Chương 110: Sức Mạnh Hồng Hoang (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
20/08/2024
Nếu không tận dụng toàn bộ sức mạnh còn lại để tranh thủ cơ hội, thì sẽ trở thành thịt trên thớt cho người ta.
Ánh mắt của Tôn Phu Bình lướt qua đống đổ nát ở phía Nam thành và không hiểu tại sao, trùng hợp đối mắt với Hạ Linh Xuyên.
Tất nhiên, ông ta cũng thấy Tằng Phi Hùng và Mao Đào.
Kể từ khi Hạ Linh Xuyên phát hiện rằng những quái vật do Hắc Giao triệu hồi không tấn công hắn, gan của hắn đã to hơn nhiều, thậm chí dám trèo lên tầng hai của một quán rượu bỏ hoang để xem biểu diễn, Tằng Phi Hùng và những người khác tất nhiên phải đi theo.
Đây là góc khuất giữa hai đoạn tường phía Đông và phía Nam, nằm cách tường thành không quá ba mươi bước.
Sau cái nhìn đó, Hạ Linh Xuyên cảm thấy lạnh sống lưng, vì Tôn Phu Bình nở ra một nụ cười kỳ quái đối với hắn.
Chỉ một nụ cười, như là nói với hắn rằng, ngươi sắp gặp xui xẻo lớn.
Lúc này, Niên Tùng Ngọc gầm lên một tiếng trên trời, ánh sáng xanh lấp lánh tập trung trên người hắn, tạo nên hư ảnh một người khổng lồ cao khoảng năm trượng, cơ bắp căng phồng.
Người khổng lồ này cũng cầm hai thanh đao giống như hắn, mặc dù cũng chỉ là hư ảnh, nhưng chiều dài của lưỡi dao lại kéo dài đến bốn trượng!
Khi quái vật tấn công từ bốn phía, Niên Tùng Ngọc liền chém ngang hai nhát, sau đó giơ đao lên trên không và chém một nhát.
Lưỡi đao của hắn chém nơi nào, hư ảnh của người khổng lồ cũng chém nơi đó, thậm chí còn dài thêm ba trượng.
Chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, đao khí tung hoành, trong phạm vi bảy trượng, tất cả quái vật đều bị chết trong một đao, không còn một con sống sót.
Ngay cả những con yêu quái chim trên trời cũng đã rơi xuống đầy đất.
Chỉ cần vài lần truy đuổi chém giết, những quái vật trong chiến trường sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bộ võ kỹ này có một cái tên mà Hạ Linh Xuyên rất quen thuộc: Sức mạnh Hồng Hoang, đó cũng là quân át chủ bài mà Niên Tùng Ngọc giữ kín, có thể mượn sức mạnh của cự nhân Hồng Hoang, giúp hắn vô địch thiên hạ trên chiến trường, thậm chí có thể áp chế thần thông của người khác.
Điểm yếu duy nhất, có lẽ là thời gian duy trì của sức mạnh kinh khủng này quá ngắn, chỉ có thể tồn tại trong vỏn vẹn năm mươi giây.
Thừa dịp các mối đe dọa xung quanh tạm thời biến mất, Tôn Phu Bình cũng lấy ra một tượng điêu khắc từ trong ngực, cắn mạnh ngón tay cái, chấm máu tươi vào tượng.
Hạ Linh Xuyên cách xa quá nên không thể nhìn rõ chi tiết của tượng điêu khắc, chỉ biết rằng chất liệu của tượng là ngà voi có màu vàng nhạt, đó là đặc điểm của ngà đã già, hiển nhiên là một vật cổ.
Thú vị là sau khi thoa máu lên, họ Tôn buông tay và nhắm mắt cầu nguyện trong im lặng. Tượng điêu khắc cũng bay lơ lửng giữa không trung, không cử động, bắt đầu tỏa ra một chút ánh sáng.
Ngay khi tượng điêu khắc mới xuất hiện, Hắc Giao, ngồi ngắm từ trên tường thành, bỗng nhiên không ngồi yên nữa, trườn thẳng xuống.
Nó có chiều dài hơn mười lăm trượng, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn cả ngựa chạy, ngay khi đáp đất, nó đã lao thẳng về phía trước của hai kẻ Tôn, Niên!
Mục tiêu của Hắc Giao là tượng điêu khắc đó.
Lúc này, Tôn Phu Bình vẫn đóng mắt bất động, chỉ có miệng liên tục niệm chú, rõ ràng là không thể chặn nổi nó.
Người duy nhất mà ông ta có thể tin cậy là Niên Tùng Ngọc.
Vị đô úy Niên đang giết chóc khắp nơi, thậm chí hư ảnh người khổng lồ trên đầu hắn cũng dần chuyển sang màu đỏ, tràn đầy khí thế điên cuồng.
(*)cầm tặc tiên cầm vương: Muốn dẹp giặc thì phải bắt tướng lĩnh đứng đầu của lũ giặc
Hắn không né tránh khi thấy Hắc Giao tấn công, thậm chí không có chút do dự nào, trực tiếp hai tay hai đao, nhảy lên cao vút, chém một nhát từ trên cao xuống dọc theo cổ Hắc Giao!
Lực bạt quần sơn, gặp thần giết thần.
Ngay cả Hạ Linh Xuyên, người luôn ghét hắn, cũng phải thừa nhận rằng động tác này rất ngầu.
Đối mặt với một đòn tấn công bá đạo tuyệt luân như vậy, con Hắc Giao mạnh mẽ cũng không muốn dùng đầu để đỡ, vì vậy đã dùng chiêu cũ, lại vung đuôi quất tới..
Ngay cả chóp đuôi của nó cũng bự tới mức hai người ôm cũng không hết được, kẻ nào bị đánh trúng chắc chắn là phải đứt gân gãy xương.
Nhưng Niên Tùng Ngọc hoàn toàn không sợ hãi, lưỡi đao đổi hướng, trực tiếp chém vào đuôi của Hắc Giao.
Hắn bị đánh bay xa, nhưng phần đuôi dài hơn một thước của nó cũng bị đứt ngay lập tức.
Tôn Phu Bình không biết gì về trận chiến trước mắt, nhưng miệng ông niệm chú ngày càng nhanh hơn.
Tương ứng với tốc độ niệm của họ Tôn, ánh sáng trắng trên tượng điêu khắc cũng trở nên sáng lên, rõ ràng nếu Quốc sư hoàn tất nghi thức, nó sẽ có gây ra những biến hóa bất lợi cho Hắc Giao.
Vì vậy, sau khi con quái vật khổng lồ này hất Niên Tùng Ngọc bay xa, nó húc thẳng vào Tôn Phu Bình.
Ánh mắt của Tôn Phu Bình lướt qua đống đổ nát ở phía Nam thành và không hiểu tại sao, trùng hợp đối mắt với Hạ Linh Xuyên.
Tất nhiên, ông ta cũng thấy Tằng Phi Hùng và Mao Đào.
Kể từ khi Hạ Linh Xuyên phát hiện rằng những quái vật do Hắc Giao triệu hồi không tấn công hắn, gan của hắn đã to hơn nhiều, thậm chí dám trèo lên tầng hai của một quán rượu bỏ hoang để xem biểu diễn, Tằng Phi Hùng và những người khác tất nhiên phải đi theo.
Đây là góc khuất giữa hai đoạn tường phía Đông và phía Nam, nằm cách tường thành không quá ba mươi bước.
Sau cái nhìn đó, Hạ Linh Xuyên cảm thấy lạnh sống lưng, vì Tôn Phu Bình nở ra một nụ cười kỳ quái đối với hắn.
Chỉ một nụ cười, như là nói với hắn rằng, ngươi sắp gặp xui xẻo lớn.
Lúc này, Niên Tùng Ngọc gầm lên một tiếng trên trời, ánh sáng xanh lấp lánh tập trung trên người hắn, tạo nên hư ảnh một người khổng lồ cao khoảng năm trượng, cơ bắp căng phồng.
Người khổng lồ này cũng cầm hai thanh đao giống như hắn, mặc dù cũng chỉ là hư ảnh, nhưng chiều dài của lưỡi dao lại kéo dài đến bốn trượng!
Khi quái vật tấn công từ bốn phía, Niên Tùng Ngọc liền chém ngang hai nhát, sau đó giơ đao lên trên không và chém một nhát.
Lưỡi đao của hắn chém nơi nào, hư ảnh của người khổng lồ cũng chém nơi đó, thậm chí còn dài thêm ba trượng.
Chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, đao khí tung hoành, trong phạm vi bảy trượng, tất cả quái vật đều bị chết trong một đao, không còn một con sống sót.
Ngay cả những con yêu quái chim trên trời cũng đã rơi xuống đầy đất.
Chỉ cần vài lần truy đuổi chém giết, những quái vật trong chiến trường sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bộ võ kỹ này có một cái tên mà Hạ Linh Xuyên rất quen thuộc: Sức mạnh Hồng Hoang, đó cũng là quân át chủ bài mà Niên Tùng Ngọc giữ kín, có thể mượn sức mạnh của cự nhân Hồng Hoang, giúp hắn vô địch thiên hạ trên chiến trường, thậm chí có thể áp chế thần thông của người khác.
Điểm yếu duy nhất, có lẽ là thời gian duy trì của sức mạnh kinh khủng này quá ngắn, chỉ có thể tồn tại trong vỏn vẹn năm mươi giây.
Thừa dịp các mối đe dọa xung quanh tạm thời biến mất, Tôn Phu Bình cũng lấy ra một tượng điêu khắc từ trong ngực, cắn mạnh ngón tay cái, chấm máu tươi vào tượng.
Hạ Linh Xuyên cách xa quá nên không thể nhìn rõ chi tiết của tượng điêu khắc, chỉ biết rằng chất liệu của tượng là ngà voi có màu vàng nhạt, đó là đặc điểm của ngà đã già, hiển nhiên là một vật cổ.
Thú vị là sau khi thoa máu lên, họ Tôn buông tay và nhắm mắt cầu nguyện trong im lặng. Tượng điêu khắc cũng bay lơ lửng giữa không trung, không cử động, bắt đầu tỏa ra một chút ánh sáng.
Ngay khi tượng điêu khắc mới xuất hiện, Hắc Giao, ngồi ngắm từ trên tường thành, bỗng nhiên không ngồi yên nữa, trườn thẳng xuống.
Nó có chiều dài hơn mười lăm trượng, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn cả ngựa chạy, ngay khi đáp đất, nó đã lao thẳng về phía trước của hai kẻ Tôn, Niên!
Mục tiêu của Hắc Giao là tượng điêu khắc đó.
Lúc này, Tôn Phu Bình vẫn đóng mắt bất động, chỉ có miệng liên tục niệm chú, rõ ràng là không thể chặn nổi nó.
Người duy nhất mà ông ta có thể tin cậy là Niên Tùng Ngọc.
Vị đô úy Niên đang giết chóc khắp nơi, thậm chí hư ảnh người khổng lồ trên đầu hắn cũng dần chuyển sang màu đỏ, tràn đầy khí thế điên cuồng.
(*)cầm tặc tiên cầm vương: Muốn dẹp giặc thì phải bắt tướng lĩnh đứng đầu của lũ giặc
Hắn không né tránh khi thấy Hắc Giao tấn công, thậm chí không có chút do dự nào, trực tiếp hai tay hai đao, nhảy lên cao vút, chém một nhát từ trên cao xuống dọc theo cổ Hắc Giao!
Lực bạt quần sơn, gặp thần giết thần.
Ngay cả Hạ Linh Xuyên, người luôn ghét hắn, cũng phải thừa nhận rằng động tác này rất ngầu.
Đối mặt với một đòn tấn công bá đạo tuyệt luân như vậy, con Hắc Giao mạnh mẽ cũng không muốn dùng đầu để đỡ, vì vậy đã dùng chiêu cũ, lại vung đuôi quất tới..
Ngay cả chóp đuôi của nó cũng bự tới mức hai người ôm cũng không hết được, kẻ nào bị đánh trúng chắc chắn là phải đứt gân gãy xương.
Nhưng Niên Tùng Ngọc hoàn toàn không sợ hãi, lưỡi đao đổi hướng, trực tiếp chém vào đuôi của Hắc Giao.
Hắn bị đánh bay xa, nhưng phần đuôi dài hơn một thước của nó cũng bị đứt ngay lập tức.
Tôn Phu Bình không biết gì về trận chiến trước mắt, nhưng miệng ông niệm chú ngày càng nhanh hơn.
Tương ứng với tốc độ niệm của họ Tôn, ánh sáng trắng trên tượng điêu khắc cũng trở nên sáng lên, rõ ràng nếu Quốc sư hoàn tất nghi thức, nó sẽ có gây ra những biến hóa bất lợi cho Hắc Giao.
Vì vậy, sau khi con quái vật khổng lồ này hất Niên Tùng Ngọc bay xa, nó húc thẳng vào Tôn Phu Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.