Chương 91: Kẻ Điên Sẽ Nướng Thịt Sao?
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
18/08/2024
"Dựa vào tư thế của bọn họ, có thể kết luận là: sau khi họ chết thì đã bị di chuyển." Mao Đào quỳ xuống nhìn kỹ, đột nhiên thở dốc: "Không đúng, xương cốt đều loạn hết rồi, nếu không phải là bị di chuyển sau khi chết, thì chính là, chính là…"
"Sau khi chết thì lập tức bị phân thây." Niên Tùng Ngọc cầm một khúc xương lên, sau đó tìm đến xương bả vai, soi dưới ánh sáng mà nhìn vài lần: “Trên xương đều có vết cắt sắc nhọn, mỗi khúc đều có, đây không phải thương tích lúc còn sống.”
Hạ Linh Xuyên cau mày: “Giải thích thế nào?”
"Khi ăn gà nướng, thích ăn từ chân và cánh trước, hay bắt đầu từ ức?"
"Đương nhiên là chân! Ta không ăn sẽ có người cướp mất." Ngày xưa chuyện cướp đồ ăn ở ký túc xá nam là truyền thuyết về bầy sói đói. Nhưng Hạ Linh Xuyên lập tức phản ứng lại: "Ý ngươi muốn nói, bọn họ bị người ăn thịt?"
Mao Đào nhặt một khúc xương khác dưới đất lên: "Cái này có dấu vết bị lửa đốt."
Chúng không chỉ ăn thịt người, mà còn nướng. Hạ Linh Xuyên đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào lên.
Mỗi lần hắn nghĩ mình đã thích nghi được với thế giới này, nó lại đột phá giới hạn của hắn lên một tầng nữa: "Họ điên rồi à? Tại sao lại muốn ăn thịt đồng loại của mình?"
"Không có điên." Niên Tùng Ngọc lại lôi ra mấy cái xương gãy, một nửa trong số đó đã bị đốt cháy: "Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người điên nướng thịt trên lửa chưa?"
Mao Đào cũng thở dài: "Đại thiếu, người ta thường ăn thịt sống bởi vì họ quá đói."
Thế giới này rất ít hòa bình. Trong năm của nạn đói, bá tánh nay bán một con, mai bán một vợ, thậm chí đổi con cái lấy đồ ăn, khi chiến tranh nổ ra, quân đội bắt cóc dân thường để làm lương thực dự trữ, gọi là ‘dê hai chân’. Thậm chí một số tướng quân còn viết thành sách, dạy người ta bộ phận nào ăn ngon, còn dạy luôn cách nấu.
Việc ăn thịt người đã có từ xa xưa, ngày nay không thể tránh khỏi.
"Nơi này không có nước uống, không có thức ăn, bọn họ bị nhốt đến chết!" Niên Tùng Ngọc nhìn Tôn Phu Bình: "Quốc sư, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Thành Bàn Long này trông có vẻ giàu có, nhưng người sống ở chỗ này không có vật gì để ăn sài. Đợi một thời gian lâu, không khát chết thì chính là đói chết.
Nếu không tìm được hồ Đại Phóng, họ sẽ đi theo vết xe đổ của đội quân Bạt Lăng quốc!
Tôn Phu Bình lại rất bình tĩnh: “Không sao, tiếp tục tìm xem, đừng quên chúng ta vẫn còn cái để dựa vào.”
Ông thực sự rất bình tĩnh, đến bây giờ vẫn duy trì khí chất của cao nhân.
Quả nhiên lão già này có cách khống chế sự tình, đây chẳng lẽ là nguyên nhân khiến Niên Tùng Ngọc dám theo hắn mạo hiểm sao? Hạ Linh Xuyên chăm chú quan sát hai người này, phát hiện Niên Tùng Ngọc nghe xong liếc mắt nhìn thoáng qua hắn.
Ánh mắt này là nhìn theo bản năng, Niên Tùng Ngọc lập tức thu mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng Hạ Linh Xuyên vang lên tiếng chuông cảnh báo: "Sao ngươi lại nhìn ta? Chẳng lẽ thủ đoạn hộ mạng này có liên quan đến ta?"
Với suy nghĩ này, nhịp tim dường như lỡ mất hai nhịp.
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải giây phút cuối cùng, có lẽ Tôn Phu Bình sẽ không ra tay ngay?
Chỉ dựa vào hắn và Mao Đào, tuyệt đối không có khả năng chống lại Tôn, Niên. Hạ Linh Xuyên hạ quyết tâm, một khi hai tên này động thủ, hắn sẽ quay người bỏ chạy không nói một lời. Thành Bàn Long lớn như vậy, hai người bọn họ chưa chắc đã tìm được hắn.
Nhưng bây giờ, hy vọng thành công của nhiệm vụ lần này vẫn nằm ở Tôn Phu Bình.
Hạ Linh Xuyên phảng phất có thể ngửi được mùi nguy hiểm sắp tới, lúc này đầu óc linh hoạt hơn bình thường: “Bọn họ đã đến mức có thể ăn thịt lẫn nhau rồi, chắc hẳn bọn họ đã ở đây rất lâu rồi, mà vẫn chưa nghiên cứu được gì? Nếu có thể tìm được, có thể giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công sức.”
Hắn đi đến hai cái thùng lớn, ở đây ném rất nhiều đồ vật, nhìn không giống như trong hầm băng.
Lời này hoàn toàn có lý, Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc nhìn nhau, gật gật đầu.
Trên mặt đất gần như toàn bộ quần áo và giẻ rách, ngoài ra còn có thêm mấy cái bình rỗng, những mảnh vụn lung tung. Bốn người họ có thể kết luận rằng đây là đồ vật của đội thảm hiểm Bạt Lăng, nhưng sau khi tìm chúng cũng không tìm thấy thứ gì hữu ích.
Tôn Phu Bình cũng không nản chí, đứng lên nói: "Hầm này chỉ để vứt xương cốt, người ăn thịt không có ở đây, chúng ta tách nhau tìm kiếm, ngươi và đô úy Niên một đội." Hắn chỉ vào Mao Đào.
"Ta và Hạ công tử một đội."
Ánh mắt Hạ Linh Xuyên lóe lên: “Sao không chia thành bốn, nhiều nhân lực dễ tìm hơn một chút.”
"Trong thành có thể có không biết bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta không nên chia ra." Tôn Phu Bình nói xong, Niên Tùng Ngọc dắt Mao Đào nghênh ngang rời đi.
"Sau khi chết thì lập tức bị phân thây." Niên Tùng Ngọc cầm một khúc xương lên, sau đó tìm đến xương bả vai, soi dưới ánh sáng mà nhìn vài lần: “Trên xương đều có vết cắt sắc nhọn, mỗi khúc đều có, đây không phải thương tích lúc còn sống.”
Hạ Linh Xuyên cau mày: “Giải thích thế nào?”
"Khi ăn gà nướng, thích ăn từ chân và cánh trước, hay bắt đầu từ ức?"
"Đương nhiên là chân! Ta không ăn sẽ có người cướp mất." Ngày xưa chuyện cướp đồ ăn ở ký túc xá nam là truyền thuyết về bầy sói đói. Nhưng Hạ Linh Xuyên lập tức phản ứng lại: "Ý ngươi muốn nói, bọn họ bị người ăn thịt?"
Mao Đào nhặt một khúc xương khác dưới đất lên: "Cái này có dấu vết bị lửa đốt."
Chúng không chỉ ăn thịt người, mà còn nướng. Hạ Linh Xuyên đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào lên.
Mỗi lần hắn nghĩ mình đã thích nghi được với thế giới này, nó lại đột phá giới hạn của hắn lên một tầng nữa: "Họ điên rồi à? Tại sao lại muốn ăn thịt đồng loại của mình?"
"Không có điên." Niên Tùng Ngọc lại lôi ra mấy cái xương gãy, một nửa trong số đó đã bị đốt cháy: "Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người điên nướng thịt trên lửa chưa?"
Mao Đào cũng thở dài: "Đại thiếu, người ta thường ăn thịt sống bởi vì họ quá đói."
Thế giới này rất ít hòa bình. Trong năm của nạn đói, bá tánh nay bán một con, mai bán một vợ, thậm chí đổi con cái lấy đồ ăn, khi chiến tranh nổ ra, quân đội bắt cóc dân thường để làm lương thực dự trữ, gọi là ‘dê hai chân’. Thậm chí một số tướng quân còn viết thành sách, dạy người ta bộ phận nào ăn ngon, còn dạy luôn cách nấu.
Việc ăn thịt người đã có từ xa xưa, ngày nay không thể tránh khỏi.
"Nơi này không có nước uống, không có thức ăn, bọn họ bị nhốt đến chết!" Niên Tùng Ngọc nhìn Tôn Phu Bình: "Quốc sư, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Thành Bàn Long này trông có vẻ giàu có, nhưng người sống ở chỗ này không có vật gì để ăn sài. Đợi một thời gian lâu, không khát chết thì chính là đói chết.
Nếu không tìm được hồ Đại Phóng, họ sẽ đi theo vết xe đổ của đội quân Bạt Lăng quốc!
Tôn Phu Bình lại rất bình tĩnh: “Không sao, tiếp tục tìm xem, đừng quên chúng ta vẫn còn cái để dựa vào.”
Ông thực sự rất bình tĩnh, đến bây giờ vẫn duy trì khí chất của cao nhân.
Quả nhiên lão già này có cách khống chế sự tình, đây chẳng lẽ là nguyên nhân khiến Niên Tùng Ngọc dám theo hắn mạo hiểm sao? Hạ Linh Xuyên chăm chú quan sát hai người này, phát hiện Niên Tùng Ngọc nghe xong liếc mắt nhìn thoáng qua hắn.
Ánh mắt này là nhìn theo bản năng, Niên Tùng Ngọc lập tức thu mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng Hạ Linh Xuyên vang lên tiếng chuông cảnh báo: "Sao ngươi lại nhìn ta? Chẳng lẽ thủ đoạn hộ mạng này có liên quan đến ta?"
Với suy nghĩ này, nhịp tim dường như lỡ mất hai nhịp.
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải giây phút cuối cùng, có lẽ Tôn Phu Bình sẽ không ra tay ngay?
Chỉ dựa vào hắn và Mao Đào, tuyệt đối không có khả năng chống lại Tôn, Niên. Hạ Linh Xuyên hạ quyết tâm, một khi hai tên này động thủ, hắn sẽ quay người bỏ chạy không nói một lời. Thành Bàn Long lớn như vậy, hai người bọn họ chưa chắc đã tìm được hắn.
Nhưng bây giờ, hy vọng thành công của nhiệm vụ lần này vẫn nằm ở Tôn Phu Bình.
Hạ Linh Xuyên phảng phất có thể ngửi được mùi nguy hiểm sắp tới, lúc này đầu óc linh hoạt hơn bình thường: “Bọn họ đã đến mức có thể ăn thịt lẫn nhau rồi, chắc hẳn bọn họ đã ở đây rất lâu rồi, mà vẫn chưa nghiên cứu được gì? Nếu có thể tìm được, có thể giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công sức.”
Hắn đi đến hai cái thùng lớn, ở đây ném rất nhiều đồ vật, nhìn không giống như trong hầm băng.
Lời này hoàn toàn có lý, Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc nhìn nhau, gật gật đầu.
Trên mặt đất gần như toàn bộ quần áo và giẻ rách, ngoài ra còn có thêm mấy cái bình rỗng, những mảnh vụn lung tung. Bốn người họ có thể kết luận rằng đây là đồ vật của đội thảm hiểm Bạt Lăng, nhưng sau khi tìm chúng cũng không tìm thấy thứ gì hữu ích.
Tôn Phu Bình cũng không nản chí, đứng lên nói: "Hầm này chỉ để vứt xương cốt, người ăn thịt không có ở đây, chúng ta tách nhau tìm kiếm, ngươi và đô úy Niên một đội." Hắn chỉ vào Mao Đào.
"Ta và Hạ công tử một đội."
Ánh mắt Hạ Linh Xuyên lóe lên: “Sao không chia thành bốn, nhiều nhân lực dễ tìm hơn một chút.”
"Trong thành có thể có không biết bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta không nên chia ra." Tôn Phu Bình nói xong, Niên Tùng Ngọc dắt Mao Đào nghênh ngang rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.