Chương 109: Sức Mạnh Hồng Hoang
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
20/08/2024
"Không cần biết vì sao. Đại thiếu gia, chúng ta chỉ cần trú ẩn ở đây là đủ!" Mao Đào đã giết rất nhiều người và từng chịu nhiều vết thương, nhưng hắn không lỗ mãng, không muốn dính líu với kẻ mà mình không thể đánh bại.
Ngay lúc này, từ phía sau, có một giọng kinh hỉ vang lên: "Đại thiếu gia, người ở đây!"
Giọng nói này, chẳng lẽ là?
Hạ Linh Xuyên vui mừng khôn xiết, hắn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tằng Phi Hùng đứng ở cửa hầm với năm binh sĩ của hắn.
"Tại sao bây giờ mới đến?" Hạ đại thiếu gia lập tức trách móc: "Phụ thân ta đâu?"
Phe mình có thêm sáu người, sức mạnh đã tăng lên đáng kể, Hạ Linh Xuyên cũng an tâm hơn.
"Quận trưởng đã sai chúng ta xuống để giúp đỡ đại thiếu, ngài ấy ở lại phía trên để chống chọi với các oán linh." Tằng Phi Hùng quan sát xung quanh, trong lòng mơ hồ, không thể nói lên lời: "Chuyện gì đã xảy ra, tại sao chúng ta không đi giúp đỡ Quốc sư?"
"Ông ta có ý đồ xấu, vừa nãy còn muốn âm thầm tính kế ta." Sắc mặt của Hạ Linh Xuyên trở nên nghiêm túc: "Hãy ở lại đây, không được lên!"
Mặc dù không biết tại sao Quốc sư lại âm mưu tính kế Hạ Linh Xuyên, Tằng Phi Hùng do dự trong hai, ba giây rồi quyết định ở lại bên cạnh đại thiếu gia. Mặc dù cuộc chiến phía trước đang gay gắt, nhưng Quốc sư và Đô úy Niên đều là những người mạnh mẽ, chắc chắn có thể tự bảo vệ mình.
Hạ Linh Xuyên nhíu mắt lại.
Từ lần đầu hắn gặp Tôn Phu Bình, tên Quốc sư này luôn kiêu ngạo và tỏ ra mình là cao nhân lợi hại vô cùng. Tại sao đến bây giờ ổng vẫn chưa sử dụng đại chiêu để phản công? Hầu hết các cuộc tấn công của yêu quái đều được Niên Tùng Ngọc chặn lại, nhưng vậy bản lĩnh của Quốc sư ở đâu?
Ngay cả người như Hạ Linh Xuyên đang xem từ bên cạnh cũng biết rõ nguyên tắc "cầm tặc tiên cầm vương" (*), nếu không loại bỏ con Hắc Giao trên cánh cổng thành, thì yêu quái trên mặt đất sẽ cứ mãi tấn công.
Tại sao Tôn Phu Bình vẫn không hành động?
Trong lòng Hạ Linh Xuyên đang hối hận, nếu biết Quốc sư chỉ là một con hổ giấy, thì tại sao hắn và phụ thân lại phải ngoan ngoãn chịu đựng?
Hoặc có thể là khí vận của Đại Diên yếu đi, dẫn đến sức mạnh của Quốc sư cũng yếu đi?
Thực tế là hắn không biết rằng, sức mạnh của Tôn Phu Bình đã được dùng để duy trì kết giới ở thế giới thực, vì Hạ Thuần Hoa và đội quân thành Hắc Thủy phải đối đầu với Đại Phong Quân chứ không phải hạng chó mèo!
Sức mạnh và sức tập trung đã bị chia ra, Quốc sư ở chỗ này không thể chiến đấu thoải mái, nên cực kỳ bực tức.
Dưới cửa thành phía nam, Niên Tùng Ngọc thở hổn hển: "Quốc sư, nếu không nhanh chóng sử dụng hậu chiêu, tất cả sẽ quá muộn!" Sức mạnh cá nhân của họ có hạn, trong khi Hắc Giao trên địa bàn của nó có uy năng gần như vô tận. Từ đầu đã không công bằng, làm sao mà đánh trận này?
Tôn Phu Bình cũng đã cầm sẵn kiếm trong tay, vừa mới chém đứt cổ con vượn quỷ: "Được rồi, hãy câu giờ cho ta ba mươi hơi thở để không bị quấy rầy!" Kỹ năng dùng kiếm của ông không thể sánh ngang với Niên Tùng Ngọc, nhưng cũng không yếu.
Trong khoảng thời gian này, ông ta còn rải mười hai hạt đậu đồng xuống đất. Đây là bí thuật ‘rãi đậu thành binh’, những binh sĩ bằng giáp vàng mọc lên nhìn y như hai đồng đội trước đó đã hy sinh.
Chúng tạo thành một bức tường binh lính, bảo vệ Tôn Phu Bình chặt chẽ ở giữa.
Thần thông có thể sử dụng trên chiến trường đều tiêu hao chân lực, và lượng chân lực tiêu hao trong ảo cảnh này còn phải nhân đôi, vì vậy Tôn Phu Bình đã dốc hết vốn liếng, thậm chí không tiếc chút nào khi sử dụng hai viên Huyền Tinh màu xanh lục đậm.
Trước đó, khi thuyền hạch đào di chuyển trong sa mạc mấy canh giờ, còn mang theo hơn hai trăm người, nhưng chỉ cần dùng ba viên Huyền Tinh hạ phẩm, chất lượng không thể sánh bằng hai viên này. Nếu Hạ Linh Xuyên thấy được, chắc chắn sẽ vỗ đùi tiếc nuối, vì chỉ trong một lúc mà tiêu mất ba căn biệt viện, mỹ tỳ, trang viên cùng sản vật kèm theo.
Cái gọi là "sản vật kèm theo", là một số biệt thự truyền đời có sản phẩm độc đáo, chẳng hạn như nguồn nước chuyên nấu trà ngon rượu ngon, chẳng hạn như cây mai hoặc hoa nhài trồng trong vườn có hương thơm kỳ lạ, vì vậy làm ra bánh ngọt và bánh ngọt có hương vị chắc chắn ngon hơn các xưởng khác. Những ngôi nhà này có địa khí và thủy lợi độc đáo, có thể nuôi dưỡng ngược lại cho chủ nhân, tất nhiên ý nghĩa lớn hơn là chúng rất đặc biệt, cho nên vị trí và giá trị của chúng cao hơn những biệt thự thông thường.
Có thể nói là giàu đến mức khiến người ta muốn vứt nhân tính.
Ờ, lạc đề hơi bị xa rồi.
Niên Tùng Ngọc tất nhiên không có thời gian hối tiếc, hắn nhìn những quái vật đang lao tới từ khắp nơi, tính toán thời gian ba mươi hơi thở, hắn cắn răng nói: "Được!".
Ngay lúc này, từ phía sau, có một giọng kinh hỉ vang lên: "Đại thiếu gia, người ở đây!"
Giọng nói này, chẳng lẽ là?
Hạ Linh Xuyên vui mừng khôn xiết, hắn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tằng Phi Hùng đứng ở cửa hầm với năm binh sĩ của hắn.
"Tại sao bây giờ mới đến?" Hạ đại thiếu gia lập tức trách móc: "Phụ thân ta đâu?"
Phe mình có thêm sáu người, sức mạnh đã tăng lên đáng kể, Hạ Linh Xuyên cũng an tâm hơn.
"Quận trưởng đã sai chúng ta xuống để giúp đỡ đại thiếu, ngài ấy ở lại phía trên để chống chọi với các oán linh." Tằng Phi Hùng quan sát xung quanh, trong lòng mơ hồ, không thể nói lên lời: "Chuyện gì đã xảy ra, tại sao chúng ta không đi giúp đỡ Quốc sư?"
"Ông ta có ý đồ xấu, vừa nãy còn muốn âm thầm tính kế ta." Sắc mặt của Hạ Linh Xuyên trở nên nghiêm túc: "Hãy ở lại đây, không được lên!"
Mặc dù không biết tại sao Quốc sư lại âm mưu tính kế Hạ Linh Xuyên, Tằng Phi Hùng do dự trong hai, ba giây rồi quyết định ở lại bên cạnh đại thiếu gia. Mặc dù cuộc chiến phía trước đang gay gắt, nhưng Quốc sư và Đô úy Niên đều là những người mạnh mẽ, chắc chắn có thể tự bảo vệ mình.
Hạ Linh Xuyên nhíu mắt lại.
Từ lần đầu hắn gặp Tôn Phu Bình, tên Quốc sư này luôn kiêu ngạo và tỏ ra mình là cao nhân lợi hại vô cùng. Tại sao đến bây giờ ổng vẫn chưa sử dụng đại chiêu để phản công? Hầu hết các cuộc tấn công của yêu quái đều được Niên Tùng Ngọc chặn lại, nhưng vậy bản lĩnh của Quốc sư ở đâu?
Ngay cả người như Hạ Linh Xuyên đang xem từ bên cạnh cũng biết rõ nguyên tắc "cầm tặc tiên cầm vương" (*), nếu không loại bỏ con Hắc Giao trên cánh cổng thành, thì yêu quái trên mặt đất sẽ cứ mãi tấn công.
Tại sao Tôn Phu Bình vẫn không hành động?
Trong lòng Hạ Linh Xuyên đang hối hận, nếu biết Quốc sư chỉ là một con hổ giấy, thì tại sao hắn và phụ thân lại phải ngoan ngoãn chịu đựng?
Hoặc có thể là khí vận của Đại Diên yếu đi, dẫn đến sức mạnh của Quốc sư cũng yếu đi?
Thực tế là hắn không biết rằng, sức mạnh của Tôn Phu Bình đã được dùng để duy trì kết giới ở thế giới thực, vì Hạ Thuần Hoa và đội quân thành Hắc Thủy phải đối đầu với Đại Phong Quân chứ không phải hạng chó mèo!
Sức mạnh và sức tập trung đã bị chia ra, Quốc sư ở chỗ này không thể chiến đấu thoải mái, nên cực kỳ bực tức.
Dưới cửa thành phía nam, Niên Tùng Ngọc thở hổn hển: "Quốc sư, nếu không nhanh chóng sử dụng hậu chiêu, tất cả sẽ quá muộn!" Sức mạnh cá nhân của họ có hạn, trong khi Hắc Giao trên địa bàn của nó có uy năng gần như vô tận. Từ đầu đã không công bằng, làm sao mà đánh trận này?
Tôn Phu Bình cũng đã cầm sẵn kiếm trong tay, vừa mới chém đứt cổ con vượn quỷ: "Được rồi, hãy câu giờ cho ta ba mươi hơi thở để không bị quấy rầy!" Kỹ năng dùng kiếm của ông không thể sánh ngang với Niên Tùng Ngọc, nhưng cũng không yếu.
Trong khoảng thời gian này, ông ta còn rải mười hai hạt đậu đồng xuống đất. Đây là bí thuật ‘rãi đậu thành binh’, những binh sĩ bằng giáp vàng mọc lên nhìn y như hai đồng đội trước đó đã hy sinh.
Chúng tạo thành một bức tường binh lính, bảo vệ Tôn Phu Bình chặt chẽ ở giữa.
Thần thông có thể sử dụng trên chiến trường đều tiêu hao chân lực, và lượng chân lực tiêu hao trong ảo cảnh này còn phải nhân đôi, vì vậy Tôn Phu Bình đã dốc hết vốn liếng, thậm chí không tiếc chút nào khi sử dụng hai viên Huyền Tinh màu xanh lục đậm.
Trước đó, khi thuyền hạch đào di chuyển trong sa mạc mấy canh giờ, còn mang theo hơn hai trăm người, nhưng chỉ cần dùng ba viên Huyền Tinh hạ phẩm, chất lượng không thể sánh bằng hai viên này. Nếu Hạ Linh Xuyên thấy được, chắc chắn sẽ vỗ đùi tiếc nuối, vì chỉ trong một lúc mà tiêu mất ba căn biệt viện, mỹ tỳ, trang viên cùng sản vật kèm theo.
Cái gọi là "sản vật kèm theo", là một số biệt thự truyền đời có sản phẩm độc đáo, chẳng hạn như nguồn nước chuyên nấu trà ngon rượu ngon, chẳng hạn như cây mai hoặc hoa nhài trồng trong vườn có hương thơm kỳ lạ, vì vậy làm ra bánh ngọt và bánh ngọt có hương vị chắc chắn ngon hơn các xưởng khác. Những ngôi nhà này có địa khí và thủy lợi độc đáo, có thể nuôi dưỡng ngược lại cho chủ nhân, tất nhiên ý nghĩa lớn hơn là chúng rất đặc biệt, cho nên vị trí và giá trị của chúng cao hơn những biệt thự thông thường.
Có thể nói là giàu đến mức khiến người ta muốn vứt nhân tính.
Ờ, lạc đề hơi bị xa rồi.
Niên Tùng Ngọc tất nhiên không có thời gian hối tiếc, hắn nhìn những quái vật đang lao tới từ khắp nơi, tính toán thời gian ba mươi hơi thở, hắn cắn răng nói: "Được!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.