Chương 108: Yêu Quái Biến Hình (2)
Phong Hành Thuỷ Vân Gian
20/08/2024
Sau đó một nửa số dơi sà xuống đất, biến thành năm con sa báo mạnh mẽ, số còn lại tụ tập trên không trung, biến thành những yêu quái chim với mỏ sắc nhọn và đôi cánh dơi.
Vượn quỷ mạnh mẽ nhưng chậm chạp, tạo cơ hội cho Niên Tùng Ngọc tung ra những đòn tấn công nhanh nhẹn sắc bén, Hắc Giao thấy vậy, nên triệu hồi ra sa báo nhanh nhẹn để bù đắp thiếu sót tấn công, lại có yêu điểu phát động tập kích trên không, trong tình hình công kích trên dưới hợp nhất, nó muốn xem hai người này có thể đối phó kiểu gì?
Mà nó cũng nhìn ra được Niên Tùng Ngọc có chút bản lĩnh. Sau khi sa báo tham chiến, cầm khiên bằng một tay không tiện cho hắn, nên đã thu hồi cái khiên rùa đi, chỉ lấy ra một cây trường đao. Hạ Linh Xuyên đứng ở đằng xa, chỉ thấy ở đó có hai luồng ánh sáng xanh nhảy lên nhảy xuống, uyển chuyển như rồng, nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn, cả sa báo và vượn quỷ đều không thể đến gần.
Nhưng trong thế giới của Hắc Giao, sao hắn có thể làm được như vậy mà không trả giá chứ? Chỉ trong thời gian ngắn, trên người Niên Tùng Ngọc có hơn chục vết thương lớn nhỏ, máu thấm đẫm quần áo, nghiêm trọng nhất là do con yêu điểu bay xuống gây ra. Tuy hắn cũng chém đôi con yêu điểu nhưng chiếc mỏ sắc bén của nó cũng làm hắn bị thương, vết thương kéo dài từ trán đến cằm, đôi mắt gần như bị móc ra ngoài.
Nhìn thấy một màn này, Hạ Linh Xuyên lẩm bẩm nói: "Vô lý, phi thực tế, yêu quái còn có thể biến hình như vậy sao?"
Tuy học vấn rất ít, nhưng hắn vẫn biết trên thế giới này có một quy luật sắt đá: Cho dù là con người hay quái vật, đều không thể hoàn toàn biến thành sinh vật khác, trừ khi nó có năng lực bắt chước ngụy trang, hoặc ‘chuyển thái’ (*).
(*)chuyển thái: chữ gốc là 转态, không biết dịch ra thuần việt kiểu gì nên để nguyên
Nói một cách đơn giản, con người không thể biến thành yêu quái, yêu quái cũng không thể biến thành người. Dơi mãi là dơi, không thể biến thành báo hay chim, nhưng nòng nọc có thể trưởng thành yêu quái cóc, vì đây là quy luật tự nhiên của chúng.
Con người có thể biến đổi một bộ phận thân thể, thông qua một ít thần thông hoặc là thủ đoạn, nhưng hiệu quả không lâu dài, lại còn phải chịu tổn thất cũng như tác dụng phụ rất lớn.
Cái gọi là quy luật sắt đá chính là pháp tắc chân lý ràng buộc khắp thế gian, những con dơi này có thể tùy ý biến hình chẳng phải là nằm ngoài pháp tắc sao?
Mao Đào cười khổ: “Ở nơi này, xảy ra chuyện kỳ quái cũng không có gì lạ mà?”
Hạ Linh Xuyên đột nhiên nghe được âm thanh phía trên không trung, vội vàng hướng về phía Mao Đào ra hiệu im lặng, đáng tiếc đã muộn.
Một con yêu điểu đáp xuống đống đổ nát, cách họ chưa đầy một trượng, hai bên nhìn nhau chằm chằm.
Khi đáp xuống mới thấy được cái thứ này lớn đến mức nào, chỉ riêng chiều cao đã gần bằng chiều cao của Hạ Linh Xuyên.
Thứ này có đôi cánh giống như cánh dơi, cánh mỏng có màng, xương ngực nhô ra như xương rồng, hai cánh ở phía trước gấp lại thì hiện ra móng vuốt, chỉ riêng bộ vuốt nhọn màu đen đã dài hơn ngón tay người.
Cái mỏ có hình liềm, dài và nhọn, mổ một phát là có thể nghiền nát hộp sọ của con mồi.
Mao Đào sợ đến mức rút đao bên eo ra, Hạ Linh Xuyên khẽ vẫy ngón tay, nói bằng giọng nhỏ như muỗi: "Đừng cử động!"
Bị đôi mắt màu vàng đất đó nhìn chằm chằm, hắn cũng cảm thấy da đầu tê dại. Bản thân thứ này giống sản phẩm lai tạp của một đống yêu quái, ngoài sa báo và điểu yêu ra, có quỷ mới biết nó còn biến ra được con gì?
Hơn nữa, những thứ này đánh cũng không chết, hắn có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Khi Hạ Linh Xuyên đang suy nghĩ cách đối phó, yêu điểu cũng nghiêng đầu, giống như nó cũng đang suy nghĩ.
Tất nhiên hai người đều không dám cử động.
Sau vài hơi thở, con yêu điểu mất hứng thú với họ, quay lưng lại, vỗ cánh bay đi.
Trán Mao Đào đầy mồ hôi, thở dài một hơi: “Nếu có thể ra khỏi đây, ta đốt thêm mấy nén nhang, kêu cô vợ nấu thêm vài tô thịt cúng bái. Cái này chắc chắn là tổ tiên phù hộ!”
Đó là quái vật mà quốc sư và Niên Tùng Ngọc cũng không xử lý được.
"Không liên quan gì đến tổ tiên của ngươi, nó cũng không có địch ý với chúng ta, vì sao lại thế?" Hạ Linh Xuyên nhìn con Hắc Giao trên cổng thành. Những quái vật này đều do Hắc Giao triệu hồi, dù là mắt là tai, hay là nắm đấm, hành động của chúng đều do Hắc Giao điều khiển. Con yêu điểu này thấy Hạ Linh Xuyên không phản ứng, điều đó chỉ có nghĩa là Hắc Giao không có ý định tấn công.
Bọn họ cũng giống Niên Tùng Ngọc, cũng phóng hỏa khắp nơi trong ảo cảnh, tại sao Hắc Giao lại tha cho họ?
Chẳng lẽ nào?
Hạ Linh Xuyên không nhịn được mà nhìn về phía tây, khu quan xá bị thiêu hủy nằm ngay hướng đó.
Vượn quỷ mạnh mẽ nhưng chậm chạp, tạo cơ hội cho Niên Tùng Ngọc tung ra những đòn tấn công nhanh nhẹn sắc bén, Hắc Giao thấy vậy, nên triệu hồi ra sa báo nhanh nhẹn để bù đắp thiếu sót tấn công, lại có yêu điểu phát động tập kích trên không, trong tình hình công kích trên dưới hợp nhất, nó muốn xem hai người này có thể đối phó kiểu gì?
Mà nó cũng nhìn ra được Niên Tùng Ngọc có chút bản lĩnh. Sau khi sa báo tham chiến, cầm khiên bằng một tay không tiện cho hắn, nên đã thu hồi cái khiên rùa đi, chỉ lấy ra một cây trường đao. Hạ Linh Xuyên đứng ở đằng xa, chỉ thấy ở đó có hai luồng ánh sáng xanh nhảy lên nhảy xuống, uyển chuyển như rồng, nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn, cả sa báo và vượn quỷ đều không thể đến gần.
Nhưng trong thế giới của Hắc Giao, sao hắn có thể làm được như vậy mà không trả giá chứ? Chỉ trong thời gian ngắn, trên người Niên Tùng Ngọc có hơn chục vết thương lớn nhỏ, máu thấm đẫm quần áo, nghiêm trọng nhất là do con yêu điểu bay xuống gây ra. Tuy hắn cũng chém đôi con yêu điểu nhưng chiếc mỏ sắc bén của nó cũng làm hắn bị thương, vết thương kéo dài từ trán đến cằm, đôi mắt gần như bị móc ra ngoài.
Nhìn thấy một màn này, Hạ Linh Xuyên lẩm bẩm nói: "Vô lý, phi thực tế, yêu quái còn có thể biến hình như vậy sao?"
Tuy học vấn rất ít, nhưng hắn vẫn biết trên thế giới này có một quy luật sắt đá: Cho dù là con người hay quái vật, đều không thể hoàn toàn biến thành sinh vật khác, trừ khi nó có năng lực bắt chước ngụy trang, hoặc ‘chuyển thái’ (*).
(*)chuyển thái: chữ gốc là 转态, không biết dịch ra thuần việt kiểu gì nên để nguyên
Nói một cách đơn giản, con người không thể biến thành yêu quái, yêu quái cũng không thể biến thành người. Dơi mãi là dơi, không thể biến thành báo hay chim, nhưng nòng nọc có thể trưởng thành yêu quái cóc, vì đây là quy luật tự nhiên của chúng.
Con người có thể biến đổi một bộ phận thân thể, thông qua một ít thần thông hoặc là thủ đoạn, nhưng hiệu quả không lâu dài, lại còn phải chịu tổn thất cũng như tác dụng phụ rất lớn.
Cái gọi là quy luật sắt đá chính là pháp tắc chân lý ràng buộc khắp thế gian, những con dơi này có thể tùy ý biến hình chẳng phải là nằm ngoài pháp tắc sao?
Mao Đào cười khổ: “Ở nơi này, xảy ra chuyện kỳ quái cũng không có gì lạ mà?”
Hạ Linh Xuyên đột nhiên nghe được âm thanh phía trên không trung, vội vàng hướng về phía Mao Đào ra hiệu im lặng, đáng tiếc đã muộn.
Một con yêu điểu đáp xuống đống đổ nát, cách họ chưa đầy một trượng, hai bên nhìn nhau chằm chằm.
Khi đáp xuống mới thấy được cái thứ này lớn đến mức nào, chỉ riêng chiều cao đã gần bằng chiều cao của Hạ Linh Xuyên.
Thứ này có đôi cánh giống như cánh dơi, cánh mỏng có màng, xương ngực nhô ra như xương rồng, hai cánh ở phía trước gấp lại thì hiện ra móng vuốt, chỉ riêng bộ vuốt nhọn màu đen đã dài hơn ngón tay người.
Cái mỏ có hình liềm, dài và nhọn, mổ một phát là có thể nghiền nát hộp sọ của con mồi.
Mao Đào sợ đến mức rút đao bên eo ra, Hạ Linh Xuyên khẽ vẫy ngón tay, nói bằng giọng nhỏ như muỗi: "Đừng cử động!"
Bị đôi mắt màu vàng đất đó nhìn chằm chằm, hắn cũng cảm thấy da đầu tê dại. Bản thân thứ này giống sản phẩm lai tạp của một đống yêu quái, ngoài sa báo và điểu yêu ra, có quỷ mới biết nó còn biến ra được con gì?
Hơn nữa, những thứ này đánh cũng không chết, hắn có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Khi Hạ Linh Xuyên đang suy nghĩ cách đối phó, yêu điểu cũng nghiêng đầu, giống như nó cũng đang suy nghĩ.
Tất nhiên hai người đều không dám cử động.
Sau vài hơi thở, con yêu điểu mất hứng thú với họ, quay lưng lại, vỗ cánh bay đi.
Trán Mao Đào đầy mồ hôi, thở dài một hơi: “Nếu có thể ra khỏi đây, ta đốt thêm mấy nén nhang, kêu cô vợ nấu thêm vài tô thịt cúng bái. Cái này chắc chắn là tổ tiên phù hộ!”
Đó là quái vật mà quốc sư và Niên Tùng Ngọc cũng không xử lý được.
"Không liên quan gì đến tổ tiên của ngươi, nó cũng không có địch ý với chúng ta, vì sao lại thế?" Hạ Linh Xuyên nhìn con Hắc Giao trên cổng thành. Những quái vật này đều do Hắc Giao triệu hồi, dù là mắt là tai, hay là nắm đấm, hành động của chúng đều do Hắc Giao điều khiển. Con yêu điểu này thấy Hạ Linh Xuyên không phản ứng, điều đó chỉ có nghĩa là Hắc Giao không có ý định tấn công.
Bọn họ cũng giống Niên Tùng Ngọc, cũng phóng hỏa khắp nơi trong ảo cảnh, tại sao Hắc Giao lại tha cho họ?
Chẳng lẽ nào?
Hạ Linh Xuyên không nhịn được mà nhìn về phía tây, khu quan xá bị thiêu hủy nằm ngay hướng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.