Chương 133: Tốt Tốt Tốt
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
23/08/2024
“Quá trình này diễn ra bao lâu?” Hạ Thuần Hoa hỏi những người đã chứng kiến.
Tư Đồ Hàn nhớ lại: “Thời gian chỉ khoảng ba đến năm hơi thở.”
“Con có nhức đầu hay choáng váng không?”
“Có, có! Làm sao mà cha biết được?” Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói: “Huyệt Thái dương của con nhảy không ngừng, đến bây giờ vẫn còn đau muốn chết.”
Hạ Thuần Hoa suy nghĩ một chút: “Trở về tìm Đại Tát Mãn nhìn lại xem thần hồn có bị tổn thương không.”
“Vâng.” Nhưng mà từ ‘lại’ kia nghĩa là sao? Hạ Linh Xuyên có chút cảnh giác, Đại Tát Mãn từng xem bệnh cho mình sao?
Đề tài rất nhanh lại quay trở về hồ Đại Phóng.
“Cái thần khí này, có thật sự đã hòa làm một thể với thành Bàn Long không?”
“Có lẽ là thật?” Hạ Linh Xuyên suy luận ngược chiều: “Nếu hồ Đại Phóng đã lợi dụng Tam Thi trùng khống chế địch nhân phản bội, Đại Phong quân hùng mạnh như vậy, vì sao Chung Thắng Quang lại không nhân cơ hội đánh trở về cố quốc? Có thể thấy món bảo vật này có chút hạn chế khi sử dụng.”
“Đồ của thần đúng là không phải ai cũng có thể sử dụng.” Hạ Thuần Hoa gật đầu một cái: “Đáng tiếc, không có cách nào lấy nó để đi diệt phản loạn. Đúng rồi, cuối cùng Hắc Long có nói sứ mạng của nó đã hoàn thành, các ngươi đoán xem, đó có phải là…”
Nhìn thấy bốn người họ đều nhìn chằm chằm về hướng ông ta, Hạ Thuần Hoa hơi dừng lại một chút, quyết định không nói tiếp nữa.
Hỏi bốn tên ngốc này thì có tác dụng gì chứ? Còn không bằng trở về thương lượng với Hạ Việt.
Không lấy được món bảo vật này, Hạ Thuần Hoa rất không cam lòng. Hạ Linh Xuyên lần đầu nhìn thấy cha đam mê một món đồ như vậy, thậm chí còn thở dài, xoa tay tiếc nuối.
Trong lòng hắn có một sự thôi thúc muốn thay phụ thân thực hiện việc này bằng bất cứ giá nào.
Dĩ nhiên, đây ý muốn của nguyên chủ, không phải của bản thân hắn.
Cũng may Hạ Thuần Hoa cũng tự hiểu được thám hiểm phải kết thúc. Để mở ra lối vào bên trong giếng nước cần tiêu hao hết tất cả tài nguyên, muốn mọi người đi vào tìm kiếm hồ Đại Phóng thêm một lần nữa là việc bất khả thi.
Càng khỏi phải nói tới anh linh quân Đại Phong tuần tra khắp thành, nhìn như bảo vệ, thực chất là giám thị.
Người sống nếu muốn ở thành Bàn Long xây dựng công trình, chưa chắc mấy vị anh linh đó đã đồng ý.
Bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, không có năng lực để làm chuyện ngông cuồng.
Lúc này, thức ăn trong nồi đã nấu chín.
Bánh gạo sau khi bỏ vào nước nấu sôi, biến thành cháo, cảm giác có chút cộm, không nhuyễn như cháo trắng thường ăn, nhưng vẫn đủ no, chưa kể ăn cùng thịt khô và bánh nan rất hợp.
Ăn xong mọi người bắt đầu nói chuyện và uống rượu, cứ vậy mà ngồi ở nơi hoang dã, vừa nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên, một bên nhìn anh linh Đại Phong quân du đãng, cảm giác như đang ở thế giới khác.
Hạ Linh Xuyên còn lấy ra rượu ngon, chia cho mọi người cùng uống.
Cơm nước no nê, cơn buồn ngủ kéo tới.
Sau hơn mười tiếng căng thẳng, ai cũng mệt mỏi. Tằng Phi Hùng kêu binh lính của mình tới, mọi người đều nằm xuống ngủ.
Hạ Việt nằm xuống giường từ rất sớm, nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được, đến canh hai mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Hồi xưa khi Hạ gia còn gian khó, ban ngày cậu ấy phải xử lý mấy quân vụ nặng nhọc, khuya về nhà còn phải an ủi người mẹ đang đau thương, nhiệm vụ nào cũng đều nặng nề.
Đến lúc có thể lên giường ngủ, lại hoàn toàn không buồn ngủ, trong đầu vẫn luôn nghĩ làm sao để lo cho tương lai của hai mẹ con. Phụ thân qua đời, là đả kích quá lớn với cả nhà.
Mấy ngày kế tiếp, tinh thần cậu ta đều bị hành hạ đến rã rời.
Nhưng mà bỗng một ngày sau khi nghe tiếng gà gáy, bên ngoài xuất hiện tiếng xôn xao, ngay sau đó Hạ Việt liền nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp: “Nhị thiếu gia người mau dậy, lão gia và Đại thiếu gia trở lại!”
Quản gia bình thường nghiêm nghị bao nhiêu, bây giờ đến cả giọng nói cũng thể hiện sự kích động.
Hạ Việt vội bò dậy, tại chỗ sửng sốt mấy hơi, đột nhiên cầm lấy áo trên mép giường xông ra ngoài.
Tiền viện nhộn nhịp, người người tươi cười rạng rỡ, tựa như vừa nhặt được rất nhiều tiền vậy.
Không khí ảm đạm bao trùm cả phủ mấy ngày nay, giờ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bị vây quanh giữa đám đông, không ai khác ngoài hai cha con Hạ Thuần Hoa và Hạ Linh Xuyên. Mặc dù nhìn bọn họ có hơi bị lấm lem, thêm chút tiều tuỵ.
Hạ Nhị thiếu gia từ trước đến giờ đều trầm ổn hiện giờ bất chấp thể diện, hét to một tiếng ôm lấy phụ thân cùng huynh trưởng.
Hạ Thuần Hoa vuốt vuốt đầu cậu ấy: “Tốt lắm tốt lắm, khoảng thời gian này con cực khổ rồi.”
Hạ Linh Xuyên cười lớn: “Ngươi phải lấy cái đuôi vẩy vẩy nữa, mới tính là hoan nghênh chúng ta về nhà.”
Hạ Việt xoa xoa mắt, mừng rỡ khôn kể xiết, lúc này vẫn còn hơi khó tin: “Cuồng Sa Quý vẫn chưa kết thúc, sao mọi người trở về được? Chẳng lẽ mọi người không có đi vào sa mạc?”
Tư Đồ Hàn nhớ lại: “Thời gian chỉ khoảng ba đến năm hơi thở.”
“Con có nhức đầu hay choáng váng không?”
“Có, có! Làm sao mà cha biết được?” Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói: “Huyệt Thái dương của con nhảy không ngừng, đến bây giờ vẫn còn đau muốn chết.”
Hạ Thuần Hoa suy nghĩ một chút: “Trở về tìm Đại Tát Mãn nhìn lại xem thần hồn có bị tổn thương không.”
“Vâng.” Nhưng mà từ ‘lại’ kia nghĩa là sao? Hạ Linh Xuyên có chút cảnh giác, Đại Tát Mãn từng xem bệnh cho mình sao?
Đề tài rất nhanh lại quay trở về hồ Đại Phóng.
“Cái thần khí này, có thật sự đã hòa làm một thể với thành Bàn Long không?”
“Có lẽ là thật?” Hạ Linh Xuyên suy luận ngược chiều: “Nếu hồ Đại Phóng đã lợi dụng Tam Thi trùng khống chế địch nhân phản bội, Đại Phong quân hùng mạnh như vậy, vì sao Chung Thắng Quang lại không nhân cơ hội đánh trở về cố quốc? Có thể thấy món bảo vật này có chút hạn chế khi sử dụng.”
“Đồ của thần đúng là không phải ai cũng có thể sử dụng.” Hạ Thuần Hoa gật đầu một cái: “Đáng tiếc, không có cách nào lấy nó để đi diệt phản loạn. Đúng rồi, cuối cùng Hắc Long có nói sứ mạng của nó đã hoàn thành, các ngươi đoán xem, đó có phải là…”
Nhìn thấy bốn người họ đều nhìn chằm chằm về hướng ông ta, Hạ Thuần Hoa hơi dừng lại một chút, quyết định không nói tiếp nữa.
Hỏi bốn tên ngốc này thì có tác dụng gì chứ? Còn không bằng trở về thương lượng với Hạ Việt.
Không lấy được món bảo vật này, Hạ Thuần Hoa rất không cam lòng. Hạ Linh Xuyên lần đầu nhìn thấy cha đam mê một món đồ như vậy, thậm chí còn thở dài, xoa tay tiếc nuối.
Trong lòng hắn có một sự thôi thúc muốn thay phụ thân thực hiện việc này bằng bất cứ giá nào.
Dĩ nhiên, đây ý muốn của nguyên chủ, không phải của bản thân hắn.
Cũng may Hạ Thuần Hoa cũng tự hiểu được thám hiểm phải kết thúc. Để mở ra lối vào bên trong giếng nước cần tiêu hao hết tất cả tài nguyên, muốn mọi người đi vào tìm kiếm hồ Đại Phóng thêm một lần nữa là việc bất khả thi.
Càng khỏi phải nói tới anh linh quân Đại Phong tuần tra khắp thành, nhìn như bảo vệ, thực chất là giám thị.
Người sống nếu muốn ở thành Bàn Long xây dựng công trình, chưa chắc mấy vị anh linh đó đã đồng ý.
Bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, không có năng lực để làm chuyện ngông cuồng.
Lúc này, thức ăn trong nồi đã nấu chín.
Bánh gạo sau khi bỏ vào nước nấu sôi, biến thành cháo, cảm giác có chút cộm, không nhuyễn như cháo trắng thường ăn, nhưng vẫn đủ no, chưa kể ăn cùng thịt khô và bánh nan rất hợp.
Ăn xong mọi người bắt đầu nói chuyện và uống rượu, cứ vậy mà ngồi ở nơi hoang dã, vừa nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên, một bên nhìn anh linh Đại Phong quân du đãng, cảm giác như đang ở thế giới khác.
Hạ Linh Xuyên còn lấy ra rượu ngon, chia cho mọi người cùng uống.
Cơm nước no nê, cơn buồn ngủ kéo tới.
Sau hơn mười tiếng căng thẳng, ai cũng mệt mỏi. Tằng Phi Hùng kêu binh lính của mình tới, mọi người đều nằm xuống ngủ.
Hạ Việt nằm xuống giường từ rất sớm, nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được, đến canh hai mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Hồi xưa khi Hạ gia còn gian khó, ban ngày cậu ấy phải xử lý mấy quân vụ nặng nhọc, khuya về nhà còn phải an ủi người mẹ đang đau thương, nhiệm vụ nào cũng đều nặng nề.
Đến lúc có thể lên giường ngủ, lại hoàn toàn không buồn ngủ, trong đầu vẫn luôn nghĩ làm sao để lo cho tương lai của hai mẹ con. Phụ thân qua đời, là đả kích quá lớn với cả nhà.
Mấy ngày kế tiếp, tinh thần cậu ta đều bị hành hạ đến rã rời.
Nhưng mà bỗng một ngày sau khi nghe tiếng gà gáy, bên ngoài xuất hiện tiếng xôn xao, ngay sau đó Hạ Việt liền nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp: “Nhị thiếu gia người mau dậy, lão gia và Đại thiếu gia trở lại!”
Quản gia bình thường nghiêm nghị bao nhiêu, bây giờ đến cả giọng nói cũng thể hiện sự kích động.
Hạ Việt vội bò dậy, tại chỗ sửng sốt mấy hơi, đột nhiên cầm lấy áo trên mép giường xông ra ngoài.
Tiền viện nhộn nhịp, người người tươi cười rạng rỡ, tựa như vừa nhặt được rất nhiều tiền vậy.
Không khí ảm đạm bao trùm cả phủ mấy ngày nay, giờ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bị vây quanh giữa đám đông, không ai khác ngoài hai cha con Hạ Thuần Hoa và Hạ Linh Xuyên. Mặc dù nhìn bọn họ có hơi bị lấm lem, thêm chút tiều tuỵ.
Hạ Nhị thiếu gia từ trước đến giờ đều trầm ổn hiện giờ bất chấp thể diện, hét to một tiếng ôm lấy phụ thân cùng huynh trưởng.
Hạ Thuần Hoa vuốt vuốt đầu cậu ấy: “Tốt lắm tốt lắm, khoảng thời gian này con cực khổ rồi.”
Hạ Linh Xuyên cười lớn: “Ngươi phải lấy cái đuôi vẩy vẩy nữa, mới tính là hoan nghênh chúng ta về nhà.”
Hạ Việt xoa xoa mắt, mừng rỡ khôn kể xiết, lúc này vẫn còn hơi khó tin: “Cuồng Sa Quý vẫn chưa kết thúc, sao mọi người trở về được? Chẳng lẽ mọi người không có đi vào sa mạc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.