Chương 90: Thành Bàn Long Ở Một Không Gian Và Thời Gian Khác
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
18/08/2024
Khoảng mười mấy cây ở phía trước cũng có thể nhìn rõ, nhưng không biết chúng là loài gì, những cây phía sau ẩn một nửa trong bóng tối, Hạ Linh Xuyên không thể nhìn rõ.
Niên Tùng Ngọc chỉ vào khu vườn này nói: “Trong nhà họ Hạ ở thành trì hoang mạc, nơi đây là một căn nhà gỗ để cất trữ hàng hóa, tủ thì đầy ấp, sàn nhà bừa bộn, ngoài ra còn nhìn thấy mấy tấm thiệp chúc mừng ở sảnh bên, ghi rõ chủ nhân ở đây họ Trần, tên Huệ Sinh.”
Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc đây là thời kỳ nào của thành Bàn Long vậy?" Khí hậu hòa thuận, người dân an cư, thành giàu có đông đúc, không có bóng dáng chiến tranh, mà người được gọi là Chung Thắng Quang cũng không sống ở địa phương mà họ đã dự đoán.
Hắn nghi ngờ mình lạc vào thành Bàn Long trong một thời-không khác.
Tôn Phu Bình trả lời: "Nếu Chung Thắng Quang không sống ở đây, hẳn là đã đến nơi khác. Hạ công tử, cậu có nghĩ vậy không?"
“Ta?” Hạ Linh Xuyên chỉ vào mũi mình: “Làm sao ta biết được?”
Niên Tùng Ngọc nói: "Nghĩ, hãy suy nghĩ kỹ một chút!"
Tôn Phu Bình gợi ý: “Truyền thuyết về sa mạc Bàn Long đã được lưu truyền trong quận Thiên Tùng trong vài thập niên qua, cậu đã nghe nó mà lớn lên, hẳn là biết rất nhiều giai thoại ngoài lịch sử chính thức, dù chúng có là truyền thuyết dân gian. Ví dụ như, Chỉ huy sứ Chung Thắng Quang là người nỗ lực đi lên từng bước một. Trước khi được thăng chức thì ông ta sống ở đâu?”
Hạ Linh Xuyên đột nhiên nhận ra: "Quốc sư nghi ngờ, chúng ta đã đến thành Bàn Long trước khi Chung Thắng Quang trở thành chỉ huy sao?"
"Rất có khả năng." Tôn Phu Bình gật đầu: "Việc tìm kiếm manh mối trong một cái thành lớn như vậy cũng giống như mò kim đáy bể, điều tốt nhất lúc này cần tìm chính là bản thân Chung Thắng Quang."
Dù lúc trước ông ta đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng hiểu biết vẫn hạn chế, không thể nắm rõ mọi thứ một cách chi tiết từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, nên muốn hỏi người bản địa như Hạ Linh Xuyên một chút.
Hạ Linh Xuyên lại suy nghĩ xuất thần một lát, sau đó lắc đầu: "Không có, không có ấn tượng."
Hiểu biết của hắn về thành Bàn Long, không giống và cũng không nhiều bằng những người dân bình thường của thành Hắc Thủy. Giống như chuyện trước khi Chung Thắng Quang thành danh đã chuyển nhà bao nhiêu lần, ốm đau bao nhiêu lần, có bao nhiêu người phụ nữ đại loại mấy việc nhỏ nhặt này, rõ ràng là quá khó đối với hắn.
“Ngươi ở thành Hắc Thủy mười mấy năm, chỉ lo ăn mặc thôi sao?” Niên Tùng Ngọc lạnh lùng nói: “Không bằng tìm Hạ Thuần Hoa xuống đây.”
"Ngươi…" Hạ Linh Xuyên tức giận.
Niên Tùng Ngọc bóp nắm tay, chờ đợi lúc thằng nhãi này tỏ vẻ chống đối thì dạy cho nó biết thế nào là xã hội đánh đập, không ngờ Hạ Linh Xuyên lại đổi chủ đề: “Nói chung là, chúng ta nên quay về tìm người.” Hắn chuyển sang hỏi Tôn Phu Bình: “Quốc sư, chúng ta trở về bằng cách nào?”
Thằng nhóc này thật biết phán đoán tình hình, là nhát gan hay thông minh đây? Tôn Phu Đông còn chưa kịp mở miệng, tên Mao Đào từ hành lang chạy tới, hưng phấn nói: "Có phát hiện, cái gì đây nè!"
Lúc này ba người mới nhớ ra tên tiểu tử này đã biến mất từ lúc nào: "Thứ gì?"
"Người chết! Trong hầm có xương."
Niên Tùng Ngọc tức giận nói: "Người chết thì có cái gì. . . " Có cái gì kỳ quái đâu? Trong thành sa mạc khắp nơi đều có xương cốt, dọc đường đều có thể nhìn thấy, cũng là bằng chứng đẫm máu cho thấy sự tàn sát của liên quân Tiên-Bạt.
Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, nuốt xuống câu tiếp theo: "Đi nhìn xem."
Đây không phải thế giới bên ngoài, đây là thành Bàn Long nơi thời gian dừng lại. Bất cứ điều gì bất thường, đều là manh mối có giá trị.
Mọi người chạy tới hầm, thắp nến đi xuống, quả nhiên tìm thấy một số xác chết.
Thành Bàn Long hè nóng đông lạnh, một đại gia đình giàu có như Trần gia đào nhiều hầm như vậy, phân ra chứa thịt, rau quả, dưa chua và đá.
Đúng vậy, đông tàng băng cứng, hạ ăn tuyết mát. Băng cứng được cất trong hầm có thể dùng làm kem, rượu lạnh, làm mát giường trong những ngày hè nóng nực, là thú vui sang chảnh của những gia đình giàu có.
Thứ mà Mao Đào tìm thấy là hầm băng, lúc này ở thành Bàn Long là đầu mùa hè, hầm băng rất lạnh. Nhưng mọi người vừa bước xuống dưới, đã thấy xương rải rác trong góc, đếm số đầu lâu thì biết có ba người đã chết.
Tôn Phu Bình nhặt chiếc đầu lâu lên quan sát cẩn thận, rồi trầm trọng nói: "Là thật."
Điều này rất bất thường. Tại sao xương người thật lại xuất hiện trong thế giới ảo?
Trong đầu bốn người lóe lên một suy nghĩ, Niên Tùng Ngọc thất thanh nói: "Đội thám hiểm đến từ Bạt Lăng quốc! Bọn họ cũng đã tiến vào ảo cảnh."
Đúng vậy, lối vào thế giới ảo này là do đội thám hiểm đến từ Bạt Lăng quốc tìm thấy, đương nhiên họ có cơ hội tiến vào thành Bàn Long.
Điểm mấu chấu của vấn đề là, họ đã chết như thế nào?
Niên Tùng Ngọc chỉ vào khu vườn này nói: “Trong nhà họ Hạ ở thành trì hoang mạc, nơi đây là một căn nhà gỗ để cất trữ hàng hóa, tủ thì đầy ấp, sàn nhà bừa bộn, ngoài ra còn nhìn thấy mấy tấm thiệp chúc mừng ở sảnh bên, ghi rõ chủ nhân ở đây họ Trần, tên Huệ Sinh.”
Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc đây là thời kỳ nào của thành Bàn Long vậy?" Khí hậu hòa thuận, người dân an cư, thành giàu có đông đúc, không có bóng dáng chiến tranh, mà người được gọi là Chung Thắng Quang cũng không sống ở địa phương mà họ đã dự đoán.
Hắn nghi ngờ mình lạc vào thành Bàn Long trong một thời-không khác.
Tôn Phu Bình trả lời: "Nếu Chung Thắng Quang không sống ở đây, hẳn là đã đến nơi khác. Hạ công tử, cậu có nghĩ vậy không?"
“Ta?” Hạ Linh Xuyên chỉ vào mũi mình: “Làm sao ta biết được?”
Niên Tùng Ngọc nói: "Nghĩ, hãy suy nghĩ kỹ một chút!"
Tôn Phu Bình gợi ý: “Truyền thuyết về sa mạc Bàn Long đã được lưu truyền trong quận Thiên Tùng trong vài thập niên qua, cậu đã nghe nó mà lớn lên, hẳn là biết rất nhiều giai thoại ngoài lịch sử chính thức, dù chúng có là truyền thuyết dân gian. Ví dụ như, Chỉ huy sứ Chung Thắng Quang là người nỗ lực đi lên từng bước một. Trước khi được thăng chức thì ông ta sống ở đâu?”
Hạ Linh Xuyên đột nhiên nhận ra: "Quốc sư nghi ngờ, chúng ta đã đến thành Bàn Long trước khi Chung Thắng Quang trở thành chỉ huy sao?"
"Rất có khả năng." Tôn Phu Bình gật đầu: "Việc tìm kiếm manh mối trong một cái thành lớn như vậy cũng giống như mò kim đáy bể, điều tốt nhất lúc này cần tìm chính là bản thân Chung Thắng Quang."
Dù lúc trước ông ta đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng hiểu biết vẫn hạn chế, không thể nắm rõ mọi thứ một cách chi tiết từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, nên muốn hỏi người bản địa như Hạ Linh Xuyên một chút.
Hạ Linh Xuyên lại suy nghĩ xuất thần một lát, sau đó lắc đầu: "Không có, không có ấn tượng."
Hiểu biết của hắn về thành Bàn Long, không giống và cũng không nhiều bằng những người dân bình thường của thành Hắc Thủy. Giống như chuyện trước khi Chung Thắng Quang thành danh đã chuyển nhà bao nhiêu lần, ốm đau bao nhiêu lần, có bao nhiêu người phụ nữ đại loại mấy việc nhỏ nhặt này, rõ ràng là quá khó đối với hắn.
“Ngươi ở thành Hắc Thủy mười mấy năm, chỉ lo ăn mặc thôi sao?” Niên Tùng Ngọc lạnh lùng nói: “Không bằng tìm Hạ Thuần Hoa xuống đây.”
"Ngươi…" Hạ Linh Xuyên tức giận.
Niên Tùng Ngọc bóp nắm tay, chờ đợi lúc thằng nhãi này tỏ vẻ chống đối thì dạy cho nó biết thế nào là xã hội đánh đập, không ngờ Hạ Linh Xuyên lại đổi chủ đề: “Nói chung là, chúng ta nên quay về tìm người.” Hắn chuyển sang hỏi Tôn Phu Bình: “Quốc sư, chúng ta trở về bằng cách nào?”
Thằng nhóc này thật biết phán đoán tình hình, là nhát gan hay thông minh đây? Tôn Phu Đông còn chưa kịp mở miệng, tên Mao Đào từ hành lang chạy tới, hưng phấn nói: "Có phát hiện, cái gì đây nè!"
Lúc này ba người mới nhớ ra tên tiểu tử này đã biến mất từ lúc nào: "Thứ gì?"
"Người chết! Trong hầm có xương."
Niên Tùng Ngọc tức giận nói: "Người chết thì có cái gì. . . " Có cái gì kỳ quái đâu? Trong thành sa mạc khắp nơi đều có xương cốt, dọc đường đều có thể nhìn thấy, cũng là bằng chứng đẫm máu cho thấy sự tàn sát của liên quân Tiên-Bạt.
Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, nuốt xuống câu tiếp theo: "Đi nhìn xem."
Đây không phải thế giới bên ngoài, đây là thành Bàn Long nơi thời gian dừng lại. Bất cứ điều gì bất thường, đều là manh mối có giá trị.
Mọi người chạy tới hầm, thắp nến đi xuống, quả nhiên tìm thấy một số xác chết.
Thành Bàn Long hè nóng đông lạnh, một đại gia đình giàu có như Trần gia đào nhiều hầm như vậy, phân ra chứa thịt, rau quả, dưa chua và đá.
Đúng vậy, đông tàng băng cứng, hạ ăn tuyết mát. Băng cứng được cất trong hầm có thể dùng làm kem, rượu lạnh, làm mát giường trong những ngày hè nóng nực, là thú vui sang chảnh của những gia đình giàu có.
Thứ mà Mao Đào tìm thấy là hầm băng, lúc này ở thành Bàn Long là đầu mùa hè, hầm băng rất lạnh. Nhưng mọi người vừa bước xuống dưới, đã thấy xương rải rác trong góc, đếm số đầu lâu thì biết có ba người đã chết.
Tôn Phu Bình nhặt chiếc đầu lâu lên quan sát cẩn thận, rồi trầm trọng nói: "Là thật."
Điều này rất bất thường. Tại sao xương người thật lại xuất hiện trong thế giới ảo?
Trong đầu bốn người lóe lên một suy nghĩ, Niên Tùng Ngọc thất thanh nói: "Đội thám hiểm đến từ Bạt Lăng quốc! Bọn họ cũng đã tiến vào ảo cảnh."
Đúng vậy, lối vào thế giới ảo này là do đội thám hiểm đến từ Bạt Lăng quốc tìm thấy, đương nhiên họ có cơ hội tiến vào thành Bàn Long.
Điểm mấu chấu của vấn đề là, họ đã chết như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.