Chương 89: Thành Của Vong Linh (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
18/08/2024
Hạ Linh Xuyên đề nghị: "Đến Di Thiên thần miếu. Trước đây chúng ta đã tìm được lối vào ở đó, có lẽ bây giờ cũng có thể tìm được manh mối mới."
"Đi rồi, nhưng không có thần miếu." Niên Tùng Ngọc phản đối.
Hạ Linh Xuyên giật mình: “Không có thần miếu, ngươi có ý gì?”
“Không có cái miếu này, nghe không hiểu sao?” Niên Tùng Ngọc thản nhiên nói: “Ở kia có hai tòa tửu lầu, một cái gánh hát, còn có hai cửa hàng lớn, một nhà bán đồ trang sức, một nhà bán tơ lụa.”
Đúng vậy, nếu có thể dễ dàng tìm ra manh mối, liệu hai người này còn đợi hắn không? Hạ Linh Xuyên suy nghĩ một chút: “Phủ đệ (*) của Hồng tướng quân?”
(*) Phủ đệ: nhà của chư hầu.
"Đi tìm, cũng không có."
“Không có phủ đệ, nên vẫn không có manh mối?” Hạ Linh Xuyên càng ngày càng kiên nhẫn.
"Không có." Tôn Phu Bình giải thích một chút: "Hồng tướng quân được thần Di Thiên ban cho thân thể của bán thần. Nếu không có miếu thờ, ắt sẽ không có Hồng tướng quân."
Không có Hồng tướng quân thì không có phủ đệ của Hồng tướng quân.
“Vậy chỉ còn lại một nơi thôi sao?” Hạ Linh Xuyên gãi gãi đầu: “Nơi ở của Chung Thắng Quang?”
Tôn Phu Bình đứng lên: "Đi thôi."
Ảo cảnh tái hiện lại diện mạo của thành Bàn Long. Vạn lần Hạ Linh Xuyên cũng không thể đoán được, một ngày nào đó hắn sẽ đến thăm thành phố huyền thoại bằng cách này. Từ những khu phố, kiến trúc, hồ sông mà hắn đi qua, cũng như các loại dụng cụ vật dụng được sử dụng ở chợ búa và ven sông, có thể thấy rằng, trước khi bị chiến tranh tàn phá thì thành Bàn Long đã từng rất phồn hoa, dân cư đông đúc, thương mại phát triển.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy một cái guồng nước bên bờ sông, nó không được dùng để tưới ruộng, mà để cung cấp nước cho các cửa hàng gần đó mà không cần sức người. Vì đáp ứng điều này, thậm chí có những ống tre chuyên dụng nối từ sông tới bể chứa nước trong các cửa hàng.
Vào lúc này nguồn nước của cao nguyên Xích Mạt vô cùng dồi dào, dựa vào sự chênh lệch về độ cao tự nhiên, chỉ cần vài cái guồng nước là có thể cung cấp nước tự động suốt ngày bất kể mọi thời tiết.
Điều này cũng có thể giải thích, sa mạc Bàn Long luôn là con đường giao thông chính để Tây La quốc kết nối với các vùng đất khác. vị trí địa lý của thành Bàn Long quan trọng hơn nhiều so với thành Hắc Thủy sau này.
Nếu sản vật ở đây không phong phú, sao thành Bàn Long có thể tồn tại hơn ba mươi năm dù bị bao vây bởi những kẻ thù hùng mạnh như vậy được?
Đương nhiên, đi dạo trong tòa thành nổi tiếng của lịch sử, Hạ Linh Xuyên không chỉ cảm thấy buồn bã mà càng thêm cảnh giác.
Hai tên kia đã đi tìm thần miếu, tìm luôn cả miếu của Hồng tướng quân rồi, tại sao không dắt nhau đi tìm nơi ở cũ của Chung Thắng Quang luôn đi, mà lại đợi hắn cùng đi?
Chắc chỗ đó có vấn đề gì rồi.
Hạ Linh Xuyên âm thầm lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại muốn xin lời khuyên từ Tôn Phu Bình: "Quốc sư, những oán linh đó sống ở đây hết năm này qua năm khác, đến tháng chín hàng năm mới ra ngoài sao?"
"Chỉ sợ là đúng."
"Nếu họ có thể an cư lạc nghiệp sống yên bình ở đây, thì họ ra ngoài làm gì?"
“Vậy thì chúng ta phải đợi đến khi lấy được hồ Đại Phóng mới biết được.”
Hạ Linh Xuyên thầm nghĩ quả thật không hổ là quốc sư, có thể diễn đạt một từ “không biết” một cách khéo léo như vậy.
Trước đây khi làm nhiệm vụ, Niên Tùng Ngọc đã từng đến phủ đệ của họ Chung, bây giờ hắn rất quen thuộc với đường xá ở đây.
Nhưng đến nơi, Niên Tùng Ngọc liền dừng lại.
Trước mặt là một ngôi nhà gạch xá mái đen lanh tô cao, cửa trước gần cổng thành gọn gàng, trên tường cao thấp thoáng vài khóm trúc xanh, quả thực giống một gia đình giàu có. Trên cửa có hai chữ to:
Nhuận Viên.
“Chính là chỗ này sao?”
Rõ ràng Niên Tùng Ngọc do dự một chút rồi mới nói: "Địa điểm không sai, tòa nhà không sai, nhưng ta đã vào trong tìm kiếm, người sống ở đây là nhà họ Trần!"
Hạ Linh Xuyên cảm thấy kỳ lạ: “Cái gì?”
Đi vào Nhuận Viên, đây là một ngôi nhà lớn có bốn lối vào, vật liệu sử dụng trong kiến trúc và nội thất rất tinh xảo, thậm chí Hạ Linh Xuyên còn phát hiện ra bức tường bình phong được chạm khắc bằng gạch Thông Châu, hơn ba trăm viên gạch hợp lại với nhau có nhân vật có núi sông thậm chí có cả cốt truyện, ghép thành bức tranh về một câu chuyện xưa thật đẹp và tỉnh xảo. Kiểu chạm khắc bằng gạch này bây giờ vẫn rất phổ biến, từ Thông Châu mà chuyển đến thành Hắc Thủy cũng mất hơn bốn tháng.
Hạ Linh Xuyên biết rõ như vậy, là vì Hạ phủ ở thành Hắc Thủy cũng vừa dùng thứ này để trang trí lại diện mạo.
Trong một Nhuận Viên đẹp như vậy đương nhiên cũng có một hoa viên, tiểu cảnh hòn non bộ đúng theo tiêu chuẩn, vườn còn trồng những cây phong đỏ cao, trong một góc dưới tán cây phong còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo.
"Đi rồi, nhưng không có thần miếu." Niên Tùng Ngọc phản đối.
Hạ Linh Xuyên giật mình: “Không có thần miếu, ngươi có ý gì?”
“Không có cái miếu này, nghe không hiểu sao?” Niên Tùng Ngọc thản nhiên nói: “Ở kia có hai tòa tửu lầu, một cái gánh hát, còn có hai cửa hàng lớn, một nhà bán đồ trang sức, một nhà bán tơ lụa.”
Đúng vậy, nếu có thể dễ dàng tìm ra manh mối, liệu hai người này còn đợi hắn không? Hạ Linh Xuyên suy nghĩ một chút: “Phủ đệ (*) của Hồng tướng quân?”
(*) Phủ đệ: nhà của chư hầu.
"Đi tìm, cũng không có."
“Không có phủ đệ, nên vẫn không có manh mối?” Hạ Linh Xuyên càng ngày càng kiên nhẫn.
"Không có." Tôn Phu Bình giải thích một chút: "Hồng tướng quân được thần Di Thiên ban cho thân thể của bán thần. Nếu không có miếu thờ, ắt sẽ không có Hồng tướng quân."
Không có Hồng tướng quân thì không có phủ đệ của Hồng tướng quân.
“Vậy chỉ còn lại một nơi thôi sao?” Hạ Linh Xuyên gãi gãi đầu: “Nơi ở của Chung Thắng Quang?”
Tôn Phu Bình đứng lên: "Đi thôi."
Ảo cảnh tái hiện lại diện mạo của thành Bàn Long. Vạn lần Hạ Linh Xuyên cũng không thể đoán được, một ngày nào đó hắn sẽ đến thăm thành phố huyền thoại bằng cách này. Từ những khu phố, kiến trúc, hồ sông mà hắn đi qua, cũng như các loại dụng cụ vật dụng được sử dụng ở chợ búa và ven sông, có thể thấy rằng, trước khi bị chiến tranh tàn phá thì thành Bàn Long đã từng rất phồn hoa, dân cư đông đúc, thương mại phát triển.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy một cái guồng nước bên bờ sông, nó không được dùng để tưới ruộng, mà để cung cấp nước cho các cửa hàng gần đó mà không cần sức người. Vì đáp ứng điều này, thậm chí có những ống tre chuyên dụng nối từ sông tới bể chứa nước trong các cửa hàng.
Vào lúc này nguồn nước của cao nguyên Xích Mạt vô cùng dồi dào, dựa vào sự chênh lệch về độ cao tự nhiên, chỉ cần vài cái guồng nước là có thể cung cấp nước tự động suốt ngày bất kể mọi thời tiết.
Điều này cũng có thể giải thích, sa mạc Bàn Long luôn là con đường giao thông chính để Tây La quốc kết nối với các vùng đất khác. vị trí địa lý của thành Bàn Long quan trọng hơn nhiều so với thành Hắc Thủy sau này.
Nếu sản vật ở đây không phong phú, sao thành Bàn Long có thể tồn tại hơn ba mươi năm dù bị bao vây bởi những kẻ thù hùng mạnh như vậy được?
Đương nhiên, đi dạo trong tòa thành nổi tiếng của lịch sử, Hạ Linh Xuyên không chỉ cảm thấy buồn bã mà càng thêm cảnh giác.
Hai tên kia đã đi tìm thần miếu, tìm luôn cả miếu của Hồng tướng quân rồi, tại sao không dắt nhau đi tìm nơi ở cũ của Chung Thắng Quang luôn đi, mà lại đợi hắn cùng đi?
Chắc chỗ đó có vấn đề gì rồi.
Hạ Linh Xuyên âm thầm lo lắng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại muốn xin lời khuyên từ Tôn Phu Bình: "Quốc sư, những oán linh đó sống ở đây hết năm này qua năm khác, đến tháng chín hàng năm mới ra ngoài sao?"
"Chỉ sợ là đúng."
"Nếu họ có thể an cư lạc nghiệp sống yên bình ở đây, thì họ ra ngoài làm gì?"
“Vậy thì chúng ta phải đợi đến khi lấy được hồ Đại Phóng mới biết được.”
Hạ Linh Xuyên thầm nghĩ quả thật không hổ là quốc sư, có thể diễn đạt một từ “không biết” một cách khéo léo như vậy.
Trước đây khi làm nhiệm vụ, Niên Tùng Ngọc đã từng đến phủ đệ của họ Chung, bây giờ hắn rất quen thuộc với đường xá ở đây.
Nhưng đến nơi, Niên Tùng Ngọc liền dừng lại.
Trước mặt là một ngôi nhà gạch xá mái đen lanh tô cao, cửa trước gần cổng thành gọn gàng, trên tường cao thấp thoáng vài khóm trúc xanh, quả thực giống một gia đình giàu có. Trên cửa có hai chữ to:
Nhuận Viên.
“Chính là chỗ này sao?”
Rõ ràng Niên Tùng Ngọc do dự một chút rồi mới nói: "Địa điểm không sai, tòa nhà không sai, nhưng ta đã vào trong tìm kiếm, người sống ở đây là nhà họ Trần!"
Hạ Linh Xuyên cảm thấy kỳ lạ: “Cái gì?”
Đi vào Nhuận Viên, đây là một ngôi nhà lớn có bốn lối vào, vật liệu sử dụng trong kiến trúc và nội thất rất tinh xảo, thậm chí Hạ Linh Xuyên còn phát hiện ra bức tường bình phong được chạm khắc bằng gạch Thông Châu, hơn ba trăm viên gạch hợp lại với nhau có nhân vật có núi sông thậm chí có cả cốt truyện, ghép thành bức tranh về một câu chuyện xưa thật đẹp và tỉnh xảo. Kiểu chạm khắc bằng gạch này bây giờ vẫn rất phổ biến, từ Thông Châu mà chuyển đến thành Hắc Thủy cũng mất hơn bốn tháng.
Hạ Linh Xuyên biết rõ như vậy, là vì Hạ phủ ở thành Hắc Thủy cũng vừa dùng thứ này để trang trí lại diện mạo.
Trong một Nhuận Viên đẹp như vậy đương nhiên cũng có một hoa viên, tiểu cảnh hòn non bộ đúng theo tiêu chuẩn, vườn còn trồng những cây phong đỏ cao, trong một góc dưới tán cây phong còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.