Chương 81: Xuất Hiện (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
17/08/2024
Người gầy nhất trong số họ vẫn có dũng khí tiến về phía trước và không sợ chết.
Người dân thành Hắc Thủy tình cờ đối mặt với đội quân này, hầu như tất cả mọi người đều cúi đầu, nhắm mắt lại ngay lập tức, không dám nhìn vào chúng.
Ngay cả quân đội thành Hắc Thủy, những người đã nhiều lần đẩy lùi kẻ thù và những tên cướp tàn nhẫn đang liếm máu khắp sa mạc cũng không dám đối mặt với loại trận pháp đã được mài dũa hàng ngàn lần.
Những oan hồn này thực sự đã khác trước.
Hạ Linh Xuyên âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Đây là Đại Phong quân phải không?
Quả nhiên, một tên cầm cờ xuất hiện, xác nhận ý kiến của hắn.
Ác linh này cưỡi ngựa màu hồng, giương cao một lá cờ lớn, trên lá cờ đỏ tươi chỉ có một chữ lớn tựa rồng bay phượng múa: Chung.
Hạ Linh Xuyên cảm thấy bối rối khi nhớ rằng đội của hắn cũng có một lá cờ có chữ "Chung" phía trên đó. Đội của hắn mang cờ “Chung” để tránh tai họa và đảm bảo an toàn, trong khi người ta lại cầm cờ ra ngoài chiến đấu và tiêu diệt kẻ thù.
Đây là Đại Phong quân thực sự. Quân đội trong truyền thuyết.
Hắn có thể nghe thấy những người bên cạnh đang thở dốc, rõ ràng là tất cả mọi người có mặt đều đang bị kích động.
Hạ Linh Xuyên theo bản năng mở to hai mắt, muốn thấy phong thái của hai nhân vật trong truyền thuyết.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều tướng quân trong đội ngũ chiến hồn, chẳng lẽ Chung Thắng Quang hoặc Hồng tướng quân cũng sẽ ra khỏi ao?
Đáng tiếc, đội ngũ đông đảo như vậy khiến hắn bối rối, không tìm được mục tiêu.
Lúc này, Tôn Phu Bình vội vàng nói: "Kết giới không thể kiên trì được nữa."
Sự kinh ngạc của đám người Niên Tùng Ngọc không nhỏ. Nhìn vào kết giới ảo ảnh, hóa ra nó đang ở trạng thái bấp bênh, tấm chắn ánh sáng màu vàng đất nhấp nháy liên tục giống như chiếc đèn chùm xấu tính trên gác mái nơi mà Hạ Linh Xuyên thuê trước đây.
Hạ Linh Xuyên kêu lên một cách quái dị: “Ngài không thể kiên trì thêm một lát sao?”
Bây giờ đội Đại Phong quân xuất hiện! Dù còn sống hay đã chết, bọn chúng đều giết người một cách tàn bạo như nhau.
Tôn Phu Bình chẳng muốn trả lời. Nếu như kết giới ảo ảnh có thể kiên trì đến cùng, ông ta cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Hạ Thuần Hoa lại nóng lòng hỏi: "Hiện tại chúng ta nên làm gì?"
"Càn khôn đại pháp." Tốc độ nói của Tôn Phu Bình cho tới bây giờ không có nhanh như thế: "Hạ Quận trưởng, chuẩn bị tốt xã tắc lệnh của ngươi đi!"
Trong khi Hạ Thuần Hoa đang tìm kiếm đồng tiền Diên quốc, Niên Tùng Ngọc và Tằng Phi Hùng đã hạ lệnh cho binh lính tạo thành đội hình vòng tròn bảo vệ những người quan trọng ở giữa.
Tằng Phi Hùng quát to: "Trụ vững! Oan hồn sắp sửa biến mất rồi. Chúng ta chỉ cần kiên trì thêm mười hơi thở nữa!"
Tuy để khích lệ lòng quân, nhưng lời hắn nói không sai. Lính của Đại Phong quân bước ra từ ao ngày càng ít, gần như sắp kết thúc, không còn bộ dạng áp đảo như trước
Không ai có thể biết được ngoại trừ Đại Phong quân thì còn oan hồn gì có thể xuất hiện ở phút chót.
Cho nên đây phải thật sự là làn sóng cuối cùng.
Tuy nhiên, hiện thực không bao giờ đẹp như trong mơ. Ngay khi mọi người vừa lấy lại dũng khí, kết giới đã bị phá vỡ sau một tiếng “bốp”.
Vỡ rồi…
Ánh sáng màu vàng đất rung lên hai lần như thể đã dùng hết sức lực cuối cùng để chống đỡ rồi rời đi.
Trong lòng mọi người thắt lai, âm thầm nuốt nước bọt.
Hạ Linh Xuyên đã lớn tiếng nhắc nhở: "Đừng cử động!"
Kết giới ảo ảnh dù đã bị phá vỡ, nhưng Đỗ Hồn tán mà mọi người dùng vẫn còn tác dụng, lửa sinh mệnh trên vai và trán của họ vẫn còn đó, có lẽ nào?
Dù sao ngay cả khi không có kết giới, những oan hồn lúc trước cũng không phát hiện ra bọn họ
Lúc này, một tiểu đội của Đại Phong quân xông ra khỏi ao, một người thống lĩnh và hơn chục kỵ binh.
Bọn chúng vừa bay ra năm trượng thì kết giới ảo ảnh liền bị phá vỡ.
‘Ực’. Một trong những tên tướng cướp vô thức nuốt khan.
Hơn chục kỵ binh không có chút động tĩnh nhưng tên thống lĩnh đột nhiên ghì ngựa quay đầu lại, nhìn thẳng vào họ.
Ngựa lông vàng đốm trắng kêu lên một tiếng đứng dậy, xoay người lại, đầu ngựa hướng về phía này.
Hơn chục kỵ binh cũng đồng loạt quay lại.
Thời gian dường như đang dừng lại, đối diện cũng không có động tĩnh, ngay cả con ngựa cũng không chồm lên.
Trong cuộc đối đầu kỳ lạ này, nhóm người sống có thể nghe rõ được nhịp tim của chính mình đập rất lớn.
Niên Tùng Ngọc nghiến răng nói khẽ: "Đừng cử động!"
Ngay sau đó, tên thống lĩnh Đại Phong quân thúc vào bụng ngựa, con ngựa vung ra bốn vó, lao thẳng tới!
Hơn chục kỵ binh theo sát phía sau.
Rõ ràng chỉ là hồn thể, rõ ràng chỉ là một tiểu đội, nhưng mà tiếng chân như sấm, khí thế xông ra như thiên quân vạn mã, thậm chí còn làm rung chuyển cả mặt đất.
Người dân thành Hắc Thủy tình cờ đối mặt với đội quân này, hầu như tất cả mọi người đều cúi đầu, nhắm mắt lại ngay lập tức, không dám nhìn vào chúng.
Ngay cả quân đội thành Hắc Thủy, những người đã nhiều lần đẩy lùi kẻ thù và những tên cướp tàn nhẫn đang liếm máu khắp sa mạc cũng không dám đối mặt với loại trận pháp đã được mài dũa hàng ngàn lần.
Những oan hồn này thực sự đã khác trước.
Hạ Linh Xuyên âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Đây là Đại Phong quân phải không?
Quả nhiên, một tên cầm cờ xuất hiện, xác nhận ý kiến của hắn.
Ác linh này cưỡi ngựa màu hồng, giương cao một lá cờ lớn, trên lá cờ đỏ tươi chỉ có một chữ lớn tựa rồng bay phượng múa: Chung.
Hạ Linh Xuyên cảm thấy bối rối khi nhớ rằng đội của hắn cũng có một lá cờ có chữ "Chung" phía trên đó. Đội của hắn mang cờ “Chung” để tránh tai họa và đảm bảo an toàn, trong khi người ta lại cầm cờ ra ngoài chiến đấu và tiêu diệt kẻ thù.
Đây là Đại Phong quân thực sự. Quân đội trong truyền thuyết.
Hắn có thể nghe thấy những người bên cạnh đang thở dốc, rõ ràng là tất cả mọi người có mặt đều đang bị kích động.
Hạ Linh Xuyên theo bản năng mở to hai mắt, muốn thấy phong thái của hai nhân vật trong truyền thuyết.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều tướng quân trong đội ngũ chiến hồn, chẳng lẽ Chung Thắng Quang hoặc Hồng tướng quân cũng sẽ ra khỏi ao?
Đáng tiếc, đội ngũ đông đảo như vậy khiến hắn bối rối, không tìm được mục tiêu.
Lúc này, Tôn Phu Bình vội vàng nói: "Kết giới không thể kiên trì được nữa."
Sự kinh ngạc của đám người Niên Tùng Ngọc không nhỏ. Nhìn vào kết giới ảo ảnh, hóa ra nó đang ở trạng thái bấp bênh, tấm chắn ánh sáng màu vàng đất nhấp nháy liên tục giống như chiếc đèn chùm xấu tính trên gác mái nơi mà Hạ Linh Xuyên thuê trước đây.
Hạ Linh Xuyên kêu lên một cách quái dị: “Ngài không thể kiên trì thêm một lát sao?”
Bây giờ đội Đại Phong quân xuất hiện! Dù còn sống hay đã chết, bọn chúng đều giết người một cách tàn bạo như nhau.
Tôn Phu Bình chẳng muốn trả lời. Nếu như kết giới ảo ảnh có thể kiên trì đến cùng, ông ta cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Hạ Thuần Hoa lại nóng lòng hỏi: "Hiện tại chúng ta nên làm gì?"
"Càn khôn đại pháp." Tốc độ nói của Tôn Phu Bình cho tới bây giờ không có nhanh như thế: "Hạ Quận trưởng, chuẩn bị tốt xã tắc lệnh của ngươi đi!"
Trong khi Hạ Thuần Hoa đang tìm kiếm đồng tiền Diên quốc, Niên Tùng Ngọc và Tằng Phi Hùng đã hạ lệnh cho binh lính tạo thành đội hình vòng tròn bảo vệ những người quan trọng ở giữa.
Tằng Phi Hùng quát to: "Trụ vững! Oan hồn sắp sửa biến mất rồi. Chúng ta chỉ cần kiên trì thêm mười hơi thở nữa!"
Tuy để khích lệ lòng quân, nhưng lời hắn nói không sai. Lính của Đại Phong quân bước ra từ ao ngày càng ít, gần như sắp kết thúc, không còn bộ dạng áp đảo như trước
Không ai có thể biết được ngoại trừ Đại Phong quân thì còn oan hồn gì có thể xuất hiện ở phút chót.
Cho nên đây phải thật sự là làn sóng cuối cùng.
Tuy nhiên, hiện thực không bao giờ đẹp như trong mơ. Ngay khi mọi người vừa lấy lại dũng khí, kết giới đã bị phá vỡ sau một tiếng “bốp”.
Vỡ rồi…
Ánh sáng màu vàng đất rung lên hai lần như thể đã dùng hết sức lực cuối cùng để chống đỡ rồi rời đi.
Trong lòng mọi người thắt lai, âm thầm nuốt nước bọt.
Hạ Linh Xuyên đã lớn tiếng nhắc nhở: "Đừng cử động!"
Kết giới ảo ảnh dù đã bị phá vỡ, nhưng Đỗ Hồn tán mà mọi người dùng vẫn còn tác dụng, lửa sinh mệnh trên vai và trán của họ vẫn còn đó, có lẽ nào?
Dù sao ngay cả khi không có kết giới, những oan hồn lúc trước cũng không phát hiện ra bọn họ
Lúc này, một tiểu đội của Đại Phong quân xông ra khỏi ao, một người thống lĩnh và hơn chục kỵ binh.
Bọn chúng vừa bay ra năm trượng thì kết giới ảo ảnh liền bị phá vỡ.
‘Ực’. Một trong những tên tướng cướp vô thức nuốt khan.
Hơn chục kỵ binh không có chút động tĩnh nhưng tên thống lĩnh đột nhiên ghì ngựa quay đầu lại, nhìn thẳng vào họ.
Ngựa lông vàng đốm trắng kêu lên một tiếng đứng dậy, xoay người lại, đầu ngựa hướng về phía này.
Hơn chục kỵ binh cũng đồng loạt quay lại.
Thời gian dường như đang dừng lại, đối diện cũng không có động tĩnh, ngay cả con ngựa cũng không chồm lên.
Trong cuộc đối đầu kỳ lạ này, nhóm người sống có thể nghe rõ được nhịp tim của chính mình đập rất lớn.
Niên Tùng Ngọc nghiến răng nói khẽ: "Đừng cử động!"
Ngay sau đó, tên thống lĩnh Đại Phong quân thúc vào bụng ngựa, con ngựa vung ra bốn vó, lao thẳng tới!
Hơn chục kỵ binh theo sát phía sau.
Rõ ràng chỉ là hồn thể, rõ ràng chỉ là một tiểu đội, nhưng mà tiếng chân như sấm, khí thế xông ra như thiên quân vạn mã, thậm chí còn làm rung chuyển cả mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.