Chương 138: Đao Kiếm Có Mắt
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
24/08/2024
Hạ Linh Xuyên vào trong liền bày thanh đao gãy ra: "Có thể nối lại được không?"
Người chủ tiệm là một người đàn ông râu quai nón đỏ mặt, cầm đao gãy lên nhìn liền thay đổi sắc mặt: "Đao tốt, rất hung dữ! Làm nghề này mười mấy năm, ta mới thấy hung khí như thế này lần đầu tiên, đã gãy làm đôi rồi mà vẫn muốn nếm thịt người."
Thấy hai người có vẻ bối rối, ông giải thích: "Đây là đao tâm bất tử, giống như hổ mất răng, nó vẫn còn móng vuốt, vẫn còn thân thể to nặng, người thường vẫn đánh không lại nó."
Ông ta không chạm vào lưỡi dao, ngửi mùi hai lần: "Đao này ít nhất cũng đã giết chết vài trăm người."
"E là năm bảy trăm cũng có." Hạ Linh Xuyên cười nói: "Đây là đao tùy thân của chỉ huy sứ thành Bàn Long, của Chung Thắng Quang đấy."
Tằng Phi Hùng lúc này mới chen vào được: "Vị này là đại công tử của Hạ phủ."
Hành động anh hùng của đại thiếu gia họ Hạ đã lan truyền khắp thành Hắc Thủy như mọc chân. Ai ngờ thợ rèn không biết cũng thôi, nghe xong thì liên tục khoát tay: "Thứ lỗi, nhưng tôi không sửa được bảo bối này. Đừng nói là tôi, cả thành Hắc Thủy này, không, cả quận Thiên Tùng này e rằng không ai làm được."
Hạ Linh Xuyên sắc mặt không vui: "Ý gì?"
Có lẽ là khí chất tương hợp, hắn càng nhìn thanh đao này càng thích, không muốn để nó nằm một chỗ.
Nói theo cách thực dụng hơn, chỉ cần dán nhãn "đồ cũ của Chung Thắng Quang", thì một khi sửa xong nó sẽ có giá trị liên thành.
"Truyền thuyết rằng thần khí có linh, bảo đao này tuy chưa đến cấp bậc đó, nhưng nó đã uống rất nhiều máu người, hung khí quấn quanh, lâu dần cũng có một chút linh tính mơ hồ, cái này được gọi là đao tâm, hoặc gọi là đao nhãn." Người thợ rèn cầm lấy bảo đao, chỉ vào chỗ lưỡi gãy để hai người nhìn kỹ: "Hai vị xem mặt cắt này xem, có phải ôn nhuận không, như thể có thủy ngân chảy qua không?"
Ông ta còn nhẹ nhàng lắc lư thân đao hai lần.
Tằng Phi Hùng nhìn không chớp mắt, sau đó liên tục gật đầu: "Quả nhiên!"
Hắn đã sờ qua không dưới hàng chục loại vũ khí, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt cắt như thủy ngân như thế này.
"Cái gọi là đao kiếm không mắt, đó là chỉ vũ khí thông thường, gãy rồi thì gãy, nung nóng lại rồi vá vào, nhiều nhất là nấu chảy rồi đúc lại." Người thợ rèn cười khổ: "Nhưng bảo đao này của ngài một khi nấu chảy, thì đao tâm nuôi dưỡng từ trước sẽ không còn nữa; nếu chỉ sửa chữa, thì nó tuyệt đối sẽ không chấp nhận phàm thiết, không chỉ cần máu của chủ nhân, mà còn phải dùng đến ngữ kim."
"Ngữ kim?" Hạ Linh Xuyên cảm thấy hai chữ này có chút quen tai, cẩn thận lục lại thức hải của nguyên thân, thế mà thật sự tìm được tư liệu liên quan: "Truyền thuyết ngữ kim chỉ sản xuất ở Côn Ngữ Kỳ Sơn, chuyên dùng để đúc thần binh ư?"
Nguyên thân đã nghe người kể chuyện ở trà lâu kể không chỉ một hai lần.
"Đúng vậy. Bảo vật như thế này, ta chưa từng nghe nói ở đâu trong quận Thiên Tùng có."
Hạ Linh Xuyên gõ ngón tay xuống mặt bàn vài cái, vẻ mặt khó xử.
Ngay khi Tằng Phi Hùng nghĩ rằng hắn ta sẽ từ bỏ, thì đại thiếu gia họ Hạ lại lấy ra một cái kim cương xử từ trong ngực: "Ngươi xem, cái này có dùng được không?"
Tằng Phi Hùng vô cùng kinh ngạc: "Đây không phải là pháp trượng tùy thân của Tôn Quốc sư sao?" Vị thiếu gia này muốn hy sinh một bảo vật còn nguyên vẹn, để sửa chữa một bảo vật khác sao?
Hắn cẩn thận nhắc nhở: "Đại thiếu gia, cây pháp trượng này giá trị liên thành." Quận trưởng đại nhân khi đưa ra cũng có chút không nỡ.
Hạ Linh Xuyên khinh thường: "Giá trị liên thành thì sao, ta không dùng được thì giữ lại làm gì?"
Tờ hướng dẫn mà Hạ Thuần Hoa đưa ra, hắn và Hạ Việt đều đã xem kỹ và thử qua, nhưng cây pháp trượng quá kiêu ngạo, đối với mọi loại chỉ lệnh đều không có phản ứng gì.
Chủ nhân đời trước của nó là Quốc sư, trừ khước vu sơn bất thị vân (*), mắt chọn chủ đương nhiên cũng cao hơn. Với bản lĩnh của Tôn Phu Bình, nếu không phải thân phận Quốc sư mất hiệu lực, nếu không phải bị bí cảnh Bàn Long áp chế tu vi, nếu không phải bị Hạ Linh Xuyên và những người khác dùng nỏ pháo thủ thành liên tục đánh lén vài đợt, nếu không phải anh linh quân Đại Phong tham chiến, thì quân thành Hắc Thủy do Hạ Thuần Hoa dẫn đầu làm sao bắt được ông ta?
(*) đây là một câu trong bài thơ Ly tứ kỳ tứ của Nguyên Chẩn, nguyên văn là:
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Bảo vật lại chọn chủ, rõ ràng nó không muốn hai con gà yếu này làm chủ.
Đối với loại tật xấu kiêu ngạo này, Hạ Linh Xuyên đương nhiên sẽ không chiều chuộng.
Không có được thì phá hủy nó, dùng vào thanh đao gãy hợp với mình không tốt sao?
Hắn ta nhét kim cương xử vào tay người thợ rèn: "Nhìn kỹ đi, đầu thú này có phải là ngữ kim không?"
Người chủ tiệm là một người đàn ông râu quai nón đỏ mặt, cầm đao gãy lên nhìn liền thay đổi sắc mặt: "Đao tốt, rất hung dữ! Làm nghề này mười mấy năm, ta mới thấy hung khí như thế này lần đầu tiên, đã gãy làm đôi rồi mà vẫn muốn nếm thịt người."
Thấy hai người có vẻ bối rối, ông giải thích: "Đây là đao tâm bất tử, giống như hổ mất răng, nó vẫn còn móng vuốt, vẫn còn thân thể to nặng, người thường vẫn đánh không lại nó."
Ông ta không chạm vào lưỡi dao, ngửi mùi hai lần: "Đao này ít nhất cũng đã giết chết vài trăm người."
"E là năm bảy trăm cũng có." Hạ Linh Xuyên cười nói: "Đây là đao tùy thân của chỉ huy sứ thành Bàn Long, của Chung Thắng Quang đấy."
Tằng Phi Hùng lúc này mới chen vào được: "Vị này là đại công tử của Hạ phủ."
Hành động anh hùng của đại thiếu gia họ Hạ đã lan truyền khắp thành Hắc Thủy như mọc chân. Ai ngờ thợ rèn không biết cũng thôi, nghe xong thì liên tục khoát tay: "Thứ lỗi, nhưng tôi không sửa được bảo bối này. Đừng nói là tôi, cả thành Hắc Thủy này, không, cả quận Thiên Tùng này e rằng không ai làm được."
Hạ Linh Xuyên sắc mặt không vui: "Ý gì?"
Có lẽ là khí chất tương hợp, hắn càng nhìn thanh đao này càng thích, không muốn để nó nằm một chỗ.
Nói theo cách thực dụng hơn, chỉ cần dán nhãn "đồ cũ của Chung Thắng Quang", thì một khi sửa xong nó sẽ có giá trị liên thành.
"Truyền thuyết rằng thần khí có linh, bảo đao này tuy chưa đến cấp bậc đó, nhưng nó đã uống rất nhiều máu người, hung khí quấn quanh, lâu dần cũng có một chút linh tính mơ hồ, cái này được gọi là đao tâm, hoặc gọi là đao nhãn." Người thợ rèn cầm lấy bảo đao, chỉ vào chỗ lưỡi gãy để hai người nhìn kỹ: "Hai vị xem mặt cắt này xem, có phải ôn nhuận không, như thể có thủy ngân chảy qua không?"
Ông ta còn nhẹ nhàng lắc lư thân đao hai lần.
Tằng Phi Hùng nhìn không chớp mắt, sau đó liên tục gật đầu: "Quả nhiên!"
Hắn đã sờ qua không dưới hàng chục loại vũ khí, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt cắt như thủy ngân như thế này.
"Cái gọi là đao kiếm không mắt, đó là chỉ vũ khí thông thường, gãy rồi thì gãy, nung nóng lại rồi vá vào, nhiều nhất là nấu chảy rồi đúc lại." Người thợ rèn cười khổ: "Nhưng bảo đao này của ngài một khi nấu chảy, thì đao tâm nuôi dưỡng từ trước sẽ không còn nữa; nếu chỉ sửa chữa, thì nó tuyệt đối sẽ không chấp nhận phàm thiết, không chỉ cần máu của chủ nhân, mà còn phải dùng đến ngữ kim."
"Ngữ kim?" Hạ Linh Xuyên cảm thấy hai chữ này có chút quen tai, cẩn thận lục lại thức hải của nguyên thân, thế mà thật sự tìm được tư liệu liên quan: "Truyền thuyết ngữ kim chỉ sản xuất ở Côn Ngữ Kỳ Sơn, chuyên dùng để đúc thần binh ư?"
Nguyên thân đã nghe người kể chuyện ở trà lâu kể không chỉ một hai lần.
"Đúng vậy. Bảo vật như thế này, ta chưa từng nghe nói ở đâu trong quận Thiên Tùng có."
Hạ Linh Xuyên gõ ngón tay xuống mặt bàn vài cái, vẻ mặt khó xử.
Ngay khi Tằng Phi Hùng nghĩ rằng hắn ta sẽ từ bỏ, thì đại thiếu gia họ Hạ lại lấy ra một cái kim cương xử từ trong ngực: "Ngươi xem, cái này có dùng được không?"
Tằng Phi Hùng vô cùng kinh ngạc: "Đây không phải là pháp trượng tùy thân của Tôn Quốc sư sao?" Vị thiếu gia này muốn hy sinh một bảo vật còn nguyên vẹn, để sửa chữa một bảo vật khác sao?
Hắn cẩn thận nhắc nhở: "Đại thiếu gia, cây pháp trượng này giá trị liên thành." Quận trưởng đại nhân khi đưa ra cũng có chút không nỡ.
Hạ Linh Xuyên khinh thường: "Giá trị liên thành thì sao, ta không dùng được thì giữ lại làm gì?"
Tờ hướng dẫn mà Hạ Thuần Hoa đưa ra, hắn và Hạ Việt đều đã xem kỹ và thử qua, nhưng cây pháp trượng quá kiêu ngạo, đối với mọi loại chỉ lệnh đều không có phản ứng gì.
Chủ nhân đời trước của nó là Quốc sư, trừ khước vu sơn bất thị vân (*), mắt chọn chủ đương nhiên cũng cao hơn. Với bản lĩnh của Tôn Phu Bình, nếu không phải thân phận Quốc sư mất hiệu lực, nếu không phải bị bí cảnh Bàn Long áp chế tu vi, nếu không phải bị Hạ Linh Xuyên và những người khác dùng nỏ pháo thủ thành liên tục đánh lén vài đợt, nếu không phải anh linh quân Đại Phong tham chiến, thì quân thành Hắc Thủy do Hạ Thuần Hoa dẫn đầu làm sao bắt được ông ta?
(*) đây là một câu trong bài thơ Ly tứ kỳ tứ của Nguyên Chẩn, nguyên văn là:
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Bảo vật lại chọn chủ, rõ ràng nó không muốn hai con gà yếu này làm chủ.
Đối với loại tật xấu kiêu ngạo này, Hạ Linh Xuyên đương nhiên sẽ không chiều chuộng.
Không có được thì phá hủy nó, dùng vào thanh đao gãy hợp với mình không tốt sao?
Hắn ta nhét kim cương xử vào tay người thợ rèn: "Nhìn kỹ đi, đầu thú này có phải là ngữ kim không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.