Chương 180: Tẩu Tử Là Người Hiểu Biết Lễ Nghĩa
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
09/09/2024
Nơi đây đã xây dựng đền thờ thủy linh, chứng tỏ vị Thủy Thần của địa phương này đã được sắc phong chính thức và có trong biên chế. Tuy nhiên, yêu quái có muôn hình vạn trạng, nếu người địa phương không nói, người ngoài căn bản không thể biết bản thể của thủy thần là thứ gì.
“Bởi vì trưởng thôn nói muốn tìm ngươi đòi lại công bằng”
“Ta?” Tên mập không tin vào tai mình: “Tìm ta đòi công bằng?” Lão già đó chán sống rồi à?
“Đúng vậy, ngươi không phải là chồng của Chu thị sao.” Hạ Linh Xuyên cười nói: “Trưởng thôn nói nếu ngươi trở về thì đến tìm ông ta.”
Vương mập lúc này tuyệt đối không chịu rời khỏi nhà, mà tên này cũng không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra vấn đề, nghiêng đầu hỏi Chu thị: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trên thực tế, cách này đã vi phạm lời căn dặn của Lô Hàm, nguyên văn của họ Lô là: Hạn chế cho dân làng tiếp xúc quan binh, bản thân cũng ít nói lại, tránh lộ tẩy bí mật.
Nhưng bây giờ, Vương béo cảm thấy chỉ cần nói thêm một lời với Hạ Linh Xuyên, sẽ có thể sinh ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Tên béo quay lưng lại với Hạ Linh Xuyên và nhìn Chu thị với ánh mắt cảnh cáo.
Chu thị đáp lại với vẻ mặt vô cảm: “Thần của hồ là một con linh quy, nghe nói đã hơn 300 tuổi. Làng Tiên Linh tổ chức cúng nhỏ ba tháng một lần, cúng lớn mỗi năm một lần. Linh quy chỉ cho phép dân làng vào hồ bắt cá một lần mỗi tuần, không được dùng lưới mắt nhỏ, nhưng nó sẽ bảo vệ con người xuống nước an toàn, đánh bắt bội thu. Đúng rồi, linh quy còn giỏi bói toán, trước đây dân làng tới đền miếu Thủy Linh rút quẻ rất linh nghiệm.”
“Trước đây?” Hạ Linh Xuyên bắt đầu có hứng thú, tạm thời đổi chủ đề: “Sau này thì sao?”
“Có quá nhiều dân làng rút quẻ hỏi chuyện, thậm chí có người từ cách xa trăm dặm cũng tới để quấy rầy Thủy Linh thanh tu.” Chu thị đáp: “Thủy Linh báo mộng cho trưởng thôn, nói lên sự bất mãn của mình, khiến trưởng thôn phải ra lệnh cho dân làng không đổ xô đi xin quẻ nữa. Cho dù có lén lút xin hoặc đặt lễ vật xuống hồ cũng không còn linh ứng. Dần dần, mọi người đều từ bỏ ý định này.”
Hóa ra con yêu quái rùa già khú đế này còn hành nghề tay trái?
“Vậy hôm nay bài vị đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay ta đi ngang qua đền Thủy Linh, phát hiện bài vị Thủy Linh đã vỡ, trưởng thôn nghĩ đó là do ta làm.”
Hạ Linh Xuyên càng kinh ngạc hơn: “Tai sao trưởng làng lại cho rằng là ngươi làm?”
“...” Chu Thị im lặng một lúc rồi mới nói: “Sáng nay chỉ có tôi đi ngang qua đó.”
Tên mập tức giận nói: “Thì ra là mi, cái con vợ này suốt ngày gây phiền phức cho ta!”
Những đồng bọn khác đều được giao cho thôn dân ngoan ngoãn như cừu, chỉ có mình là người xui xẻo duy nhất phải gánh cái cục tạ này.
Hạ Linh Xuyên hỏi Vương béo: “Ngươi không tính gặp trưởng thôn để giải thích sao?”
Tên mập suy nghĩ kỹ rồi trả lời: “Ông ta già rồi, bây giờ chắc cũng ngủ rồi, sáng mai tôi sẽ tới chỗ ông ấy nói chuyện.”
Chu thị đột nhiên hỏi: “Bài vị Thủy Linh có thể nào tự gãy chính nó không?”
Hạ Linh Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nó tự gãy, điều đó có nghĩa là Thủy Linh đã xảy ra chuyện không hay, không phải bị thương nặng thì cũng là đi chầu diêm vương.”
Hắn đột nhiên hỏi cận vệ của mình: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Cận vệ lắc đầu: “Tiểu nhân không rõ chuyện này.”
Sắc mặt tên mập sầm xuống, chỉ vào hai tên cận vệ, hỏi: “Chờ một chút, bọn chúng cũng muốn ở lại đây sao?” Nếu như muốn tấn công vào ban đêm thì độ khó đã tăng cao đáng kể.
“Cận vệ bên mình, ngươi có hiểu thế nào là ‘bên mình’ không?”. Hạ Linh Xuyên đang nói thì hai người hầu từ bên ngoài đi vào, sau lưng đeo bao chứa, vừa vào cửa đã cúi chào hắn: “Thiếu gia, chúng ta tới dọn giường.”
Mặc dù Hạ Linh Xuyên không mấy quan tâm nhưng khi Ứng phu nhân đóng gói đồ đạc ở thành Hắc Thủy, bà còn ra lệnh cho người mang hết chăn ga gối đệm cho hai đứa con của bà. Đồ dùng ở ngoài bẩn, không an toàn như đồ ở nhà.
Hạ Linh Xuyên dẫn bọn họ vào phòng trong, thần thái như thể mình mới là chủ nhà.
Tên mập Vương nhìn thấy những người này ra ra vào vào trong nhà, bận rộn không ngớt, coi chủ nhà đứng chình ình ngay đây như không khí, thì không khỏi cười lạnh. Gia tộc cẩu quan này đến chốn núi non hẻo lánh mà vẫn còn xa hoa như vậy, ngày thường không biết đã vơ vét bao nhiêu tài sản của dân.
Hai người hầu trải giường, Hạ Linh Xuyên vừa hỏi: "Lão nhị ngủ ở đâu?"
May mà người này biết hắn đang hỏi về Hạ Việt: "Nhị thiếu gia tối nay ngủ ở phía Nam, nhà thứ hai sát bên hồ."
Lão nhị ở xa hắn, xa cả phụ mẫu, sắp xếp như vậy khó có thể nói là vô ý. "Ngủ xa thế làm gì, kêu nó sang ngủ cạnh ta! Tối còn phải nói chuyện." Hắn chỉ vào nhà nông đối diện: "Ta thấy nhà này tốt, cũng rộng rãi."
“Bởi vì trưởng thôn nói muốn tìm ngươi đòi lại công bằng”
“Ta?” Tên mập không tin vào tai mình: “Tìm ta đòi công bằng?” Lão già đó chán sống rồi à?
“Đúng vậy, ngươi không phải là chồng của Chu thị sao.” Hạ Linh Xuyên cười nói: “Trưởng thôn nói nếu ngươi trở về thì đến tìm ông ta.”
Vương mập lúc này tuyệt đối không chịu rời khỏi nhà, mà tên này cũng không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra vấn đề, nghiêng đầu hỏi Chu thị: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trên thực tế, cách này đã vi phạm lời căn dặn của Lô Hàm, nguyên văn của họ Lô là: Hạn chế cho dân làng tiếp xúc quan binh, bản thân cũng ít nói lại, tránh lộ tẩy bí mật.
Nhưng bây giờ, Vương béo cảm thấy chỉ cần nói thêm một lời với Hạ Linh Xuyên, sẽ có thể sinh ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Tên béo quay lưng lại với Hạ Linh Xuyên và nhìn Chu thị với ánh mắt cảnh cáo.
Chu thị đáp lại với vẻ mặt vô cảm: “Thần của hồ là một con linh quy, nghe nói đã hơn 300 tuổi. Làng Tiên Linh tổ chức cúng nhỏ ba tháng một lần, cúng lớn mỗi năm một lần. Linh quy chỉ cho phép dân làng vào hồ bắt cá một lần mỗi tuần, không được dùng lưới mắt nhỏ, nhưng nó sẽ bảo vệ con người xuống nước an toàn, đánh bắt bội thu. Đúng rồi, linh quy còn giỏi bói toán, trước đây dân làng tới đền miếu Thủy Linh rút quẻ rất linh nghiệm.”
“Trước đây?” Hạ Linh Xuyên bắt đầu có hứng thú, tạm thời đổi chủ đề: “Sau này thì sao?”
“Có quá nhiều dân làng rút quẻ hỏi chuyện, thậm chí có người từ cách xa trăm dặm cũng tới để quấy rầy Thủy Linh thanh tu.” Chu thị đáp: “Thủy Linh báo mộng cho trưởng thôn, nói lên sự bất mãn của mình, khiến trưởng thôn phải ra lệnh cho dân làng không đổ xô đi xin quẻ nữa. Cho dù có lén lút xin hoặc đặt lễ vật xuống hồ cũng không còn linh ứng. Dần dần, mọi người đều từ bỏ ý định này.”
Hóa ra con yêu quái rùa già khú đế này còn hành nghề tay trái?
“Vậy hôm nay bài vị đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay ta đi ngang qua đền Thủy Linh, phát hiện bài vị Thủy Linh đã vỡ, trưởng thôn nghĩ đó là do ta làm.”
Hạ Linh Xuyên càng kinh ngạc hơn: “Tai sao trưởng làng lại cho rằng là ngươi làm?”
“...” Chu Thị im lặng một lúc rồi mới nói: “Sáng nay chỉ có tôi đi ngang qua đó.”
Tên mập tức giận nói: “Thì ra là mi, cái con vợ này suốt ngày gây phiền phức cho ta!”
Những đồng bọn khác đều được giao cho thôn dân ngoan ngoãn như cừu, chỉ có mình là người xui xẻo duy nhất phải gánh cái cục tạ này.
Hạ Linh Xuyên hỏi Vương béo: “Ngươi không tính gặp trưởng thôn để giải thích sao?”
Tên mập suy nghĩ kỹ rồi trả lời: “Ông ta già rồi, bây giờ chắc cũng ngủ rồi, sáng mai tôi sẽ tới chỗ ông ấy nói chuyện.”
Chu thị đột nhiên hỏi: “Bài vị Thủy Linh có thể nào tự gãy chính nó không?”
Hạ Linh Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nó tự gãy, điều đó có nghĩa là Thủy Linh đã xảy ra chuyện không hay, không phải bị thương nặng thì cũng là đi chầu diêm vương.”
Hắn đột nhiên hỏi cận vệ của mình: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Cận vệ lắc đầu: “Tiểu nhân không rõ chuyện này.”
Sắc mặt tên mập sầm xuống, chỉ vào hai tên cận vệ, hỏi: “Chờ một chút, bọn chúng cũng muốn ở lại đây sao?” Nếu như muốn tấn công vào ban đêm thì độ khó đã tăng cao đáng kể.
“Cận vệ bên mình, ngươi có hiểu thế nào là ‘bên mình’ không?”. Hạ Linh Xuyên đang nói thì hai người hầu từ bên ngoài đi vào, sau lưng đeo bao chứa, vừa vào cửa đã cúi chào hắn: “Thiếu gia, chúng ta tới dọn giường.”
Mặc dù Hạ Linh Xuyên không mấy quan tâm nhưng khi Ứng phu nhân đóng gói đồ đạc ở thành Hắc Thủy, bà còn ra lệnh cho người mang hết chăn ga gối đệm cho hai đứa con của bà. Đồ dùng ở ngoài bẩn, không an toàn như đồ ở nhà.
Hạ Linh Xuyên dẫn bọn họ vào phòng trong, thần thái như thể mình mới là chủ nhà.
Tên mập Vương nhìn thấy những người này ra ra vào vào trong nhà, bận rộn không ngớt, coi chủ nhà đứng chình ình ngay đây như không khí, thì không khỏi cười lạnh. Gia tộc cẩu quan này đến chốn núi non hẻo lánh mà vẫn còn xa hoa như vậy, ngày thường không biết đã vơ vét bao nhiêu tài sản của dân.
Hai người hầu trải giường, Hạ Linh Xuyên vừa hỏi: "Lão nhị ngủ ở đâu?"
May mà người này biết hắn đang hỏi về Hạ Việt: "Nhị thiếu gia tối nay ngủ ở phía Nam, nhà thứ hai sát bên hồ."
Lão nhị ở xa hắn, xa cả phụ mẫu, sắp xếp như vậy khó có thể nói là vô ý. "Ngủ xa thế làm gì, kêu nó sang ngủ cạnh ta! Tối còn phải nói chuyện." Hắn chỉ vào nhà nông đối diện: "Ta thấy nhà này tốt, cũng rộng rãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.