũng khó lòng đạt được.
Ông ta nhận lấy cái xử, quan sát kỹ lưỡng, lại không biết lấy ra lọ thuốc từ đâu, nhỏ vài giọt rồi xoa đi xoa lại. Sau một hồi thẩm định, ông ta mới ngẩng đầu nói: "Đại thiếu gia, đây đúng là ngữ kim, nhưng ở đây tôi không dùng được."
"Ngươi đùa với ta à?" Trước đó nói không có ngữ kim thì không thể sửa được, bây giờ có ngữ kim rồi cũng không sửa được.
Đây là người không thể đắc tội nhất trong thành Hắc Thủy, người thợ rèn vội vàng nói: "Không không, pháp khí này cũng tu ra tâm nhãn, có bản năng tự vệ. Huống chi nó đã trải qua thiên chuy bách luyện, vốn đã chịu được nhiệt độ cao, e rằng nhiệt độ ở lò này không nung nó nổi."
Bảo bối có linh tính, sẽ để mặc hắn nung chảy mình sao?
"Vậy ai có thể làm được?"
"Trong thành Hắc Thủy không ai có thể làm được, Kim Châu cũng khó nói lắm." Người thợ rèn hơi do dự: "Tốt nhất là đến thành lớn ở phía đông hoặc kinh đô, ta nghe nói Linh Khí Tông có trú điểm ở những nơi đó, có lẽ có bí kỹ, có lò để lấy được ngữ kim ở đầu trượng."
Nói trắng ra, chỉ có pháp khí mới có thể đánh bại pháp khí. Hắn chỉ có lò nung thông thường ở đây. Pháp trượng vào đó chỉ như đi tắm hơi, phải là tông môn chuyên đúc pháp khí mới có lò chuyên dụng.
Hạ Linh Xuyên biết làm khó hắn cũng vô dụng, liền ném cho hắn một thỏi bạc nhỏ, đứng dậy bỏ đi.
Tằng Phi Hùng vội vàng đuổi theo: "Ta mời đại thiếu gia uống rượu ha."
Vào ngày thứ ba kể từ lúc thoát ra khỏi sa mạc, hắn đã nhận được phần thưởng hậu hĩnh, và Quận trưởng Hạ cũng giữ lời hứa, cử người chuyên trông coi phụ thân của hắn, cả ngày mười hai canh giờ đều chăm sóc chu đáo.
Áp lực trên người Tằng Phi Hùng giảm bớt, chỉ thấy trời xanh hơn, thở cũng thoải mái hơn, túi tiền cũng đầy hơn.
Hắn có thể sống sót trở về, Hạ Linh Xuyên có công không nhỏ, và chuyến đi sa mạc này khiến hắn thay đổi hoàn toàn cái nhìn về đại thiếu gia họ Hạ.
Nhưng Hạ Linh Xuyên lại lắc đầu: "Để hôm khác nhé."
Niềm vui sau khi thoát nạn đã qua, lại trở về với cuộc sống ăn uống chơi bời hằng ngày, tên này bỗng thấy chán nản.
Thôi thì về nhà ngủ một giấc.
Nhưng đi được hai bước, hắn ta chợt động lòng, bỗng quay đầu lại nói: "Đổi thành tối nay, ta để Lưu Bảo Bảo mời khách."
Sau khi về phủ, Hạ Linh Xuyên không nằm xuống ngủ ngay mà đi đến tiểu võ trường luyện đao pháp trước.
Chuyến đi sa mạc Bàn Long lần này, khiến hắn ta thực sự cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Niên Tùng Ngọc. Sau khi rơi vào ảo cảnh, mất đi sự ủng hộ của phụ thân và quân thành Hắc Thủy, một mình đối mặt với Niên Tùng Ngọc đầy ác ý, điều hắn ta thường nghĩ đến nhất là làm sao để bảo toàn mạng sống, ngay cả việc tức giận cũng không màng tới.
Sau đó hắn mới biết, bản chất của Niên Tùng Ngọc còn tệ hơn nữa. Trong ảo cảnh Bàn Long, họ Niên chỉ mỉa mai hắn và Mao Đào bằng lời nói, chỉ vì Tùng Ngọc và Tôn Phu Bình có ý định hiến tế hai người sau này, lúc đó lười so đo với người sắp chết mà thôi.
Khiên Dẫn thuật gia truyền chỉ có tác dụng tạo cơ sở nền móng cho Hạ Linh Xuyên, để đẩy bản thân tiến xa hơn, hắn ta còn cần nhiều pháp môn tinh thâm hơn.
Hai tháng đầu tiên đến thế giới này, hắn chỉ muốn sống ẩn dật, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng sự xuất hiện của Tôn Phu Bình và những người khác báo cho hắn biết, thế đạo này, phiền phức thích tự tìm đến cửa.
Hai ngày nay hắn cũng đã tìm Hạ Thuần Hoa, hy vọng phụ thân sẽ tìm cho mình một công pháp mạnh mẽ và phù hợp hơn. Hạ Thuần Hoa vui vẻ đồng ý.
Ánh đao lóe lên, thoắt cái một canh giờ trôi qua.
Trước kia, khi luyện liên tục một giờ như vậy khiến hắn ta mồ hôi nhễ nhại, nhưng lần này chỉ hơi ướt lưng. Có lẽ lần trải nghiệm sinh tử này khiến thể lực và sức bền của hắn đều tăng lên.
Cuối cùng Hạ Linh Xuyên dừng lại, lau rửa làn do thô ráp do bị mặt trời sa mạc thiêu đốt, quyết định đến nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn.
Hình như hắn đói nhanh hơn trước.
Hôm nay Hạ phủ rất yên tĩnh, Hạ Thuần Hoa ở nha môn, còn Ứng Hồng Thiền ra ngoài, hắn ta không cần phải đối phó với ai.
Hạ Linh Xuyên quen đường quen lối mò đến tủ đựng thức ăn của đầu bếp nữ.
Tất nhiên, những tùy tùng này đã bị Hạ Thuần Hoa chặt thành từng khúc, nhưng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Người thợ rèn cũng kinh ngạc trước tài lực của đại thiếu gia họ Hạ, mỗi một thứ mà hắn tùy tiện lấy ra, đều là mục tiêu nhỏ mà người bình thường phải phấn đấu cả đời cũng khó lòng đạt được.
Ông ta nhận lấy cái xử, quan sát kỹ lưỡng, lại không biết lấy ra lọ thuốc từ đâu, nhỏ vài giọt rồi xoa đi xoa lại. Sau một hồi thẩm định, ông ta mới ngẩng đầu nói: "Đại thiếu gia, đây đúng là ngữ kim, nhưng ở đây tôi không dùng được."
"Ngươi đùa với ta à?" Trước đó nói không có ngữ kim thì không thể sửa được, bây giờ có ngữ kim rồi cũng không sửa được.
Đây là người không thể đắc tội nhất trong thành Hắc Thủy, người thợ rèn vội vàng nói: "Không không, pháp khí này cũng tu ra tâm nhãn, có bản năng tự vệ. Huống chi nó đã trải qua thiên chuy bách luyện, vốn đã chịu được nhiệt độ cao, e rằng nhiệt độ ở lò này không nung nó nổi."
Bảo bối có linh tính, sẽ để mặc hắn nung chảy mình sao?
"Vậy ai có thể làm được?"
"Trong thành Hắc Thủy không ai có thể làm được, Kim Châu cũng khó nói lắm." Người thợ rèn hơi do dự: "Tốt nhất là đến thành lớn ở phía đông hoặc kinh đô, ta nghe nói Linh Khí Tông có trú điểm ở những nơi đó, có lẽ có bí kỹ, có lò để lấy được ngữ kim ở đầu trượng."
Nói trắng ra, chỉ có pháp khí mới có thể đánh bại pháp khí. Hắn chỉ có lò nung thông thường ở đây. Pháp trượng vào đó chỉ như đi tắm hơi, phải là tông môn chuyên đúc pháp khí mới có lò chuyên dụng.
Hạ Linh Xuyên biết làm khó hắn cũng vô dụng, liền ném cho hắn một thỏi bạc nhỏ, đứng dậy bỏ đi.
Tằng Phi Hùng vội vàng đuổi theo: "Ta mời đại thiếu gia uống rượu ha."
Vào ngày thứ ba kể từ lúc thoát ra khỏi sa mạc, hắn đã nhận được phần thưởng hậu hĩnh, và Quận trưởng Hạ cũng giữ lời hứa, cử người chuyên trông coi phụ thân của hắn, cả ngày mười hai canh giờ đều chăm sóc chu đáo.
Áp lực trên người Tằng Phi Hùng giảm bớt, chỉ thấy trời xanh hơn, thở cũng thoải mái hơn, túi tiền cũng đầy hơn.
Hắn có thể sống sót trở về, Hạ Linh Xuyên có công không nhỏ, và chuyến đi sa mạc này khiến hắn thay đổi hoàn toàn cái nhìn về đại thiếu gia họ Hạ.
Nhưng Hạ Linh Xuyên lại lắc đầu: "Để hôm khác nhé."
Niềm vui sau khi thoát nạn đã qua, lại trở về với cuộc sống ăn uống chơi bời hằng ngày, tên này bỗng thấy chán nản.
Thôi thì về nhà ngủ một giấc.
Nhưng đi được hai bước, hắn ta chợt động lòng, bỗng quay đầu lại nói: "Đổi thành tối nay, ta để Lưu Bảo Bảo mời khách."
Sau khi về phủ, Hạ Linh Xuyên không nằm xuống ngủ ngay mà đi đến tiểu võ trường luyện đao pháp trước.
Chuyến đi sa mạc Bàn Long lần này, khiến hắn ta thực sự cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Niên Tùng Ngọc. Sau khi rơi vào ảo cảnh, mất đi sự ủng hộ của phụ thân và quân thành Hắc Thủy, một mình đối mặt với Niên Tùng Ngọc đầy ác ý, điều hắn ta thường nghĩ đến nhất là làm sao để bảo toàn mạng sống, ngay cả việc tức giận cũng không màng tới.
Sau đó hắn mới biết, bản chất của Niên Tùng Ngọc còn tệ hơn nữa. Trong ảo cảnh Bàn Long, họ Niên chỉ mỉa mai hắn và Mao Đào bằng lời nói, chỉ vì Tùng Ngọc và Tôn Phu Bình có ý định hiến tế hai người sau này, lúc đó lười so đo với người sắp chết mà thôi.
Khiên Dẫn thuật gia truyền chỉ có tác dụng tạo cơ sở nền móng cho Hạ Linh Xuyên, để đẩy bản thân tiến xa hơn, hắn ta còn cần nhiều pháp môn tinh thâm hơn.
Hai tháng đầu tiên đến thế giới này, hắn chỉ muốn sống ẩn dật, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng sự xuất hiện của Tôn Phu Bình và những người khác báo cho hắn biết, thế đạo này, phiền phức thích tự tìm đến cửa.
Hai ngày nay hắn cũng đã tìm Hạ Thuần Hoa, hy vọng phụ thân sẽ tìm cho mình một công pháp mạnh mẽ và phù hợp hơn. Hạ Thuần Hoa vui vẻ đồng ý.
Ánh đao lóe lên, thoắt cái một canh giờ trôi qua.
Trước kia, khi luyện liên tục một giờ như vậy khiến hắn ta mồ hôi nhễ nhại, nhưng lần này chỉ hơi ướt lưng. Có lẽ lần trải nghiệm sinh tử này khiến thể lực và sức bền của hắn đều tăng lên.
Cuối cùng Hạ Linh Xuyên dừng lại, lau rửa làn do thô ráp do bị mặt trời sa mạc thiêu đốt, quyết định đến nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn.
Hình như hắn đói nhanh hơn trước.
Hôm nay Hạ phủ rất yên tĩnh, Hạ Thuần Hoa ở nha môn, còn Ứng Hồng Thiền ra ngoài, hắn ta không cần phải đối phó với ai.
Hạ Linh Xuyên quen đường quen lối mò đến tủ đựng thức ăn của đầu bếp nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.