Chương 88: Thành Của Vong Linh
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
18/08/2024
Mọi người đi qua quảng trường, không có hồ nước như sa mạc ở thành Bàn Long, cũng may Hắc Giao đồ đằng vẫn còn ở đây.
Gần đó là một dãy nhà, phía trước có quán trọ, phía sau có nhiều nhà ở với hình dáng khác nhau.
“Bố trí giữa các phòng cũng khác nhau.” Niên Tùng Ngọc dẫn đường vào quán rượu: “Lúc ta đi vào, bếp lò vẫn còn nóng.”
Cửa quán rượu mở ra, phía trên treo hai tấm vải treo, bên trong có sáu bảy cái bàn, ghế xếp cũng không ngay ngắn. Hạ Linh Xuyên nhìn thấy trên ba bàn có bình rượu, trong chén vẫn còn rượu, trên đĩa còn có hơn mười hạt đậu phộng.
Phía sau quầy có một cuốn sổ, chữ “rượu (酒)” mới viết được một nửa, chỉ là “sái (洒)”, bút lông vứt sang một bên, mực đã khô.
Niên Tùng Ngọc bước đến cạnh bàn, duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào đó, phát ra âm thanh lớn.
"Đều là đồ thật, cái này quá thật." Nói xong hắn cầm ly rượu, đặt vào tay Mao Đào: "Uống cạn đi."
Mao Đào giật mình: "A, uống?" Đồ không rõ nguồn gốc, ai dám uống?
Ánh mắt của Niên Tùng Ngọc không giống đang nói đùa.
Mao Đào đành phải ngưỡng cổ lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cẩn thận mím môi:
"Là rượu, rượu có vị rất nhạt, một cốc này ở thành Hắc Thủy cùng lắm cũng chỉ đáng ba đồng tiền.”
“Uống cạn đi.” Cái mà hắn muốn biết không chỉ là hương vị.
Hạ Linh Xuyên không nói gì, dưới sự quan sát của ba người, Mao Đào đành phải uống hết vào bụng.
"Uống xong rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây... A, ta đau bụng quá!" Chưa kịp nói xong, Mao Đào đã hét lên, ném cái ly xuống chạy ra phía sau.
Những ngôi nhà tranh đều ở phía sau.
Đợi một lúc lâu, Niên Tùng Ngọc nhỏ giọng nói với Hạ Linh Xuyên: “Đi, xem hắn đã chết chưa.” Thái độ của hắn cực kỳ kiêu ngạo.
Hạ Thuần Hoa và quân đội thành Hắc Thủy đều không có ở đây, hắn không cần khách sáo với Hạ Linh Xuyên.
Chỉ cần tiểu tử này dám làm bộ làm tịch, Niên Tùng Ngọc sẽ đánh cho hắn rơi răng đầy đất, bộc phát cơn giận mà hắn đã ức chế mấy ngày nay.
Không ngờ Hạ Linh Xuyên không hề tức giận cũng không đùn đẩy, xoay người đi về phía sau tòa nhà, không để cho Niên Tùng Ngọc có cơ hội ra tay.
Ngược lại Niên Tùng Ngọc sửng sốt, tiểu tử này rất thức thời.
Hạ Linh Xuyên đi được nửa đường, gió thổi, lá cây xào xạc.
Hắn cũng cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua sau lưng, theo bản năng lắc mình một cái, rút đao trong tay ra.
Ý, chỉ là một cành cây đung đưa trong gió, suýt chút nữa đã làm xước lưng hắn.
Hạ Linh Xuyên không vội thu đao vào vỏ.
Kể từ khi bước vào cái thành này, hắn đã cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, giống như luôn bị người ta nhìn chằm chằm.
Cảm giác như bóng đi theo hình, thật khó chịu.
Lúc này Mao Đào ở phía đối diện đi đến, vẫn đang xắn quần lên, nhìn thấy trong tay hắn có đao, lập tức ngẩn ra: "Đại thiếu, không sao chứ?"
“Không có gì.” Hạ Linh Xuyên thu đao lại, lùi về sau nửa bước. Ấn đường của tiểu tử này không những đen, lại mà còn bốc mùi khó chịu, có thể thấy hắn vừa làm một bãi kinh thiên động địa: “Ngươi thì sao?”
"Không chết, chỉ là bụng rất yếu." Mao Đào xoa bụng, cùng hắn đi ra ngoài.
Họ quay trở lại quán rượu, Tôn Phu Bình quan sát sắc mặt Mao Đào rất cẩn thận, còn nhìn mí mắt và đầu lưỡi của hắn, rồi nói: “Trúng độc.”
Mao Đào sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, may là quốc sư nói tiếp: "Độc tính này yếu, nên ngươi không chết được, nhưng chỉ sợ ngươi phải chạy đến nhà tranh thêm vài lần nữa."
Còn không phải do thằng họ Niên ép hắn uống rượu sao? Trong lòng Mao Đào “ân cần hỏi thăm” mười tám đời tổ tông của hắn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Vậy thì tốt vậy thì tốt rồi."
"Ngươi ăn đồ ăn của người chết." Tôn Phu Bình nhặt một hạt đậu phộng lên rồi nghiền nát, xoa xoa, xoa ra một nắm tro: "Những thứ này không dành cho người sống, chẳng trách sao trong thành không có một bóng người."
Niên Tùng Ngọc cũng hiểu ra: “Ý của ngài là, cư dân trong thành chính là những linh hồn oán hận lao ra khỏi giếng?”
"Rất có khả năng. Sau khi bọn họ rời đi, nơi này đã trở thành một thành phố trống rỗng."
"Những oán linh đó là cư dân của thành này sao?" Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên hỏi: "Không thể nào, ta thấy bọn họ đều điên rồ. Làm sao mà khi ở trong thành thì lại là con dân lương thiện?"
Mặc dù bây giờ thành Bàn Long là một cái thành trống rỗng, nhưng mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, chỉ có điều thiếu người mà thôi. Những oan hồn phẫn nộ mà hắn gặp bên ngoài đều tràn đầy hận thù, chỉ hận không thể xé nát thiên hạ, nếu họ sống ở đây lâu, sao thành có thể ngăn nắp như vậy?
“Chỉ sợ là hồ Đại Phóng đang quấy phá.” Niên Tùng Ngọc nói: “Thành Bàn Long đã bị phá hủy từ lâu, đây chính là nơi dị thường nhất.”
Mao Đào nhỏ giọng nói: “Chúng ta tìm hồ Đại Phóng bằng cách nào đây?” Còn tưởng rằng nhảy xuống giếng sẽ tìm được manh mối, nào có biết trong giếng vẫn còn một cái thành, như thế này thì làm sao tìm được?
Gần đó là một dãy nhà, phía trước có quán trọ, phía sau có nhiều nhà ở với hình dáng khác nhau.
“Bố trí giữa các phòng cũng khác nhau.” Niên Tùng Ngọc dẫn đường vào quán rượu: “Lúc ta đi vào, bếp lò vẫn còn nóng.”
Cửa quán rượu mở ra, phía trên treo hai tấm vải treo, bên trong có sáu bảy cái bàn, ghế xếp cũng không ngay ngắn. Hạ Linh Xuyên nhìn thấy trên ba bàn có bình rượu, trong chén vẫn còn rượu, trên đĩa còn có hơn mười hạt đậu phộng.
Phía sau quầy có một cuốn sổ, chữ “rượu (酒)” mới viết được một nửa, chỉ là “sái (洒)”, bút lông vứt sang một bên, mực đã khô.
Niên Tùng Ngọc bước đến cạnh bàn, duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào đó, phát ra âm thanh lớn.
"Đều là đồ thật, cái này quá thật." Nói xong hắn cầm ly rượu, đặt vào tay Mao Đào: "Uống cạn đi."
Mao Đào giật mình: "A, uống?" Đồ không rõ nguồn gốc, ai dám uống?
Ánh mắt của Niên Tùng Ngọc không giống đang nói đùa.
Mao Đào đành phải ngưỡng cổ lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cẩn thận mím môi:
"Là rượu, rượu có vị rất nhạt, một cốc này ở thành Hắc Thủy cùng lắm cũng chỉ đáng ba đồng tiền.”
“Uống cạn đi.” Cái mà hắn muốn biết không chỉ là hương vị.
Hạ Linh Xuyên không nói gì, dưới sự quan sát của ba người, Mao Đào đành phải uống hết vào bụng.
"Uống xong rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây... A, ta đau bụng quá!" Chưa kịp nói xong, Mao Đào đã hét lên, ném cái ly xuống chạy ra phía sau.
Những ngôi nhà tranh đều ở phía sau.
Đợi một lúc lâu, Niên Tùng Ngọc nhỏ giọng nói với Hạ Linh Xuyên: “Đi, xem hắn đã chết chưa.” Thái độ của hắn cực kỳ kiêu ngạo.
Hạ Thuần Hoa và quân đội thành Hắc Thủy đều không có ở đây, hắn không cần khách sáo với Hạ Linh Xuyên.
Chỉ cần tiểu tử này dám làm bộ làm tịch, Niên Tùng Ngọc sẽ đánh cho hắn rơi răng đầy đất, bộc phát cơn giận mà hắn đã ức chế mấy ngày nay.
Không ngờ Hạ Linh Xuyên không hề tức giận cũng không đùn đẩy, xoay người đi về phía sau tòa nhà, không để cho Niên Tùng Ngọc có cơ hội ra tay.
Ngược lại Niên Tùng Ngọc sửng sốt, tiểu tử này rất thức thời.
Hạ Linh Xuyên đi được nửa đường, gió thổi, lá cây xào xạc.
Hắn cũng cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua sau lưng, theo bản năng lắc mình một cái, rút đao trong tay ra.
Ý, chỉ là một cành cây đung đưa trong gió, suýt chút nữa đã làm xước lưng hắn.
Hạ Linh Xuyên không vội thu đao vào vỏ.
Kể từ khi bước vào cái thành này, hắn đã cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, giống như luôn bị người ta nhìn chằm chằm.
Cảm giác như bóng đi theo hình, thật khó chịu.
Lúc này Mao Đào ở phía đối diện đi đến, vẫn đang xắn quần lên, nhìn thấy trong tay hắn có đao, lập tức ngẩn ra: "Đại thiếu, không sao chứ?"
“Không có gì.” Hạ Linh Xuyên thu đao lại, lùi về sau nửa bước. Ấn đường của tiểu tử này không những đen, lại mà còn bốc mùi khó chịu, có thể thấy hắn vừa làm một bãi kinh thiên động địa: “Ngươi thì sao?”
"Không chết, chỉ là bụng rất yếu." Mao Đào xoa bụng, cùng hắn đi ra ngoài.
Họ quay trở lại quán rượu, Tôn Phu Bình quan sát sắc mặt Mao Đào rất cẩn thận, còn nhìn mí mắt và đầu lưỡi của hắn, rồi nói: “Trúng độc.”
Mao Đào sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, may là quốc sư nói tiếp: "Độc tính này yếu, nên ngươi không chết được, nhưng chỉ sợ ngươi phải chạy đến nhà tranh thêm vài lần nữa."
Còn không phải do thằng họ Niên ép hắn uống rượu sao? Trong lòng Mao Đào “ân cần hỏi thăm” mười tám đời tổ tông của hắn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Vậy thì tốt vậy thì tốt rồi."
"Ngươi ăn đồ ăn của người chết." Tôn Phu Bình nhặt một hạt đậu phộng lên rồi nghiền nát, xoa xoa, xoa ra một nắm tro: "Những thứ này không dành cho người sống, chẳng trách sao trong thành không có một bóng người."
Niên Tùng Ngọc cũng hiểu ra: “Ý của ngài là, cư dân trong thành chính là những linh hồn oán hận lao ra khỏi giếng?”
"Rất có khả năng. Sau khi bọn họ rời đi, nơi này đã trở thành một thành phố trống rỗng."
"Những oán linh đó là cư dân của thành này sao?" Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên hỏi: "Không thể nào, ta thấy bọn họ đều điên rồ. Làm sao mà khi ở trong thành thì lại là con dân lương thiện?"
Mặc dù bây giờ thành Bàn Long là một cái thành trống rỗng, nhưng mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, chỉ có điều thiếu người mà thôi. Những oan hồn phẫn nộ mà hắn gặp bên ngoài đều tràn đầy hận thù, chỉ hận không thể xé nát thiên hạ, nếu họ sống ở đây lâu, sao thành có thể ngăn nắp như vậy?
“Chỉ sợ là hồ Đại Phóng đang quấy phá.” Niên Tùng Ngọc nói: “Thành Bàn Long đã bị phá hủy từ lâu, đây chính là nơi dị thường nhất.”
Mao Đào nhỏ giọng nói: “Chúng ta tìm hồ Đại Phóng bằng cách nào đây?” Còn tưởng rằng nhảy xuống giếng sẽ tìm được manh mối, nào có biết trong giếng vẫn còn một cái thành, như thế này thì làm sao tìm được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.