Chương 132: Đóng Cửa Từ Chối Tiếp Khách (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
23/08/2024
Vết thương trên người Hạ Linh Xuyên không nặng, nhưng mà lại rất nhiều, đa số do mấy cái móc trên dây thừng triền ty gây ra, trên mũi có hai vết thương, trên mu bàn tay thì bị mất một miếng thịt.
Hạ Linh Xuyên biết rõ còn hỏi: “Tôn Phu Bình đã chết?”
Lúc ấy vết thương trên người Tôn Phu Bình tuy đã được Niên Tùng Ngọc chữa khỏi, nhưng mà pháp lực đã tiêu hao trước đó vẫn chưa hồi lại, còn phải chiến đấu với anh linh đang tức giận, yêu quái chim, đội quân thành Hắc Thuỷ. Hạ Linh Xuyên cảm thấy ông ta chắn chắn không thể nào sống sót được.
“Thống lĩnh Đại Phong quân cho hắn một kích cuối cùng, cũng là người đã tấn công chúng ta ở trước thần miếu.”
“Từ đầu đến cuối, lão ta đều không dùng xã tắc lệnh?”
“Không có.” Hạ Thuần Hoa cười nhạt: “Con nói đúng, sau khi hắn bị cách đi chức quốc sư căn bản không sử dụng khí vận được. Nếu không cho dù là anh linh Đại Phong quân ra sân, cũng rất khó đối phó với hắn.”
Có khí vận quốc gia hộ thân, không có u hồn nào có thể lại gần. Cho dù bí cảnh đã trở thành một thế giới tách biệt với thế giới thực, pháp tắc này ít nhiều vẫn có thể phát huy tác dụng.
Mất đi xã tắc lệnh, Tôn Phu Bình cũng chỉ là một thuật sư mạnh hơn bình thường một chút, phe ta nhiều người như vậy đủ để giết chết hắn.
Hạ Linh Xuyên chà xát tay, cười: “Tên đó không có một chút trăn trối hoặc là di vật gì sao?”
Hạ Thuần Hoa quá quen với bộ dạng tham lam này của thằng con mình: “Không phải con đã có chiến lợi phẩm à? Cái Hắc Long đã đưa đó.”
“Chỉ là một cái đao gãy mà thôi, rõ ràng là do con dùng hỏa nhãn kim tinh để tìm được. Nếu không phải con linh động, có lẽ chúng ta cũng bị Hắc Giao nuốt hết rồi.”
Nói cũng đúng, tiểu tử này là đại công thần cứu tất cả mọi người. Hạ Thuần Hoa lấy ra hai chiến lợi phẩm khác, đều là pháp khí:
Dây thừng triền ty, pháp trượng đầu thú.
“Chủ yếu là hai món bảo bối này, con muốn cái nào?” Còn có rất nhiều mấy thứ vụn vặt khác, ông ta cũng không lấy ra.
“Đàn ông mà dùng dây lụa đỏ thì nữ tính quá.” Hạ Linh Xuyên chọn trượng: “Vẫn là cái đầu thú này nhìn hợp mắt hơn.”
“Cho con.” Hạ Thuần Hoa thu hồi triền ty, quấn vào cổ tay mình.
Pháp trượng đầu thú lúc bình thường sẽ biến thành một cái trượng ngắn, dài chừng một thước, mang theo rất thuận tiện. Hạ Linh Xuyên vừa nghịch cái trượng, vừa nói: “Tôn Phu Bình vừa có năng lực lại lắm mưu nhiều kế, tại sao lại bị tước mất chức vị quốc sư?”
Nếu không phải do hắn quá may mắn, thì phụ tử nhà hắn cùng đội quân thành Hắc Thuỷ sẽ không chạy thoát khỏi tính toán của Tôn Phu Bình, tất cả đều đã biến thành tế phẩm.
“Xem ra ở thành đô xảy ra rất nhiều biến cố. Tiếc là tình báo không có, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được tin tức ở trung đông.” Hạ Thuần Hoa thở dài một tiếng. Không lấy được tin tức tình báo, cho dù quân ta có cường tráng hùng mạnh đến đâu, cũng không có bất kỳ cơ hội nào để tiến về phía trung đông.
Tư Đồ Hàn không nhịn được chen miệng: “Hắc Long đó thế mà lại là Chung Thắng Quang? Thật không thể nào tin nổi.”
“Hồ Đại Phóng có thể thu nhận những oan hồn trong hoang nguyên Bàn Long, Chung Thắng Quang thua trận tự sát, cũng là một trong số những oan hồn đó.” Hạ Linh Xuyên nhớ lại nói: “Các ngươi không biết đâu, lúc ta mới vừa vào bí cảnh, thành Bàn Long là nơi đầy đủ sung túc, sầm uất hơn nhiều so với thành Hắc Thuỷ. Khi đó Chung Thắng Quang vừa mới đến nhận chức ở thành Bàn Long, có lẽ đó là đoạn kí ức đẹp nhất của hắn, vì vậy ảo cảnh cũng là hoàn toàn tái hiện lại thời kỳ hòa bình của thành Bàn Long.”
Thế gian quá khổ, cũng chỉ có thể dựa vào mộng cảnh tươi đẹp để chống đỡ, người sống hay đã chết đều giống nhau cả mà thôi
“Sau đó Niên Tùng Ngọc leo lên cửa thành, muốn dùng pháo để đốt thành, chủ yếu là muốn làm nổ đại trạch của họ Chung, cũng là xé nát mộng cảnh tươi đẹp đó, vì vậy mà kinh động đến Hắc Giao.” Hạ Linh Xuyên nhún vai một cái: “Không thể trách được, đột nhiên bị đánh thức ai mà chẳng khó chịu.”
“Hồ Đại Phóng ở thành Bàn Long hơn hai mươi năm, Chung Thắng Quang từ lâu đã thành lập mối liên hệ chặt chẽ với nó, sau khi chết hồn phách cũng bị bắt vào hồ Đại Phóng, biến thành khí linh, điều này thì rất dễ hiểu.” Hạ Thuần Hoa đang bôi thuốc lên mặt đứa con trai trưởng, vết thương chỗ này là vết thương hở, dùng thuốc đặc chế có thể giúp vết thương khép miệng lại.
“Nếu chúng ta không lấy được hồ Đại Phong, sau này có lẽ con đường Hồng Nhai vẫn sẽ ở trong Cuồng Sa Quý.” Ông ta trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, cha nghe nói thiên thần lúc đầu nhập vào thân thể của con, tại sao sau đó lại thay đổi?”
“Con cũng không biết nữa.” Hạ Linh Xuyên mờ mịt: “Sau khi bị ánh sáng kia chạm vào người, thì đầu óc con lập tức trống rỗng. Đến lúc lấy lại được ý thức, thì hắn đã thoát ra ngoài tìm Niên Tùng Ngọc.”
Hạ Linh Xuyên biết rõ còn hỏi: “Tôn Phu Bình đã chết?”
Lúc ấy vết thương trên người Tôn Phu Bình tuy đã được Niên Tùng Ngọc chữa khỏi, nhưng mà pháp lực đã tiêu hao trước đó vẫn chưa hồi lại, còn phải chiến đấu với anh linh đang tức giận, yêu quái chim, đội quân thành Hắc Thuỷ. Hạ Linh Xuyên cảm thấy ông ta chắn chắn không thể nào sống sót được.
“Thống lĩnh Đại Phong quân cho hắn một kích cuối cùng, cũng là người đã tấn công chúng ta ở trước thần miếu.”
“Từ đầu đến cuối, lão ta đều không dùng xã tắc lệnh?”
“Không có.” Hạ Thuần Hoa cười nhạt: “Con nói đúng, sau khi hắn bị cách đi chức quốc sư căn bản không sử dụng khí vận được. Nếu không cho dù là anh linh Đại Phong quân ra sân, cũng rất khó đối phó với hắn.”
Có khí vận quốc gia hộ thân, không có u hồn nào có thể lại gần. Cho dù bí cảnh đã trở thành một thế giới tách biệt với thế giới thực, pháp tắc này ít nhiều vẫn có thể phát huy tác dụng.
Mất đi xã tắc lệnh, Tôn Phu Bình cũng chỉ là một thuật sư mạnh hơn bình thường một chút, phe ta nhiều người như vậy đủ để giết chết hắn.
Hạ Linh Xuyên chà xát tay, cười: “Tên đó không có một chút trăn trối hoặc là di vật gì sao?”
Hạ Thuần Hoa quá quen với bộ dạng tham lam này của thằng con mình: “Không phải con đã có chiến lợi phẩm à? Cái Hắc Long đã đưa đó.”
“Chỉ là một cái đao gãy mà thôi, rõ ràng là do con dùng hỏa nhãn kim tinh để tìm được. Nếu không phải con linh động, có lẽ chúng ta cũng bị Hắc Giao nuốt hết rồi.”
Nói cũng đúng, tiểu tử này là đại công thần cứu tất cả mọi người. Hạ Thuần Hoa lấy ra hai chiến lợi phẩm khác, đều là pháp khí:
Dây thừng triền ty, pháp trượng đầu thú.
“Chủ yếu là hai món bảo bối này, con muốn cái nào?” Còn có rất nhiều mấy thứ vụn vặt khác, ông ta cũng không lấy ra.
“Đàn ông mà dùng dây lụa đỏ thì nữ tính quá.” Hạ Linh Xuyên chọn trượng: “Vẫn là cái đầu thú này nhìn hợp mắt hơn.”
“Cho con.” Hạ Thuần Hoa thu hồi triền ty, quấn vào cổ tay mình.
Pháp trượng đầu thú lúc bình thường sẽ biến thành một cái trượng ngắn, dài chừng một thước, mang theo rất thuận tiện. Hạ Linh Xuyên vừa nghịch cái trượng, vừa nói: “Tôn Phu Bình vừa có năng lực lại lắm mưu nhiều kế, tại sao lại bị tước mất chức vị quốc sư?”
Nếu không phải do hắn quá may mắn, thì phụ tử nhà hắn cùng đội quân thành Hắc Thuỷ sẽ không chạy thoát khỏi tính toán của Tôn Phu Bình, tất cả đều đã biến thành tế phẩm.
“Xem ra ở thành đô xảy ra rất nhiều biến cố. Tiếc là tình báo không có, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được tin tức ở trung đông.” Hạ Thuần Hoa thở dài một tiếng. Không lấy được tin tức tình báo, cho dù quân ta có cường tráng hùng mạnh đến đâu, cũng không có bất kỳ cơ hội nào để tiến về phía trung đông.
Tư Đồ Hàn không nhịn được chen miệng: “Hắc Long đó thế mà lại là Chung Thắng Quang? Thật không thể nào tin nổi.”
“Hồ Đại Phóng có thể thu nhận những oan hồn trong hoang nguyên Bàn Long, Chung Thắng Quang thua trận tự sát, cũng là một trong số những oan hồn đó.” Hạ Linh Xuyên nhớ lại nói: “Các ngươi không biết đâu, lúc ta mới vừa vào bí cảnh, thành Bàn Long là nơi đầy đủ sung túc, sầm uất hơn nhiều so với thành Hắc Thuỷ. Khi đó Chung Thắng Quang vừa mới đến nhận chức ở thành Bàn Long, có lẽ đó là đoạn kí ức đẹp nhất của hắn, vì vậy ảo cảnh cũng là hoàn toàn tái hiện lại thời kỳ hòa bình của thành Bàn Long.”
Thế gian quá khổ, cũng chỉ có thể dựa vào mộng cảnh tươi đẹp để chống đỡ, người sống hay đã chết đều giống nhau cả mà thôi
“Sau đó Niên Tùng Ngọc leo lên cửa thành, muốn dùng pháo để đốt thành, chủ yếu là muốn làm nổ đại trạch của họ Chung, cũng là xé nát mộng cảnh tươi đẹp đó, vì vậy mà kinh động đến Hắc Giao.” Hạ Linh Xuyên nhún vai một cái: “Không thể trách được, đột nhiên bị đánh thức ai mà chẳng khó chịu.”
“Hồ Đại Phóng ở thành Bàn Long hơn hai mươi năm, Chung Thắng Quang từ lâu đã thành lập mối liên hệ chặt chẽ với nó, sau khi chết hồn phách cũng bị bắt vào hồ Đại Phóng, biến thành khí linh, điều này thì rất dễ hiểu.” Hạ Thuần Hoa đang bôi thuốc lên mặt đứa con trai trưởng, vết thương chỗ này là vết thương hở, dùng thuốc đặc chế có thể giúp vết thương khép miệng lại.
“Nếu chúng ta không lấy được hồ Đại Phong, sau này có lẽ con đường Hồng Nhai vẫn sẽ ở trong Cuồng Sa Quý.” Ông ta trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, cha nghe nói thiên thần lúc đầu nhập vào thân thể của con, tại sao sau đó lại thay đổi?”
“Con cũng không biết nữa.” Hạ Linh Xuyên mờ mịt: “Sau khi bị ánh sáng kia chạm vào người, thì đầu óc con lập tức trống rỗng. Đến lúc lấy lại được ý thức, thì hắn đã thoát ra ngoài tìm Niên Tùng Ngọc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.