Chương 115: Không Sợ (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
21/08/2024
Cuối cùng con quái vật trên đầu trượng cũng mở miệng, đồng tiền Diên quốc rơi xuống đất, nhưng lại bị tiếng vó ngựa che khuất.
Thiên lôi trận đã bị phá.
Đương nhiên, là do quân đội thành Hắc Thủy đã từ bỏ phản kháng, mất đi ý chí chiến đấu, cũng do sức mạnh phi thường của Đại Phong quân công kích.
Hạ Thuần Hoa không quan tâm đến bất cứ điều gì, sải bước ra khỏi trận pháp.
Sự thiếu kiên nhẫn của ông ta trở thành ví dụ điển hình, những người khác cũng hành xử giống ông ta, thậm chí còn giẫm đạp lên nhau.
Khó khăn lắm mới xông ra ngoài trận pháp được có hai trượng thôi, những tiếng hét đau đớn vang lên từ phía sau.
Hạ Thuần Hoa quay người lại, cảnh tượng khiến ông ta dựng tóc gáy:
Ánh sáng đỏ của Huyết Tế Đại Trận phóng lên trời, đâu chỉ chói mắt gấp mười lần so với trước đây?
Thủ hạ của ông ta có hàng trăm người, khi ra khỏi trận pháp luôn có sự chênh lệch về tốc độ, khi ánh đỏ đột nhiên lóe lên còn có hàng chục người không kịp chạy thoát, lúc này họ ngã xuống đất đau quằng quại, như thể tất cả sức mạnh đã bị rút sạch.
Nhưng không ai dám bước tới giúp đỡ, bởi vì da của họ nhanh chóng bị chùng xuống, sau ba hơi thở họ chỉ còn da bọc xương, móng tay rụng rời, tóc bạc trắng, khô héo như rơm.
Hạ Thuần Hoa tận mắt chứng kiến một thuộc hạ thân cận cầu cứu ông ta, đôi tay vươn ra ngoài trận pháp. Vốn dĩ hắn có đôi mắt xếch, nhưng do khuôn mặt bị hóp lại thành bộ xương, nên đôi mắt lại lồi ra tròn xoe.
Hạ Thuần Hoa muốn kéo người đó ra, nhưng khi đến rìa vòng tròn vẫn lại rút tay lại. Cuối cùng đôi mắt của người đàn ông lăn ra khỏi hốc mắt, rơi xuống đất.
Tư Đồ Hàn nhanh tay nhanh chân, nhìn thấy huynh đệ rơi vào rìa của trận pháp, vội vàng dùng cán đao kéo người kia ra ngoài. Nhưng từ eo trở xuống của người kia đã bị phế, hắn nằm rên rỉ trên mặt đất.
Khi ánh sáng đỏ tan đi, chỉ còn lại hàng chục bộ xương trắng mặc quần áo giữa trận pháp, tóc tung bay trong gió.
Không biết từ lúc nào, trong trận pháp xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng, chưa kịp nhìn rõ, ‘Bùm’ một tiếng, nó đã lao thẳng vào trong giếng!
Kỳ lạ là, oan hồn có thể tiến vào, con người cũng có thể vào, nhưng quả cầu ánh sáng trắng này lại không vào được.
Nó bị bật trở lại.
Quả cầu ánh sáng trắng giống như không muốn tin, liên tiếp xông vào hai lần, nhưng cũng lần lượt thất bại.
Khi huyết tế trận được mở, Đại Phong quân đứng cách đó khá xa, như thể đã biết rõ uy lực của nó, đến khi ánh sáng đỏ biến mất, thiên lôi trận cũng mất đi hiệu lực, Đại Phong quân mới tụ tập xung quanh.
Ánh sáng trắng dường như đã thu hút sự chú ý của chúng, ánh sáng trắng va vào tường giếng, một số thủ lĩnh của Đại Phong quân nhìn nhau, như thể họ đã hiểu rõ, ném cái lưới ra trước.
Dường như ánh sáng trắng có mắt, di chuyển một chút, không ngờ tấm lưới trong khung trung biến to gấp mấy lần, vẫn bắt được nó.
Đại Phong quân thu lưới, sau đó cầm đao thương kiếm giáo tiến tới đón lưới, mỗi đòn đều cắm chắc vào ánh sáng trắng.
Vũ khí của chúng đều không phải thực thể, nhưng sau khi đánh vài lần, thì nó vỡ vụn, thậm chí cả cánh tay cầm vũ khí cũng dần dần trở nên hư ảo. Những binh lính bên cạnh giương kiếm, chém đứt cánh tay của các thủ lĩnh, mới ngăn chặn được sự biến đổi hồn thể.
Đối với anh linh, những vết thương này không là gì cả, sau một thời gian sẽ tự lành.
Lúc đám người Hạ Thuần Hoa nhìn thấy Đại Phong quân làm như vậy, họ cũng lần lượt ném vũ khí ra ngoài như phóng lao, nhắm ngay ánh sáng trắng.
Các tướng lĩnh còn lại cũng làm theo.
Tư Đồ Hàn thấy vậy, cũng ném con đao dài của mình ra, kết quả xuyên qua giếng, không gây tổn hại gì cho ánh sáng trắng.
Hạ Thuần Hoa nói: "Vũ khí bình thường lại không được."
Nhìn thấy Đại Phong quân chuẩn bị gây ra đợt sát thương thứ hai cho ánh sáng trắng, nó đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ.
Đừng nói là con người, ngay cả những anh linh cũng phải tránh xa.
Cũng may hào quang rực rỡ đó chỉ tồn tại trong chốc lát, khi mọi người định thần lại, thì ánh sáng trắng đã biến mất.
Các thống lĩnh của Đại Phong quân đứng đó vài giây, như thể đã nhận được tin tức nào đó, hoặc quyết định làm gì, rồi dẫn quân tiến vào giếng nước.
Dù sao cũng không có thực thể, cũng không cần gấp gáp, khi rời ao hùng hục khí thế đến cỡ nào, thì khi quay về lại nhanh gọn lẹ đến cỡ đó.
Chỉ trong mười hơi thở, trước cửa thần miếu không còn một anh linh nào.
Mọi người đứng ở rìa trận pháp thở dốc, im lặng một lúc lâu.
Hạ Thuần Hoa chưa kịp hoàn hồn, nghĩ lại mà sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôn lão tặc đáng chết!”
Dù ông ta có ngu ngốc đến đâu, bây giờ cũng hiểu rõ, Tôn Phu Bình lệnh cho ông ta dẫn quân thành Hắc Thủy vào sa mạc Bàn Long là có ý đồ hiểm ác, lúc bình thường phải làm bia đỡ đạn, cuối cùng phải chết như một vật hiến tế.
Thiên lôi trận đã bị phá.
Đương nhiên, là do quân đội thành Hắc Thủy đã từ bỏ phản kháng, mất đi ý chí chiến đấu, cũng do sức mạnh phi thường của Đại Phong quân công kích.
Hạ Thuần Hoa không quan tâm đến bất cứ điều gì, sải bước ra khỏi trận pháp.
Sự thiếu kiên nhẫn của ông ta trở thành ví dụ điển hình, những người khác cũng hành xử giống ông ta, thậm chí còn giẫm đạp lên nhau.
Khó khăn lắm mới xông ra ngoài trận pháp được có hai trượng thôi, những tiếng hét đau đớn vang lên từ phía sau.
Hạ Thuần Hoa quay người lại, cảnh tượng khiến ông ta dựng tóc gáy:
Ánh sáng đỏ của Huyết Tế Đại Trận phóng lên trời, đâu chỉ chói mắt gấp mười lần so với trước đây?
Thủ hạ của ông ta có hàng trăm người, khi ra khỏi trận pháp luôn có sự chênh lệch về tốc độ, khi ánh đỏ đột nhiên lóe lên còn có hàng chục người không kịp chạy thoát, lúc này họ ngã xuống đất đau quằng quại, như thể tất cả sức mạnh đã bị rút sạch.
Nhưng không ai dám bước tới giúp đỡ, bởi vì da của họ nhanh chóng bị chùng xuống, sau ba hơi thở họ chỉ còn da bọc xương, móng tay rụng rời, tóc bạc trắng, khô héo như rơm.
Hạ Thuần Hoa tận mắt chứng kiến một thuộc hạ thân cận cầu cứu ông ta, đôi tay vươn ra ngoài trận pháp. Vốn dĩ hắn có đôi mắt xếch, nhưng do khuôn mặt bị hóp lại thành bộ xương, nên đôi mắt lại lồi ra tròn xoe.
Hạ Thuần Hoa muốn kéo người đó ra, nhưng khi đến rìa vòng tròn vẫn lại rút tay lại. Cuối cùng đôi mắt của người đàn ông lăn ra khỏi hốc mắt, rơi xuống đất.
Tư Đồ Hàn nhanh tay nhanh chân, nhìn thấy huynh đệ rơi vào rìa của trận pháp, vội vàng dùng cán đao kéo người kia ra ngoài. Nhưng từ eo trở xuống của người kia đã bị phế, hắn nằm rên rỉ trên mặt đất.
Khi ánh sáng đỏ tan đi, chỉ còn lại hàng chục bộ xương trắng mặc quần áo giữa trận pháp, tóc tung bay trong gió.
Không biết từ lúc nào, trong trận pháp xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng, chưa kịp nhìn rõ, ‘Bùm’ một tiếng, nó đã lao thẳng vào trong giếng!
Kỳ lạ là, oan hồn có thể tiến vào, con người cũng có thể vào, nhưng quả cầu ánh sáng trắng này lại không vào được.
Nó bị bật trở lại.
Quả cầu ánh sáng trắng giống như không muốn tin, liên tiếp xông vào hai lần, nhưng cũng lần lượt thất bại.
Khi huyết tế trận được mở, Đại Phong quân đứng cách đó khá xa, như thể đã biết rõ uy lực của nó, đến khi ánh sáng đỏ biến mất, thiên lôi trận cũng mất đi hiệu lực, Đại Phong quân mới tụ tập xung quanh.
Ánh sáng trắng dường như đã thu hút sự chú ý của chúng, ánh sáng trắng va vào tường giếng, một số thủ lĩnh của Đại Phong quân nhìn nhau, như thể họ đã hiểu rõ, ném cái lưới ra trước.
Dường như ánh sáng trắng có mắt, di chuyển một chút, không ngờ tấm lưới trong khung trung biến to gấp mấy lần, vẫn bắt được nó.
Đại Phong quân thu lưới, sau đó cầm đao thương kiếm giáo tiến tới đón lưới, mỗi đòn đều cắm chắc vào ánh sáng trắng.
Vũ khí của chúng đều không phải thực thể, nhưng sau khi đánh vài lần, thì nó vỡ vụn, thậm chí cả cánh tay cầm vũ khí cũng dần dần trở nên hư ảo. Những binh lính bên cạnh giương kiếm, chém đứt cánh tay của các thủ lĩnh, mới ngăn chặn được sự biến đổi hồn thể.
Đối với anh linh, những vết thương này không là gì cả, sau một thời gian sẽ tự lành.
Lúc đám người Hạ Thuần Hoa nhìn thấy Đại Phong quân làm như vậy, họ cũng lần lượt ném vũ khí ra ngoài như phóng lao, nhắm ngay ánh sáng trắng.
Các tướng lĩnh còn lại cũng làm theo.
Tư Đồ Hàn thấy vậy, cũng ném con đao dài của mình ra, kết quả xuyên qua giếng, không gây tổn hại gì cho ánh sáng trắng.
Hạ Thuần Hoa nói: "Vũ khí bình thường lại không được."
Nhìn thấy Đại Phong quân chuẩn bị gây ra đợt sát thương thứ hai cho ánh sáng trắng, nó đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ.
Đừng nói là con người, ngay cả những anh linh cũng phải tránh xa.
Cũng may hào quang rực rỡ đó chỉ tồn tại trong chốc lát, khi mọi người định thần lại, thì ánh sáng trắng đã biến mất.
Các thống lĩnh của Đại Phong quân đứng đó vài giây, như thể đã nhận được tin tức nào đó, hoặc quyết định làm gì, rồi dẫn quân tiến vào giếng nước.
Dù sao cũng không có thực thể, cũng không cần gấp gáp, khi rời ao hùng hục khí thế đến cỡ nào, thì khi quay về lại nhanh gọn lẹ đến cỡ đó.
Chỉ trong mười hơi thở, trước cửa thần miếu không còn một anh linh nào.
Mọi người đứng ở rìa trận pháp thở dốc, im lặng một lúc lâu.
Hạ Thuần Hoa chưa kịp hoàn hồn, nghĩ lại mà sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôn lão tặc đáng chết!”
Dù ông ta có ngu ngốc đến đâu, bây giờ cũng hiểu rõ, Tôn Phu Bình lệnh cho ông ta dẫn quân thành Hắc Thủy vào sa mạc Bàn Long là có ý đồ hiểm ác, lúc bình thường phải làm bia đỡ đạn, cuối cùng phải chết như một vật hiến tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.