Chương 80: Xuất Hiện
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
17/08/2024
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó hóa thành khói đen và theo đội quân bay lên trời.
Bạch Sơn Thanh Thủy cũng thu hồi cờ định hồn, ngồi ngay tại chỗ, cố gắng điều hòa hơi thở, không để ý đến mồ hôi lấm tấm trên trán.
Chỉ múa cờ trong một thời gian ngắn, cũng có thể làm tiêu hao sức lực và tinh thần.
Lúc này, một vài oan hồn khổng lồ bước ra khỏi ao. Chúng giữ khoảng cách nhất định với nhau, không giống những oan hồn trước đó, không có ranh giới mà tụ lại một chỗ.
Thậm chí, sau lưng bọn chúng thường có những tiểu oan hồn đi theo, thoạt nhìn giống như tùy tùng.
Nhìn thấy vậy, Hạ Linh Xuyên cũng hiểu được những oán linh này có địa vị và sức mạnh tương đối cao. Cũng giống như con người, những kẻ tai to mặt lớn cũng không thiếu đàn em.
May mắn thay, bọn chúng không nhạy cảm như quái vật mười sáu mắt. Chúng không có ý định nhìn xuống mà bay lên bầu trời đông đúc đầy linh hồn.
Sau khi chúng rời đi, mặt ao liền trở nên yên tĩnh và không còn oan hồn mới nào xuất hiện nữa.
Lúc này, ánh sáng của kết giới ảo ảnh cũng bắt đầu yếu đi. Hiển nhiên, những lời Tôn Phu Bình nói có tác dụng trong thời gian ngắn cũng không phải là lời bào chữa.
Nhân lúc đang rảnh rỗi, Niên Tùng Ngọc nhỏ giọng nói: “Xem ra mọi người đều đã trốn thoát.”
Tôn Phu Bình cẩn trọng lắc đầu: “Chờ một chút.”
Bọn họ ở nơi này còn có thể bình an vô sự mà nói chuyện, nhưng bên ngoài thành Bàn Long, mặt đất bị gió lớn càn quét, cát đá thổi bay tứ tung, không có nơi nào sạch sẽ. Hiệu quả của Đỗ Hồn tán vẫn còn tồn tại, mọi người có thể thấy rõ trụ linh hồn được hình thành bởi hàng ngàn oán linh tụ lại, bộc phát sau nửa ngày và tựa như nổ tung tóe bốn phương tám hướng. Một oan hồn cũng giống như một hạt vừng, tạo thành những đốm đen che kín cả bầu trời, men theo cơn gió mạnh, lao tới mọi ngóc ngách hẻo lánh của sa mạc Bàn Long.
Cuồng Sa Quý đã bắt đầu. Đây cũng là lần đầu tiên mọi người có thể chứng kiến rõ ràng quá trình nó sinh ra.
Chỉ còn nửa ngày nữa thôi, Cuồng Sa Quý sẽ càn quét cả sa mạc Bàn Long, vùi lấp bầu trời trong suốt vài tháng tới.
Cả đội thấy thế bèn im lặng cúi đầu.
Hạ Linh Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thuần Hoa.
Mặc dù chỉ còn vài ngày nữa là đến tháng chín, nhưng những du khách thường xuyên đến thương lộ Hồng Nhai biết rõ sa mạc Bàn Long biến hóa khôn lường và có lẽ sẽ mau chóng lánh đi. Tuy nhiên, Tôn Phu Bình đã kích hoạt Cuồng Sa Quý từ trước nên khiến nhiều người thiệt mạng.
Khỏi cần phải nói, những trạm chưa kịp sơ tán chắc chắn sẽ bị xóa sổ trong chốc lát.
Nhưng sau khi tiến vào thành Bàn Long, bọn họ mới biết được âm mưu của Tôn Phu Bình, địa vị của ông ta cao hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ làm sao có thể chống lại?
Hắn sợ tâm lý người già mang gánh nặng nên nhỏ nhẹ hỏi: “Phụ thân không sao chứ?”
“Ừ.” Hạ Thuần Hoa ngơ ngác nhìn Trì Tỉnh, vô thức trả lời: “Bảo vệ ta. Ta sợ là mối nguy hiểm thật sự sắp sửa bắt đầu rồi.”
“Được.”
Trong thời gian này sẽ không có oan hồn mới nào xuất hiện.
Mọi người đều nghe theo chỉ thị của quốc sư.
Tất cả đều đứng nhìn, nhưng Tôn Phu Bình cũng không nhàn rỗi, ông ta cầm lấy một cành cây và vẽ một mảnh bùa trên mặt đất.
Trận pháp rất lớn, bao gồm tất cả mọi người đứng trong vòng ấy và quá trình vẽ nhìn qua cũng không phức tạp.
Rõ ràng đó là một đường tròn rất đơn giản, nhưng Hạ Thuần Hoa càng nhìn càng thấy thú vị, không khỏi nói: "Quốc sư, ngài đang triệu hồi trận pháp à?"
"Ừ, để đề phòng." Tôn Phu Bình cảm thấy đã chờ đủ, dừng việc đang làm lại, "Được rồi. Vì trong ao cùng không còn xuất hiện thứ gì nên chúng ta sẽ..."
Ông ta còn chưa dứt lời, mặt nước tĩnh lặng lại bất giác nổ tung, lại một đám oán linh nổi lên.
Một đội quân vong hồn thình lình xuất hiện.
Có lính bộ binh cầm kiếm và khiên, có kỵ binh cưỡi ngựa cầm giáo, vừa xuất hiện đã tràn ngập sát khí!
Cách đó mấy trượng, Hạ Linh Xuyên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, kích thích đến nổi da gà.
Vẫn có những tiếng gào thét phẫn nộ tràn đầy thù hận, nhưng người đứng xem luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Chúng trông không mạnh mẽ bằng những chiến hồn khác, ngược lại còn rất nhiều binh sĩ lộ vẻ gầy yếu. Những chiếc mũi tên trong bao của binh sĩ có lông vũ đầy đủ màu sắc, không biết chúng lấy đâu ra nhiều loại sợi lông như vậy. Những ngọn giáo mà một số kỵ binh mang theo là những thanh sáp ong trắng mới được gọt giũa, có gai gỗ đâm vào tay, không trơn nhẵn. Hầu hết áo giáp của các binh sĩ đều rất cũ, với màu xám đặc trưng, màu sắc và kích cỡ của chúng cũng khác nhau, rõ ràng là chúng đã được sửa chữa, hoặc có thể chúng đã được ghép lại với nhau bằng cách xé bỏ lớp giáp phía trên và vá lớp giáp thứ hai.
Nhưng ánh mắt của chúng cũng cứng rắn và tàn ác như những con sói nguyên thủy trên núi.
Bạch Sơn Thanh Thủy cũng thu hồi cờ định hồn, ngồi ngay tại chỗ, cố gắng điều hòa hơi thở, không để ý đến mồ hôi lấm tấm trên trán.
Chỉ múa cờ trong một thời gian ngắn, cũng có thể làm tiêu hao sức lực và tinh thần.
Lúc này, một vài oan hồn khổng lồ bước ra khỏi ao. Chúng giữ khoảng cách nhất định với nhau, không giống những oan hồn trước đó, không có ranh giới mà tụ lại một chỗ.
Thậm chí, sau lưng bọn chúng thường có những tiểu oan hồn đi theo, thoạt nhìn giống như tùy tùng.
Nhìn thấy vậy, Hạ Linh Xuyên cũng hiểu được những oán linh này có địa vị và sức mạnh tương đối cao. Cũng giống như con người, những kẻ tai to mặt lớn cũng không thiếu đàn em.
May mắn thay, bọn chúng không nhạy cảm như quái vật mười sáu mắt. Chúng không có ý định nhìn xuống mà bay lên bầu trời đông đúc đầy linh hồn.
Sau khi chúng rời đi, mặt ao liền trở nên yên tĩnh và không còn oan hồn mới nào xuất hiện nữa.
Lúc này, ánh sáng của kết giới ảo ảnh cũng bắt đầu yếu đi. Hiển nhiên, những lời Tôn Phu Bình nói có tác dụng trong thời gian ngắn cũng không phải là lời bào chữa.
Nhân lúc đang rảnh rỗi, Niên Tùng Ngọc nhỏ giọng nói: “Xem ra mọi người đều đã trốn thoát.”
Tôn Phu Bình cẩn trọng lắc đầu: “Chờ một chút.”
Bọn họ ở nơi này còn có thể bình an vô sự mà nói chuyện, nhưng bên ngoài thành Bàn Long, mặt đất bị gió lớn càn quét, cát đá thổi bay tứ tung, không có nơi nào sạch sẽ. Hiệu quả của Đỗ Hồn tán vẫn còn tồn tại, mọi người có thể thấy rõ trụ linh hồn được hình thành bởi hàng ngàn oán linh tụ lại, bộc phát sau nửa ngày và tựa như nổ tung tóe bốn phương tám hướng. Một oan hồn cũng giống như một hạt vừng, tạo thành những đốm đen che kín cả bầu trời, men theo cơn gió mạnh, lao tới mọi ngóc ngách hẻo lánh của sa mạc Bàn Long.
Cuồng Sa Quý đã bắt đầu. Đây cũng là lần đầu tiên mọi người có thể chứng kiến rõ ràng quá trình nó sinh ra.
Chỉ còn nửa ngày nữa thôi, Cuồng Sa Quý sẽ càn quét cả sa mạc Bàn Long, vùi lấp bầu trời trong suốt vài tháng tới.
Cả đội thấy thế bèn im lặng cúi đầu.
Hạ Linh Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thuần Hoa.
Mặc dù chỉ còn vài ngày nữa là đến tháng chín, nhưng những du khách thường xuyên đến thương lộ Hồng Nhai biết rõ sa mạc Bàn Long biến hóa khôn lường và có lẽ sẽ mau chóng lánh đi. Tuy nhiên, Tôn Phu Bình đã kích hoạt Cuồng Sa Quý từ trước nên khiến nhiều người thiệt mạng.
Khỏi cần phải nói, những trạm chưa kịp sơ tán chắc chắn sẽ bị xóa sổ trong chốc lát.
Nhưng sau khi tiến vào thành Bàn Long, bọn họ mới biết được âm mưu của Tôn Phu Bình, địa vị của ông ta cao hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ làm sao có thể chống lại?
Hắn sợ tâm lý người già mang gánh nặng nên nhỏ nhẹ hỏi: “Phụ thân không sao chứ?”
“Ừ.” Hạ Thuần Hoa ngơ ngác nhìn Trì Tỉnh, vô thức trả lời: “Bảo vệ ta. Ta sợ là mối nguy hiểm thật sự sắp sửa bắt đầu rồi.”
“Được.”
Trong thời gian này sẽ không có oan hồn mới nào xuất hiện.
Mọi người đều nghe theo chỉ thị của quốc sư.
Tất cả đều đứng nhìn, nhưng Tôn Phu Bình cũng không nhàn rỗi, ông ta cầm lấy một cành cây và vẽ một mảnh bùa trên mặt đất.
Trận pháp rất lớn, bao gồm tất cả mọi người đứng trong vòng ấy và quá trình vẽ nhìn qua cũng không phức tạp.
Rõ ràng đó là một đường tròn rất đơn giản, nhưng Hạ Thuần Hoa càng nhìn càng thấy thú vị, không khỏi nói: "Quốc sư, ngài đang triệu hồi trận pháp à?"
"Ừ, để đề phòng." Tôn Phu Bình cảm thấy đã chờ đủ, dừng việc đang làm lại, "Được rồi. Vì trong ao cùng không còn xuất hiện thứ gì nên chúng ta sẽ..."
Ông ta còn chưa dứt lời, mặt nước tĩnh lặng lại bất giác nổ tung, lại một đám oán linh nổi lên.
Một đội quân vong hồn thình lình xuất hiện.
Có lính bộ binh cầm kiếm và khiên, có kỵ binh cưỡi ngựa cầm giáo, vừa xuất hiện đã tràn ngập sát khí!
Cách đó mấy trượng, Hạ Linh Xuyên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, kích thích đến nổi da gà.
Vẫn có những tiếng gào thét phẫn nộ tràn đầy thù hận, nhưng người đứng xem luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Chúng trông không mạnh mẽ bằng những chiến hồn khác, ngược lại còn rất nhiều binh sĩ lộ vẻ gầy yếu. Những chiếc mũi tên trong bao của binh sĩ có lông vũ đầy đủ màu sắc, không biết chúng lấy đâu ra nhiều loại sợi lông như vậy. Những ngọn giáo mà một số kỵ binh mang theo là những thanh sáp ong trắng mới được gọt giũa, có gai gỗ đâm vào tay, không trơn nhẵn. Hầu hết áo giáp của các binh sĩ đều rất cũ, với màu xám đặc trưng, màu sắc và kích cỡ của chúng cũng khác nhau, rõ ràng là chúng đã được sửa chữa, hoặc có thể chúng đã được ghép lại với nhau bằng cách xé bỏ lớp giáp phía trên và vá lớp giáp thứ hai.
Nhưng ánh mắt của chúng cũng cứng rắn và tàn ác như những con sói nguyên thủy trên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.