Chương 181: Tẩu Tử Là Người Hiểu Biết Lễ Nghĩa (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
09/09/2024
Khách trọ vô tư như vậy, chỉ có hắn mới làm được. Mọi người nhà họ Hạ đều rất lịch thiệp, trừ đại thiếu gia. Người hầu cũng chẳng lạ gì, nhận lệnh xong sẽ đi tìm quản gia Lão Mạc báo cáo, mọi chuyện đều do quản gia nghĩ cách giải quyết.
Hạ Linh Xuyên lại hỏi: “Người nhà ta còn ở trong nhà kia sao?”
“Quận trưởng đại nhân cùng phu nhân vẫn ở đó, nhị thiếu gia ra ngoài.”
Hạ Linh Xuyên nhíu mày: “Đi đâu?”
Cận vệ ở lại trong sảnh lúc này cũng nói với Vương béo: "Nhà ngươi điều kiện khó khăn, thiếu gia muốn giúp đỡ. Tuy nhiên, thiếu gia đổi chỗ ngủ không được, thấy tẩu tử hiểu biết lễ nghĩa, không biết có thể trò chuyện với thiếu gia vài câu không?" Nói xong, đặt một thỏi bạc mười lượng lên bàn.
Vương Béo nhìn thỏi bạc lớn, nhất thời không biết nói gì.
Thằng oắt con này thật sự nhìn trúng Chu thị?
Nhưng tên mập hiểu rằng hai người này không thể ở một mình, vì vậy đập mạnh vào bàn, thể hiện sự tức giận vừa đủ: "Nói cái gì cơ! Cầm lấy tiền của các người và cút đi!"
"Cáu gì chứ?" Hạ Linh Xuyên khoanh tay đứng ở cửa phòng trong: "Nói vài câu kiếm được mười lượng bạc, chuyện tốt như vậy ngươi đi tìm cho ta xem nào?"
Hai người hầu sau lưng hắn rất có tố chất, khi rời khỏi nhà Chu thị còn tiện tay đóng cửa lại.
"Chỗ này không cho ngủ lại!" Vương mập đi vào phòng trong, muốn thừa cơ ném chăn màn của họ Hạ ra ngoài.
Hai cận vệ trong sảnh, một người nhanh chóng bước tới chặn trước mặt tên Vương: "Đừng động!"
Vương không thể chịu đựng được nữa, tung một chưởng đẩy cận vệ này ra.
Dù cho Vương đần độn đến mấy, tên mập này cũng biết Hạ Linh Xuyên đã có lòng nghi ngờ, nếu không, làm sao lại có ai thích nói nhăng nói cuội như vậy?
Vạch mặt thì có gì to tát, thằng oắt này dòm ngó vợ người ta, chẳng lẽ không nên đánh à? Lý lẽ ở bên mình, cho dù tên quan tham họ Hạ muốn thiên vị, cũng phải xem đây là nơi nào.
Đúng lúc này, tên Vương mập mạp bỗng nhiên ngửi thấy có mùi vô cùng hôi thối!
Mùi chua nồng nặc đó, cho dù chính tên Vương nhét chân đầy mồ hôi vào đôi ủng kín mít, ngâm mười ngày rồi đưa lên mũi ngửi, cũng không bằng một phần mười.
Vương Béo nhịn không nổi, cúi người nôn "oẹ oẹ".
Lúc này, mọi khí thế, mọi phong thái, mọi cảnh giác đều bị vứt ra ngoài chín tầng mây, bản năng cơ thể mới là trung thực nhất.
Một cận vệ khác lao lên, dùng chuôi dao đập mạnh vào gáy tên béo.
Lý ra, tên béo nên ngã gục xuống ngay lập tức.
Tên mập này da dày thịt béo, nên không dễ bị đánh ngất, mặc dù cơ thể vẫn còn vô cùng khó chịu, nhưng tên Vương vẫn phóng tới Hạ Linh Xuyên, hai bàn to bự xòe ra, muốn nắm cổ họng của thằng họ Hạ.
Chỉ cần khống chế tên nhóc này, xoay người dùng nó làm lá chắn che thân, đám vệ sĩ chắc chắn sẽ sợ ném chuột vỡ bình.
Trong khoảnh khắc phóng tới, chiếc nhẫn trên ngón áp út của tên Vương thậm chí còn tỏa ra ánh sáng đen nhạt. Chiếc nhẫn này được gọi là Hắc Cức Hoàn, được chế tạo từ răng dài của Hắc Cức Dã Trư, ngoài việc tăng cường sức mạnh cho chủ nhân, sát thương đối thủ, nó còn có thể gây hoại tử cho vết thương. Nếu không được xử lý kịp thời, cả cơ bắp và xương cốt đều sẽ nhanh chóng hoại tử.
Nhưng dù sao Vương cũng đang khó chịu, động tác chậm hơn nửa nhịp, Chu thị đã chộp lấy chiếc cốc gỗ trên bàn, hắt mạnh nửa cốc nước sôi mới rót vào tên cướp béo.
Tầm nhìn dần mờ đi, mắt đau nhức, tên mập vô thức mở miệng muốn hét lên nhưng không ngờ một miếng bánh mì đã được nhét vào miệng hắn, chặn âm thanh lại.
Sau đó, ngực và bụng đau dữ dội, tiểu tử đối diện đã tung ra ít nhất ba cú đấm trong vòng nửa giây!
Cả ba cú đấm đều đánh vào cơ hoành, khiến tên cướp béo tối tăm mặt mày, không thể hít thở.
Hạ Linh Xuyên còn chưa thỏa mãn, lại bồi thêm một cước vào ngay hạ bộ của tên Vương.
Cơn đau của ‘hai hòn’ khiến tên mập lập tức ngã xuống đất, toàn thân co giật. Đối mặt với cơn đau dữ dội này, mùi hôi mới nãy cũng không còn quá khủng khiếp.
Cận vệ cũng thông minh, sợ kẻ địch chơi liều làm loạn, gây ra tiếng động lớn thu hút sự chú ý của người khác nên lập tức dùng tay đỡ rồi đẩy tên mập ngã xuống đất.
Cái mặt dầy mỡ chảy mồ hôi như suối, nhưng không thể hét lên được dù chỉ một tiếng.
Hạ Linh Xuyên lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một sợi dây thừng bện, nhanh chóng trói chặt hai tay của Vương.
Loại dây này thường được các quân lính bảo vệ thành sử dụng để truy bắt tù binh, vô cùng nhẹ, linh hoạt và đàn hồi. Hạ Linh Xuyên không chỉ cất nó trong nhẫn trữ vật mà trước khi đi còn đặc biệt học cách thắt nút dây, nên trói rất nhanh.
Khi tên mập định thần lại, muốn vùng ra nhưng càng giẫy thì càng bị siết chặt.
Trong miệng còn bị nhét miếng bánh mì, không thể hô hoán đồng bọn bên ngoài. Hơn nữa, thằng con ông cháu cha còn rút ra một con dao găm, dí sát vào cổ: “Nếu còn giãy dụa thì ta sẽ cắt tai trước rồi móc mắt ra!”
Hạ Linh Xuyên lại hỏi: “Người nhà ta còn ở trong nhà kia sao?”
“Quận trưởng đại nhân cùng phu nhân vẫn ở đó, nhị thiếu gia ra ngoài.”
Hạ Linh Xuyên nhíu mày: “Đi đâu?”
Cận vệ ở lại trong sảnh lúc này cũng nói với Vương béo: "Nhà ngươi điều kiện khó khăn, thiếu gia muốn giúp đỡ. Tuy nhiên, thiếu gia đổi chỗ ngủ không được, thấy tẩu tử hiểu biết lễ nghĩa, không biết có thể trò chuyện với thiếu gia vài câu không?" Nói xong, đặt một thỏi bạc mười lượng lên bàn.
Vương Béo nhìn thỏi bạc lớn, nhất thời không biết nói gì.
Thằng oắt con này thật sự nhìn trúng Chu thị?
Nhưng tên mập hiểu rằng hai người này không thể ở một mình, vì vậy đập mạnh vào bàn, thể hiện sự tức giận vừa đủ: "Nói cái gì cơ! Cầm lấy tiền của các người và cút đi!"
"Cáu gì chứ?" Hạ Linh Xuyên khoanh tay đứng ở cửa phòng trong: "Nói vài câu kiếm được mười lượng bạc, chuyện tốt như vậy ngươi đi tìm cho ta xem nào?"
Hai người hầu sau lưng hắn rất có tố chất, khi rời khỏi nhà Chu thị còn tiện tay đóng cửa lại.
"Chỗ này không cho ngủ lại!" Vương mập đi vào phòng trong, muốn thừa cơ ném chăn màn của họ Hạ ra ngoài.
Hai cận vệ trong sảnh, một người nhanh chóng bước tới chặn trước mặt tên Vương: "Đừng động!"
Vương không thể chịu đựng được nữa, tung một chưởng đẩy cận vệ này ra.
Dù cho Vương đần độn đến mấy, tên mập này cũng biết Hạ Linh Xuyên đã có lòng nghi ngờ, nếu không, làm sao lại có ai thích nói nhăng nói cuội như vậy?
Vạch mặt thì có gì to tát, thằng oắt này dòm ngó vợ người ta, chẳng lẽ không nên đánh à? Lý lẽ ở bên mình, cho dù tên quan tham họ Hạ muốn thiên vị, cũng phải xem đây là nơi nào.
Đúng lúc này, tên Vương mập mạp bỗng nhiên ngửi thấy có mùi vô cùng hôi thối!
Mùi chua nồng nặc đó, cho dù chính tên Vương nhét chân đầy mồ hôi vào đôi ủng kín mít, ngâm mười ngày rồi đưa lên mũi ngửi, cũng không bằng một phần mười.
Vương Béo nhịn không nổi, cúi người nôn "oẹ oẹ".
Lúc này, mọi khí thế, mọi phong thái, mọi cảnh giác đều bị vứt ra ngoài chín tầng mây, bản năng cơ thể mới là trung thực nhất.
Một cận vệ khác lao lên, dùng chuôi dao đập mạnh vào gáy tên béo.
Lý ra, tên béo nên ngã gục xuống ngay lập tức.
Tên mập này da dày thịt béo, nên không dễ bị đánh ngất, mặc dù cơ thể vẫn còn vô cùng khó chịu, nhưng tên Vương vẫn phóng tới Hạ Linh Xuyên, hai bàn to bự xòe ra, muốn nắm cổ họng của thằng họ Hạ.
Chỉ cần khống chế tên nhóc này, xoay người dùng nó làm lá chắn che thân, đám vệ sĩ chắc chắn sẽ sợ ném chuột vỡ bình.
Trong khoảnh khắc phóng tới, chiếc nhẫn trên ngón áp út của tên Vương thậm chí còn tỏa ra ánh sáng đen nhạt. Chiếc nhẫn này được gọi là Hắc Cức Hoàn, được chế tạo từ răng dài của Hắc Cức Dã Trư, ngoài việc tăng cường sức mạnh cho chủ nhân, sát thương đối thủ, nó còn có thể gây hoại tử cho vết thương. Nếu không được xử lý kịp thời, cả cơ bắp và xương cốt đều sẽ nhanh chóng hoại tử.
Nhưng dù sao Vương cũng đang khó chịu, động tác chậm hơn nửa nhịp, Chu thị đã chộp lấy chiếc cốc gỗ trên bàn, hắt mạnh nửa cốc nước sôi mới rót vào tên cướp béo.
Tầm nhìn dần mờ đi, mắt đau nhức, tên mập vô thức mở miệng muốn hét lên nhưng không ngờ một miếng bánh mì đã được nhét vào miệng hắn, chặn âm thanh lại.
Sau đó, ngực và bụng đau dữ dội, tiểu tử đối diện đã tung ra ít nhất ba cú đấm trong vòng nửa giây!
Cả ba cú đấm đều đánh vào cơ hoành, khiến tên cướp béo tối tăm mặt mày, không thể hít thở.
Hạ Linh Xuyên còn chưa thỏa mãn, lại bồi thêm một cước vào ngay hạ bộ của tên Vương.
Cơn đau của ‘hai hòn’ khiến tên mập lập tức ngã xuống đất, toàn thân co giật. Đối mặt với cơn đau dữ dội này, mùi hôi mới nãy cũng không còn quá khủng khiếp.
Cận vệ cũng thông minh, sợ kẻ địch chơi liều làm loạn, gây ra tiếng động lớn thu hút sự chú ý của người khác nên lập tức dùng tay đỡ rồi đẩy tên mập ngã xuống đất.
Cái mặt dầy mỡ chảy mồ hôi như suối, nhưng không thể hét lên được dù chỉ một tiếng.
Hạ Linh Xuyên lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một sợi dây thừng bện, nhanh chóng trói chặt hai tay của Vương.
Loại dây này thường được các quân lính bảo vệ thành sử dụng để truy bắt tù binh, vô cùng nhẹ, linh hoạt và đàn hồi. Hạ Linh Xuyên không chỉ cất nó trong nhẫn trữ vật mà trước khi đi còn đặc biệt học cách thắt nút dây, nên trói rất nhanh.
Khi tên mập định thần lại, muốn vùng ra nhưng càng giẫy thì càng bị siết chặt.
Trong miệng còn bị nhét miếng bánh mì, không thể hô hoán đồng bọn bên ngoài. Hơn nữa, thằng con ông cháu cha còn rút ra một con dao găm, dí sát vào cổ: “Nếu còn giãy dụa thì ta sẽ cắt tai trước rồi móc mắt ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.