Chương 107: Yêu Quái Biến Hình
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
20/08/2024
Thần khí có linh hồn, theo bản năng cũng muốn thoát khỏi tình thế khó khăn này.
“Nói không sai.” Hắc Giao cười, tiếng cười thô bạo của nó vang vọng trong thức hải của mọi người: “Sau khi ra ngoài ngươi muốn làm gì?”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi bình định cướp cỏ, dẹp giặc biên giới, khôi phục thiên uy cho Đại Diên quốc!” Tôn Phu Bình lớn tiếng nói: “Ngươi và Tam Thi trùng đều có hữu dụng.”
Hắc Giao nghiêng người nhìn hắn, một lúc sau nó lạnh lùng nói: "Ta không tin."
Tôn Phu Bình cau mày: "Tại sao?"
“Ngươi không xứng.” Hắc Giao khinh thường nói: “Ngươi tự xưng là quốc sư, còn một mực tuyên bố cứu nước, vì sao ta không cảm nhận được một tia khí vận nào quấn lấy ngươi?”
Tôn Phu Bình không có phản ứng gì, nhưng Hạ Linh Xuyên ở cách đó không xa, đã thay đổi sắc mặt.
Lời này có ý gì?
Tôn Phu Bình là một trong ba quốc sư vĩ đại, người đã điều phối khí vận cho Diên quốc. Ngoại trừ thiên tử, không có quan chức nào giàu có như họ. Hắc Giao lại nói, trên người hắn không có khí vận?
Hắc Giao nhìn Niên Tùng Ngọc rồi nhìn Tôn Phu Bình: "Khí vận không thể gạt ta được? Hắn có, ngươi không có.”
Phản ứng của Niên Tùng Ngọc rất bình tĩnh, không ngạc nhiên như Hạ Linh Xuyên, Tôn Phu Bình thở dài nói: "Ta nói ta sẽ làm, nhưng lập trường của ta đã thay đổi. Ngươi chỉ là một cái khí linh, ta lại có thể mượn thủ đoạn của thần linh. Dù sao cuối cùng ngươi cũng phải chấp nhận thất bại, sao không để ta giúp ngươi bớt ăn đắng, tiết kiệm thời gian?"
"Sức mạnh thần linh? Ta ngược lại muốn chứng kiến nó đấy!" Hắc Giao cười lớn: "Lâu rồi ta mới có một trận chiến đã như vậy!"
Chưa kịp nói hết câu, thì hàng trăm quả cầu lửa bất ngờ từ trên trời rơi xuống, rơi xuống vùng đất hai người đang đứng.
Những quả cầu lửa này có màu vàng đỏ nhưng pha lẫn màu trắng, chứng tỏ nhiệt độ đã đạt đến mức đáng sợ, bên trong là những tảng thiên thạch đen có đường kính hơn một trượng, lực va chạm rất mạnh, âm thanh cũng rất hung bạo, giống như muốn xuyên thủng mặt đất.
Mỗi quả chạm đất sẽ gây ra một vụ nổ lớn, tạo ra những hố sâu trên mặt đất, đất cát bị nhiệt độ cao nung chảy thành thủy tinh.
Mà những va chạm như vậy đều tập trung trong bán kính mười trượng, ngay cả binh sĩ mặc áo giáp vàng cũng bị tạc thành nước đồng.
Hai người đó có thể sống sót không? Cách đó không xa Hạ Linh Xuyên bịt chặt lỗ tai, tránh cho màng nhĩ bị rách.
Thần thông có uy lực càng mạnh, thì thời gian chuẩn bị càng lâu, Hắc Giao này vẫy đuôi đã có thể triệu hồi thiên thạch từ trên trời rơi xuống, nhìn có vẻ dễ dàng đơn giản, ngoại trừ nguyên do thế giới này là sân nhà của nó, e rằng trước đó nó trò chuyện với hai người kia cũng là để che dấu việc nó đang vận thần thông.
Đáng sợ hơn khí linh của Thần khí, chính là loại khí linh xảo quyệt y như con người.
Có lẽ Hắc Giao biết chuyện gì đang xảy ra bên dưới, khẽ ngâm một tiếng, hàng loạt thân ảnh lần lượt hiện ra từ làn khói đen bao phủ mặt đất.
Những con vượn quỷ lại đứng dậy, hơn nữa do được cấp thiên hỏa, nên chúng trông to lớn hơn, khỏe hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Dung nham thậm chí còn chảy ra từ người chúng, mỗi giọt rơi xuống đất đều tạo ra tiếng ‘xùy’ bỏng rát.
Ngay khi thành hình, chúng lao tới một hướng khác.
Đó là một đống gạch vụn, một lượng lớn đất đá rơi xuống từ bức tường thành phía nam là nơi che chắn tốt nhất.
Đáng tiếc chiêu này vô dụng đối với Hắc Giao. Không cần dùng thị lực, nó cũng có thể xác định chính xác vị trí của hai kẻ thù này.
Họ không ở chỗ bị thiên thạch nhắm bắn, có lẽ Tôn Phu Bình đã dùng độn thuật, lúc nguy cấp đã dịch chuyển hai người trốn xa hơn hai mươi trượng.
Nhưng ngay khi hai người vừa trồi đầu lên, mười bộ vũ khí trên tường thành đột nhiên tự quay, nhắm vào chỗ họ. Hắc Giao dù bận vẫn ung dung: "Các ngươi vừa cho nổ tung nhà của ta, cảm giác không phải rất sảng khoái sao?"
Nỏ, đá lửa và bom đinh được bắn cùng lúc, tất cả đều hướng về phía hai người.
Trước đây Niên Tùng Ngọc dùng bom đinh vui đến cỡ nào, bây giờ lại chật vật đến cỡ đấy, khiên rùa bị đâm bởi những mảnh đinh nhỏ, thậm chí trên chân hắn còn bị trúng hai mảnh đinh.
Cơ thể hắn phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, đã chịu được hai đợt nỏ bắn, một đợt thiên thạch. Đáng tiếc Tôn Phu Bình hoàn toàn không sai, tại ảo cảnh này, không chỉ hiệu lực của xã tắc lệnh giảm đi rất nhiều, chân lực mà hắn tiêu hao trong trận chiến cũng tăng gấp đôi.
Cũng may hắn vẫn câu được chút thời gian cho Tôn Phu Bình dùng Địa Độn thuật một lần nữa, hai người di chuyển ra xa hơn mười trượng.
Hắc Giao tựa đầu vào cổng thành: "Đừng vội, đây chỉ là khởi động thôi, còn nhiều trò vui hơn."
Nó vừa dứt lời, đàn dơi từ các lỗ thông hơi trên tường thành lần lượt bay ra, bay thành vòng tròn trên bức tường phía nam, che khuất cả trời.
E rằng không chỉ hàng chục ngàn con.
“Nói không sai.” Hắc Giao cười, tiếng cười thô bạo của nó vang vọng trong thức hải của mọi người: “Sau khi ra ngoài ngươi muốn làm gì?”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi bình định cướp cỏ, dẹp giặc biên giới, khôi phục thiên uy cho Đại Diên quốc!” Tôn Phu Bình lớn tiếng nói: “Ngươi và Tam Thi trùng đều có hữu dụng.”
Hắc Giao nghiêng người nhìn hắn, một lúc sau nó lạnh lùng nói: "Ta không tin."
Tôn Phu Bình cau mày: "Tại sao?"
“Ngươi không xứng.” Hắc Giao khinh thường nói: “Ngươi tự xưng là quốc sư, còn một mực tuyên bố cứu nước, vì sao ta không cảm nhận được một tia khí vận nào quấn lấy ngươi?”
Tôn Phu Bình không có phản ứng gì, nhưng Hạ Linh Xuyên ở cách đó không xa, đã thay đổi sắc mặt.
Lời này có ý gì?
Tôn Phu Bình là một trong ba quốc sư vĩ đại, người đã điều phối khí vận cho Diên quốc. Ngoại trừ thiên tử, không có quan chức nào giàu có như họ. Hắc Giao lại nói, trên người hắn không có khí vận?
Hắc Giao nhìn Niên Tùng Ngọc rồi nhìn Tôn Phu Bình: "Khí vận không thể gạt ta được? Hắn có, ngươi không có.”
Phản ứng của Niên Tùng Ngọc rất bình tĩnh, không ngạc nhiên như Hạ Linh Xuyên, Tôn Phu Bình thở dài nói: "Ta nói ta sẽ làm, nhưng lập trường của ta đã thay đổi. Ngươi chỉ là một cái khí linh, ta lại có thể mượn thủ đoạn của thần linh. Dù sao cuối cùng ngươi cũng phải chấp nhận thất bại, sao không để ta giúp ngươi bớt ăn đắng, tiết kiệm thời gian?"
"Sức mạnh thần linh? Ta ngược lại muốn chứng kiến nó đấy!" Hắc Giao cười lớn: "Lâu rồi ta mới có một trận chiến đã như vậy!"
Chưa kịp nói hết câu, thì hàng trăm quả cầu lửa bất ngờ từ trên trời rơi xuống, rơi xuống vùng đất hai người đang đứng.
Những quả cầu lửa này có màu vàng đỏ nhưng pha lẫn màu trắng, chứng tỏ nhiệt độ đã đạt đến mức đáng sợ, bên trong là những tảng thiên thạch đen có đường kính hơn một trượng, lực va chạm rất mạnh, âm thanh cũng rất hung bạo, giống như muốn xuyên thủng mặt đất.
Mỗi quả chạm đất sẽ gây ra một vụ nổ lớn, tạo ra những hố sâu trên mặt đất, đất cát bị nhiệt độ cao nung chảy thành thủy tinh.
Mà những va chạm như vậy đều tập trung trong bán kính mười trượng, ngay cả binh sĩ mặc áo giáp vàng cũng bị tạc thành nước đồng.
Hai người đó có thể sống sót không? Cách đó không xa Hạ Linh Xuyên bịt chặt lỗ tai, tránh cho màng nhĩ bị rách.
Thần thông có uy lực càng mạnh, thì thời gian chuẩn bị càng lâu, Hắc Giao này vẫy đuôi đã có thể triệu hồi thiên thạch từ trên trời rơi xuống, nhìn có vẻ dễ dàng đơn giản, ngoại trừ nguyên do thế giới này là sân nhà của nó, e rằng trước đó nó trò chuyện với hai người kia cũng là để che dấu việc nó đang vận thần thông.
Đáng sợ hơn khí linh của Thần khí, chính là loại khí linh xảo quyệt y như con người.
Có lẽ Hắc Giao biết chuyện gì đang xảy ra bên dưới, khẽ ngâm một tiếng, hàng loạt thân ảnh lần lượt hiện ra từ làn khói đen bao phủ mặt đất.
Những con vượn quỷ lại đứng dậy, hơn nữa do được cấp thiên hỏa, nên chúng trông to lớn hơn, khỏe hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Dung nham thậm chí còn chảy ra từ người chúng, mỗi giọt rơi xuống đất đều tạo ra tiếng ‘xùy’ bỏng rát.
Ngay khi thành hình, chúng lao tới một hướng khác.
Đó là một đống gạch vụn, một lượng lớn đất đá rơi xuống từ bức tường thành phía nam là nơi che chắn tốt nhất.
Đáng tiếc chiêu này vô dụng đối với Hắc Giao. Không cần dùng thị lực, nó cũng có thể xác định chính xác vị trí của hai kẻ thù này.
Họ không ở chỗ bị thiên thạch nhắm bắn, có lẽ Tôn Phu Bình đã dùng độn thuật, lúc nguy cấp đã dịch chuyển hai người trốn xa hơn hai mươi trượng.
Nhưng ngay khi hai người vừa trồi đầu lên, mười bộ vũ khí trên tường thành đột nhiên tự quay, nhắm vào chỗ họ. Hắc Giao dù bận vẫn ung dung: "Các ngươi vừa cho nổ tung nhà của ta, cảm giác không phải rất sảng khoái sao?"
Nỏ, đá lửa và bom đinh được bắn cùng lúc, tất cả đều hướng về phía hai người.
Trước đây Niên Tùng Ngọc dùng bom đinh vui đến cỡ nào, bây giờ lại chật vật đến cỡ đấy, khiên rùa bị đâm bởi những mảnh đinh nhỏ, thậm chí trên chân hắn còn bị trúng hai mảnh đinh.
Cơ thể hắn phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, đã chịu được hai đợt nỏ bắn, một đợt thiên thạch. Đáng tiếc Tôn Phu Bình hoàn toàn không sai, tại ảo cảnh này, không chỉ hiệu lực của xã tắc lệnh giảm đi rất nhiều, chân lực mà hắn tiêu hao trong trận chiến cũng tăng gấp đôi.
Cũng may hắn vẫn câu được chút thời gian cho Tôn Phu Bình dùng Địa Độn thuật một lần nữa, hai người di chuyển ra xa hơn mười trượng.
Hắc Giao tựa đầu vào cổng thành: "Đừng vội, đây chỉ là khởi động thôi, còn nhiều trò vui hơn."
Nó vừa dứt lời, đàn dơi từ các lỗ thông hơi trên tường thành lần lượt bay ra, bay thành vòng tròn trên bức tường phía nam, che khuất cả trời.
E rằng không chỉ hàng chục ngàn con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.