Chương 114: Không Sợ
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
21/08/2024
Hạ Linh Xuyên lúc đầu nghĩ đến việc kéo cung bắn một vài phát tên vào Tôn Phu Bình. Nhưng hắn không có chức vị, không có khí vận bảo vệ, cứ như thế mà bắn tên, sức mạnh làm sao so sánh được với vũ khí trên tường thành?
Một khi đã quyết định, hắn phải làm việc này đến cùng, làm việc này một cách hoàn hảo.
Niên Tùng Ngọc tức giận, khuôn mặt đỏ bừng như chính người khổng lồ hung bạo đằng sau lưng hắn: "Hạ Linh Xuyên, ngươi dám phản bội, ta sẽ xé rách ngươi thành tám mảnh, nghiền xương thành tro!"
"Cầu người trợ giúp phải có thái độ của kẻ cầu trợ giúp. Thái độ như ngươi thì cút!" Hạ Linh Xuyên đặt viên đá cuối cùng lên bệ phóng, quay đầu nói với yêu quái chim: "Bắt đầu!"
Đột nhiên, lửa bùng lên trên cục đá và đầu mũi tên, chỉ nghe tiếng "phừng phừng" vang liên hồi, hơn mười cái vũ khí đồng loạt khai hỏa. Âm thanh to nhất chắc chắn là của bom đinh, chấn động đến mức tê cả tai.
Thật lòng mà nói, việc phóng đạn pháo không phải chuyện đơn giản như vậy, Hạ Linh Xuyên cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu cơ chế bắn của vũ khí ở thành Bàn Long là như thế nào, là sử dụng dây đốt hay là mồi lửa. Nhưng điều này không quan trọng, thành Bàn Long do Hắc Giao kiểm soát đã làm phần còn lại.
Dưới cổng thành nhiều khói đến mức không thể nhìn rõ mặt đất.
Hạ Linh Xuyên cũng không rãnh rỗi, vung tay ra hiệu với mọi người: "Tới, chúng ta bắn thêm hai đợt nữa!"
Hắn có thị lực rất tốt, nhìn thấy mấy cái tên lửa đầu tiên bắn ra đều bị Niên Tùng Ngọc đánh bay, quả thực thằng này sau khi nổi điên vẫn có thể chiến đấu được, Hạ Linh Xuyên nghĩ rằng tiễn Phật thì tốt nhất nên tiễn thẳng về Tây thiên. (*)
Dù sao cũng đã bắn xong đợt thứ nhất, đã hoàn toàn vạch mặt với quốc sư, đến đợt thứ hai, đợt thứ ba cùng lắm là xé rách quần lót luôn, không ai có ý kiến phản đối, đều vùi mặt cắm đầu vào làm.
Đợt thứ hai cũng được thuận lợi bắn ra.
Lúc này Hạ linh Xuyên mới phát hiện, tiếng nổ của bom đinh là to nhất, chói tai nhất, dù thực tế xét về uy lực thì máy bắn đá có lẽ còn đáng sợ hơn. Mặc dù chạm đất sẽ không phát nổ, nhưng máy bắn đá cải tiến trên cổng thành thực ra có chức năng bắn liên tục, sau khi nạp đầy một lần, có thể ném ra hai mươi bốn cục đá lăn liên tục!
Nếu được điều khiển bởi con người, sẽ không thể tránh khỏi sai sót, nhưng ở thành Bàn Long này do Hắc Giao điều khiển, hai mươi bốn phát bắn này hầu như đều bắn trúng cùng một vị trí, nơi Tôn Phu Bình đang đứng.
Hạ Linh Xuyên đặt mình vào vị trí của người khác, nếu hắn ở vị trí của Tôn Phu Bình, chưa cần đến viên đá lửa thứ tư cũng đã bị đập thành giấy, ừm, hoặc nghiền nát thành bột giấy.
Vậy, phải chăng họ đã thành công đánh gãy việc thi triển tà pháp của Tôn Phu Bình?
Vượn quỷ và sa báo được tạo thành từ đất cháy và dung nham, chúng lao về phía trước và bắt đầu tấn công.
Những cục đá to bự, bom đinh và những vật linh tinh khác, lại biến vùng đất rộng này thành đống đổ nát, hoang tàn.
Ngay cả Hắc Giao cũng cúi đầu xuống, muốn xem hai người họ còn sống hay đã chết.
Phớt lờ những tiếng thở hổn hển xung quanh, tâm trí Hạ Thuần Hoa đang chạy đua rất nhanh.
Đại Trận Huyết Tế đã vận hành, trong nháy mắt sẽ phát huy tác dụng, ông ta nên làm sao bây giờ, có cách nào có thể sống sót không?
Ánh mắt ông ta dừng trên người thống lĩnh của Đại Phong Quân cách đó mười trượng.
Những oan hồn này không hề di chuyển, mà chỉ rút lui và đứng yên cách đó không xa.
Hạ Thuàn Hoa đột nhiên nảy ra một kế hoạch, hướng về bọn chúng mà thực hiện một cử chỉ.
Tấn công!
Tấn công vào thiên lôi trận!
Đổi lại là lúc còn sống, Đại Phong quân sẽ không bao giờ vung kiếm về phía Chung Thắng Quang. Nhưng vào lúc này, ý chí còn sót lại của những anh linh này, chính là tuân theo quân lệnh, dũng cảm tiến về phía trước!
Hàng ngàn anh linh đồng loạt quay đầu lại, tập hợp những oan hồn xung quanh lại lao về phía thiên lôi trận, các anh linh theo sát phía sau.
Rất nhanh, gần một ngàn oan hồn va vào trận pháp, tan thành mây khói.
Các nơi gần đó không còn oan hồn lang thang nào, tiếng gầm thét của Đại Phong quân xé nát bầu trời.
Sau đó, chúng giơ đao giáo, lao về phía trận pháp!
Tiếng vó ngựa như sấm, ngựa thì như rồng.
Đối mặt với một đội quân như vậy, cũng giống như đứng ở đầu cầu Quan Đường, nhìn thấy thủy triều ngày mười sáu tháng tám đang ập về phía mình.
Hạ Thuần Hoa hét lên: “Từ bỏ phản kháng, chú ý né tránh!”
Sau đó, Đại Phong quân đối đầu trực diện với thiên lôi trận.
Lần này, trận pháp rung chuyển dữ dội hơn hai lần trước.
Ba hàng anh linh đầu tiên đã biến thành tro bụi trước khi kịp gào thét.
Người đến sau, không chút do dự tiến lên lấp vào chỗ trống.
Thiên lôi ầm ầm vang rền, số lượng anh linh lại giảm đi rõ rệt.
Cuối cùng, khi hàng anh linh thứ sáu đến, xã tắc lệnh của Hạ Thuần Hoa đã mất đi tia sáng xanh cuối cùng.
Một khi đã quyết định, hắn phải làm việc này đến cùng, làm việc này một cách hoàn hảo.
Niên Tùng Ngọc tức giận, khuôn mặt đỏ bừng như chính người khổng lồ hung bạo đằng sau lưng hắn: "Hạ Linh Xuyên, ngươi dám phản bội, ta sẽ xé rách ngươi thành tám mảnh, nghiền xương thành tro!"
"Cầu người trợ giúp phải có thái độ của kẻ cầu trợ giúp. Thái độ như ngươi thì cút!" Hạ Linh Xuyên đặt viên đá cuối cùng lên bệ phóng, quay đầu nói với yêu quái chim: "Bắt đầu!"
Đột nhiên, lửa bùng lên trên cục đá và đầu mũi tên, chỉ nghe tiếng "phừng phừng" vang liên hồi, hơn mười cái vũ khí đồng loạt khai hỏa. Âm thanh to nhất chắc chắn là của bom đinh, chấn động đến mức tê cả tai.
Thật lòng mà nói, việc phóng đạn pháo không phải chuyện đơn giản như vậy, Hạ Linh Xuyên cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu cơ chế bắn của vũ khí ở thành Bàn Long là như thế nào, là sử dụng dây đốt hay là mồi lửa. Nhưng điều này không quan trọng, thành Bàn Long do Hắc Giao kiểm soát đã làm phần còn lại.
Dưới cổng thành nhiều khói đến mức không thể nhìn rõ mặt đất.
Hạ Linh Xuyên cũng không rãnh rỗi, vung tay ra hiệu với mọi người: "Tới, chúng ta bắn thêm hai đợt nữa!"
Hắn có thị lực rất tốt, nhìn thấy mấy cái tên lửa đầu tiên bắn ra đều bị Niên Tùng Ngọc đánh bay, quả thực thằng này sau khi nổi điên vẫn có thể chiến đấu được, Hạ Linh Xuyên nghĩ rằng tiễn Phật thì tốt nhất nên tiễn thẳng về Tây thiên. (*)
Dù sao cũng đã bắn xong đợt thứ nhất, đã hoàn toàn vạch mặt với quốc sư, đến đợt thứ hai, đợt thứ ba cùng lắm là xé rách quần lót luôn, không ai có ý kiến phản đối, đều vùi mặt cắm đầu vào làm.
Đợt thứ hai cũng được thuận lợi bắn ra.
Lúc này Hạ linh Xuyên mới phát hiện, tiếng nổ của bom đinh là to nhất, chói tai nhất, dù thực tế xét về uy lực thì máy bắn đá có lẽ còn đáng sợ hơn. Mặc dù chạm đất sẽ không phát nổ, nhưng máy bắn đá cải tiến trên cổng thành thực ra có chức năng bắn liên tục, sau khi nạp đầy một lần, có thể ném ra hai mươi bốn cục đá lăn liên tục!
Nếu được điều khiển bởi con người, sẽ không thể tránh khỏi sai sót, nhưng ở thành Bàn Long này do Hắc Giao điều khiển, hai mươi bốn phát bắn này hầu như đều bắn trúng cùng một vị trí, nơi Tôn Phu Bình đang đứng.
Hạ Linh Xuyên đặt mình vào vị trí của người khác, nếu hắn ở vị trí của Tôn Phu Bình, chưa cần đến viên đá lửa thứ tư cũng đã bị đập thành giấy, ừm, hoặc nghiền nát thành bột giấy.
Vậy, phải chăng họ đã thành công đánh gãy việc thi triển tà pháp của Tôn Phu Bình?
Vượn quỷ và sa báo được tạo thành từ đất cháy và dung nham, chúng lao về phía trước và bắt đầu tấn công.
Những cục đá to bự, bom đinh và những vật linh tinh khác, lại biến vùng đất rộng này thành đống đổ nát, hoang tàn.
Ngay cả Hắc Giao cũng cúi đầu xuống, muốn xem hai người họ còn sống hay đã chết.
Phớt lờ những tiếng thở hổn hển xung quanh, tâm trí Hạ Thuần Hoa đang chạy đua rất nhanh.
Đại Trận Huyết Tế đã vận hành, trong nháy mắt sẽ phát huy tác dụng, ông ta nên làm sao bây giờ, có cách nào có thể sống sót không?
Ánh mắt ông ta dừng trên người thống lĩnh của Đại Phong Quân cách đó mười trượng.
Những oan hồn này không hề di chuyển, mà chỉ rút lui và đứng yên cách đó không xa.
Hạ Thuàn Hoa đột nhiên nảy ra một kế hoạch, hướng về bọn chúng mà thực hiện một cử chỉ.
Tấn công!
Tấn công vào thiên lôi trận!
Đổi lại là lúc còn sống, Đại Phong quân sẽ không bao giờ vung kiếm về phía Chung Thắng Quang. Nhưng vào lúc này, ý chí còn sót lại của những anh linh này, chính là tuân theo quân lệnh, dũng cảm tiến về phía trước!
Hàng ngàn anh linh đồng loạt quay đầu lại, tập hợp những oan hồn xung quanh lại lao về phía thiên lôi trận, các anh linh theo sát phía sau.
Rất nhanh, gần một ngàn oan hồn va vào trận pháp, tan thành mây khói.
Các nơi gần đó không còn oan hồn lang thang nào, tiếng gầm thét của Đại Phong quân xé nát bầu trời.
Sau đó, chúng giơ đao giáo, lao về phía trận pháp!
Tiếng vó ngựa như sấm, ngựa thì như rồng.
Đối mặt với một đội quân như vậy, cũng giống như đứng ở đầu cầu Quan Đường, nhìn thấy thủy triều ngày mười sáu tháng tám đang ập về phía mình.
Hạ Thuần Hoa hét lên: “Từ bỏ phản kháng, chú ý né tránh!”
Sau đó, Đại Phong quân đối đầu trực diện với thiên lôi trận.
Lần này, trận pháp rung chuyển dữ dội hơn hai lần trước.
Ba hàng anh linh đầu tiên đã biến thành tro bụi trước khi kịp gào thét.
Người đến sau, không chút do dự tiến lên lấp vào chỗ trống.
Thiên lôi ầm ầm vang rền, số lượng anh linh lại giảm đi rõ rệt.
Cuối cùng, khi hàng anh linh thứ sáu đến, xã tắc lệnh của Hạ Thuần Hoa đã mất đi tia sáng xanh cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.